Ngự Thú: Có Thể Nhìn Thấy Tiến Hóa Lộ Tuyến Ta Vô Địch

Chương 250 (2) : Tắm rửa đại tác chiến cùng tư nhân ủy thác!

Chương 250 (2): Tắm rửa đại tác chiến cùng ủy thác cá nhân!
Bất quá, động tác của Kiều Bạch thoạt nhìn có vẻ thô lỗ, nhưng trên thực tế vẫn vô cùng ôn nhu. Toàn bộ quá trình đều chú ý đến cảm thụ và thể nghiệm của Miêu Miêu trùng. Ngoại trừ việc tiểu tử này không nói võ đức la to, động tác của Kiều Bạch trên thực tế cũng không khiến Miêu Miêu trùng cảm thấy khó chịu.
Tinh tế cọ rửa lân phiến trên người Miêu Miêu trùng. Đặc biệt là khe hở giữa các lân phiến. Bình thường đều vô cùng chặt chẽ, khít khao gắn vào nhau, tựa như gió thổi cũng không lọt. Nhưng hôm nay lại bị Kiều Bạch cưỡng ép mở ra, tiến hành một phen tẩy rửa lớn.
Không tẩy không biết. Vừa tẩy... Mặt Kiều Bạch đen lại. Không phải ảo giác của hắn. Màu sắc lân phiến trên thân Miêu Miêu trùng đều tươi tắn hơn mấy phần. Điều này chứng tỏ trước đó Miêu Miêu trùng bẩn đến mức nào.
"Đột nhiên cảm thấy, sủng thú bẩn như thế ở trong tinh thần hải không gian ngự thú của ta, mà ta không hề sinh bệnh, thân thể ta thật sự quá trâu bò."
Vẫn đứng ở một bên, Khương Hằng không nhịn được cười ha hả.
"Thể chất Ngự Thú Sư bình thường đều đạt tiêu chuẩn."
"Giống như ta, không biết ngày đêm thay nhau tăng ca, nói xem ngươi đã thấy ta sinh bệnh bao giờ chưa?" Khương Hằng khoát tay. Trực tiếp lấy bản thân ra làm ví dụ.
Kiều Bạch: "..."
Không thể phản bác. Bởi vì chuyện này đúng là sự thật. Khương Hằng giống như những gì nàng nói. Trong thời gian nghỉ phép, ủy thác cá nhân, không hề sốt ruột chút nào, khoanh tay thoải mái xem Kiều Bạch trên nhảy dưới tránh mấy sủng thú, kỳ cọ tắm rửa toàn bộ quá trình.
Trong đó, Miêu Miêu trùng là kẻ phản kháng nghiêm trọng nhất. Các sủng thú khác của Kiều Bạch đều rất ngoan. Tiểu bạch xà và tiểu sứa, một là sủng thú hệ Thủy, một là sinh vật biển, đều không bài xích nước. Tiểu Ô tuy có chút bài xích, nhưng vừa nghĩ tới việc sau khi tắm xong sẽ trở nên xinh đẹp, Tiểu Ô cũng không chê nữa. Nhất thời chịu đựng và khó chịu nho nhỏ. Có thể đổi lấy nhan sắc thăng hạng. Vô cùng đáng giá!
Điểu làm đi!
Tắm rửa xong. Kiều Bạch lại từng cái sấy khô lượng nước trên người bọn nó. Sau đó bôi cho chúng nó tinh dầu có thể làm cho lông vũ và lân phiến thêm tươi tắn và bóng bẩy. Từ Tiểu Ô đến Miêu Miêu trùng, rồi đến tiểu bạch xà. Tất cả đều vô cùng thuận lợi.
Ba con sủng thú đã bắt đầu lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Đối mặt tiểu Sứa... Kiều Bạch và tiểu Sứa nhìn nhau.
Kiều Bạch: O.o
Tiểu Sứa: o.O
"Bôi cho ngươi chút nước dưỡng ẩm đi." Cuối cùng vẫn là Kiều Bạch tay trái chùy tay phải, ra vẻ tỉnh ngộ.
Tiểu Sứa: "wu!"
Không thành vấn đề!
Thấy Kiều Bạch dường như đã thu dọn xong xuôi mấy sủng thú. Khương Hằng vừa mới chuẩn bị tiến lên. Trong lúc chớp mắt, nàng đã thấy Kiều Bạch mài đao soàn soạt, vươn móng vuốt ma quỷ về phía "thiên sứ" cách đó không xa.
Khương Hằng: "?"
Khương Hằng: "!"
Hiểu rõ Kiều Bạch muốn làm gì, Khương Hằng kinh hãi mở to hai mắt... Không phải chứ? Sủng thú hệ máy móc có thể tắm rửa sao? Nước vào thật sự sẽ không làm cho sủng thú c·h·ết máy sao?
Bộ não vốn đang thả lỏng của Khương Hằng trong nháy mắt vận hành cấp tốc, một đống hậu quả và ảnh hưởng có thể gây ra, lần lượt hiện lên trong đầu nàng.
"Tuy rằng là, ta cảm thấy ngươi hẳn là hiểu lầm ta." Kiều Bạch liếc nhìn Khương Hằng đầu sắp bốc khói, có chút bất đắc dĩ nói.
Khương Hằng biểu cảm nghiêm túc: "Ta không cảm thấy ta hiểu lầm."
"Ta cảm thấy ngươi hiểu lầm." Kiều Bạch tức giận nói.
Giải thích nhiều cũng vô ích. Ngay trước mặt Khương Hằng, Kiều Bạch cực nhanh động thủ. Thao tác liên tục. Khương Hằng chỉ cảm thấy thời gian trôi qua trong nháy mắt. Nàng cũng không nhìn ra Kiều Bạch làm thế nào. Chỉ thấy "thiên sứ" vốn liền thành một khối, trên thân đã bị tháo ra một đống linh kiện lớn nhỏ.
Khương Hằng: "?"
Trên đầu Khương Hằng hiện lên một loạt dấu chấm hỏi to lớn.
"Không phải chứ?" Khương Hằng trợn tròn mắt đẹp, ngón tay chỉ vào Kiều Bạch đều run rẩy phát run.
"Ngươi đây là đang làm ảo thuật sao?"
Không phải vậy sao lại biến ra được một đống lớn linh kiện hình thù kỳ quái như vậy?
Khương Hằng thậm chí còn hoài nghi. Kiều Bạch thật sự có năng lực, có thể đem những linh kiện này lắp ráp lại như cũ không? Đây là một vấn đề vô cùng nghiêm túc.
Bất quá, Kiều Bạch đã dám động thủ, chứng tỏ Kiều Bạch chắc chắn có tự tin vào bản thân. Sau khi thêm chút sạch sẽ cho những linh kiện và bộ phận này, Kiều Bạch lại tiến hành bảo dưỡng tra dầu. Cuối cùng lắp đặt lại cho "thiên sứ".
Toàn bộ quá trình thoạt nhìn đối với Kiều Bạch, không hề có chút khó khăn nào. Khương Hằng thở phào nhẹ nhõm. Lúc này Khương Hằng mới phát hiện, sau lưng nàng toát ra một thân mồ hôi.
"Thật sự là..." Khương Hằng thở dài: "Ta cũng không biết ta có nên ủy thác cho ngươi nữa không."
"Luôn cảm thấy tác phong của ngươi thật sự là..."
Kinh người. Quá phận kinh người. Khương Hằng lần nữa hoài nghi quyết định của mình.
Giải quyết xong vấn đề tắm rửa. Kiều Bạch không đưa Khương Hằng trở lại phòng, mà hơi chỉnh lý lại một chút phòng ánh nắng nửa mở. Thu lại những dụng cụ tắm rửa và bảo dưỡng vừa rồi. Đang chỉ huy "thiên sứ" hỗ trợ, dọn ra một cái bàn tròn nhỏ, đặt hai cái ghế.
Kiều Bạch mang theo một đống sủng thú ngồi xuống. Khương Hằng cũng không khách khí ngồi ở đối diện Kiều Bạch.
"A Tuyết lần này vốn định đi cùng ta, nhưng mà..." Khương Hằng bưng chén trên bàn lên. Uống một ngụm mới kinh ngạc phát hiện. Không phải trà? Là nước trái cây chua chua ngọt ngọt?
Tuy nói trước đây chưa từng gặp qua loại chủ nhà này —— không pha trà, ngược lại chuẩn bị nước trái cây. Nhưng nghĩ đến tuổi của Kiều Bạch. Khương Hằng lại gật đầu.
Được thôi. Cũng không phải là không thể lý giải. Hơn nữa, hương vị nước trái cây này rất ngon, hẳn là dùng không ít loại hoa quả đặc thù bồi dưỡng.
Nghĩ đến Khương Hằng lại uống một ngụm, biểu cảm thoạt nhìn càng thêm thả lỏng.
"Đệ đệ của nàng từ nước ngoài nghỉ phép trở về, kia chính là dính nhân tinh, nàng lúc này mới không rảnh theo ta cùng đi." Khương Hằng vừa nói, vừa dùng ánh mắt có chút kỳ quái liếc nhìn Kiều Bạch một cái.
Kiều Bạch: "?"
Kiều Bạch không suy nghĩ nhiều. Trực tiếp kéo đề tài về chính sự.
"Ủy thác cá nhân gì?"
"Nói nghe xem."
"Xem trên quan hệ của chúng ta, cho ngươi chút chiết khấu cũng không phải là không thể."
Lúc này đến lượt Khương Hằng trợn trắng mắt với Kiều Bạch.
"Ta mẹ nó còn chưa mở lời đâu, ngươi liền nghĩ ta có chuyện gì!"
"Đã nói tin tưởng giữa người với người đâu!"
Kiều Bạch sâu kín nhìn Khương Hằng. Kiều Bạch tiếp tục sâu kín nhìn Khương Hằng.
Khương Hằng: "..."
Cuối cùng trong ánh mắt Khương Hằng sắp không chịu nổi, Kiều Bạch mới thu hồi ánh mắt. Nói ra.
"Ngươi cảm thấy thế nào?"
Từ khi Khương Hằng mở miệng gọi hắn là Kiều Bạch A Mộng, lòng tin vốn không mấy kiên cố giữa bọn họ, đã nát bét. Không có. Không tồn tại.
Chột dạ Khương Hằng: "..."
Nhìn trời nhìn đất chính là không nhìn Kiều Bạch.
"Khụ khụ, không nói cái này, những này đều không quan trọng."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận