Ngự Thú: Có Thể Nhìn Thấy Tiến Hóa Lộ Tuyến Ta Vô Địch

Chương 119 (4) : Kiều Bạch: Ở giữa thương không kiếm chênh lệch giá, hợp lý đền bù! Tiến về Hoắc gia!

Chương 119 (4): Kiều Bạch: Kinh doanh chênh lệch giá, bồi thường hợp lý! Tiến về Hoắc gia!
Nghĩ đến những thảo luận tối hôm qua cùng Kiều Bạch, biểu cảm của La Nhất Minh liền có chút nghiêm túc.
Cùng trường học của huynh đệ gọi điện thoại cái?
Không có khả năng.
Biết Kiều Bạch đang tiến hành nghiên cứu, cộng thêm những thành tựu trước đây của Kiều Bạch.
Thiên Nga đại học: Chúng ta đi trước một bước!
Ngọc Ngân Xà chuẩn bị!
Long chúc tính đá năng lượng dự trữ!
Một khi công bố lộ tuyến tiến hóa, Thiên Nga của bọn họ liền có thể ở trên phương diện sinh vật siêu phàm thuộc tính rồng áp đảo Ngọc Long!
Các lão sư của Ngọc Long đại học: "?"
Không thích hợp.
Phi thường không thích hợp.
Xem ra trong chuyện này còn có ẩn tình khác.
Phải nhanh chóng điều tra!
. . .
Ngọc Long và Thiên Nga còn đang đấu đá nhau, Kiều Bạch đã cùng Thích Nguyệt, Lâm Vi Vi và Lý Cảm ba người tới Hằng thị.
Từ nơi này bọn họ sẽ lần lượt đáp máy bay tiến về những mục đích khác nhau.
"Thật đáng tiếc, mấy ngày nữa là có kết quả thi tốt nghiệp trung học rồi, nếu không thì còn muốn cùng Kiều Nhi ngươi đi đến cái Hoắc gia kia xem một chút. . ." Lý Cảm vừa thở dài vừa nói, trên mặt tràn đầy cảm xúc tiếc nuối.
Thích Nguyệt ở bên cạnh dùng ánh mắt im lặng liếc hắn một cái: "Ngươi nghĩ hay quá nhỉ?"
"Hoắc gia người ta tốt x·ấ·u gì cũng là đại gia tộc, Kiều Bạch một mình đi còn dễ nói, mang theo mấy cái vướng víu chúng ta thì ra làm sao?"
Lâm Vi Vi nghe vậy thở dài một hơi, đồng thời trong mắt lóe lên ánh sáng khác thường.
Thế giới của Kiều Bạch a. . . Hi vọng bọn họ có thể tới gần Kiều Bạch hơn một chút!
"Lần này coi như thôi, dù sao cũng vì công việc." Kiều Bạch cười nói: "Muốn cùng nhau chơi thì còn nhiều cơ hội, lần sau cùng nhau sắp xếp thời gian là được."
Lý Cảm gật đầu, tiến lên vỗ vai Kiều Bạch: "Được thôi, ngươi mau lên đường đi! Không phải còn hẹn với người ta sao!"
"Chờ có kết quả sẽ liên lạc với ngươi sau."
"Biết đâu chúng ta còn có cơ hội học chung một trường thì sao?"
"Ha ha." Thích Nguyệt khoanh tay cười lạnh một tiếng: "Bất kể thế nào thì ta vẫn có khả năng này hơn!"
Thanh Điểu đại học hệ chiến đấu. . . Nàng đã sớm quyết định rồi!
Kiều Bạch: ". . ."
Không khí này có phải hơi kỳ quái không?
Nói là Tu La tràng. . . Đối tượng hình như cũng có chút không đúng lắm a.
Thấy máy bay sắp cất cánh, Kiều Bạch vội vàng tạm biệt ba người, lên máy bay tiến về bản gia của Hoắc gia ở Cảnh Minh thị.
. . .
Khu vực Tây Nam nhiều núi non trùng điệp.
Dù ở trên tầng mây cao, Kiều Bạch cúi đầu xuống liền có thể nhìn thấy phía dưới ẩn hiện, những đỉnh núi và sơn cốc xanh um tươi tốt.
Nếu nói Long Chi Cốc ở nơi như thế này. . . Cũng không phải không thể hiểu được.
Sáng sớm đã xuất phát.
Kiều Bạch vẫn phải đến gần chiều mới tới, sau đó vừa xuống máy bay liền thấy Hoắc Tiểu Thiên đang nhảy nhót vẫy tay với hắn, trong tay còn giơ một tấm bảng gỗ, phi thường dễ thấy.
Kiều Bạch đi ra cửa kiểm an dừng chân một chút, rất muốn quay đầu bỏ đi, giả vờ không quen biết gia hỏa này.
Đáng tiếc.
Mắt Hoắc Tiểu Thiên rất tinh, liếc mắt liền thấy Kiều Bạch đi ra cùng đám người, hắn càng hưng phấn vung vẩy cánh tay.
"Bên này bên này!"
"Kiều Bạch!"
"Nhìn bên này!"
Âm thanh của Hoắc Tiểu Thiên đặc biệt lớn, không ít người cùng chuyến bay đều dồn ánh mắt vào Kiều Bạch và Hoắc Tiểu Thiên, sau đó trong ánh mắt lộ ra vẻ hiểu rõ.
Kiều Bạch: "?"
Không phải?
Mấy người này đang làm cái gì vậy?
Kiều Bạch rất muốn quay đầu bỏ đi, nhưng vừa nghĩ tới hai con sủng thú thuộc tính rồng đang gào khóc đòi ăn ở nhà chờ hắn nuôi nấng. . . Kiều Bạch thở dài, người cha già bất lực.
Dựa vào một mình hắn nuôi cả gia đình, thật sự là quá khó khăn.
Kiều Bạch quay người, biểu cảm lạnh lùng, nhanh chân đi đến bên cạnh Hoắc Tiểu Thiên, không đợi Hoắc Tiểu Thiên lộ ra nụ cười ngây ngô, Kiều Bạch liền một tay đ·ậ·p vào ót Hoắc Tiểu Thiên.
"Đi thôi."
"A a a, được được được." Giống như bị thái độ lạnh lùng nghiêm túc của Kiều Bạch dọa sợ, Hoắc Tiểu Thiên đần độn sờ gáy, vác tấm bảng gỗ dẫn đường phía trước.
Kiều Bạch nhìn tấm bảng gỗ dùng màu hồng huỳnh quang lòe loẹt, xiêu xiêu vẹo vẹo viết dòng chữ "Hoan nghênh thiên tài giáo sư đến bản gia", biểu cảm hơi méo mó.
" . . . Cái bảng này, ai nghĩ ra vậy?" Kiều Bạch trầm giọng hỏi.
"Hả? Ngươi nói cái bảng này sao?" Hoắc Tiểu Thiên quay đầu nhìn thoáng qua Kiều Bạch, thấy Kiều Bạch đã khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt bình thường, hắn ngốc nghếch cười nói: "Hì hì, là ta sau khi biết tin ngươi muốn tới thì nghĩ có nên làm một tấm bảng hiệu không, để ngươi có thể nhìn thấy ngay."
"Sau đó cha ta liền cho ta một vài gợi ý!"
"Ta cảm thấy rất tốt, lần đầu tiên cảm thấy cha ta còn có thể nghĩ ra văn tự thích hợp như vậy." Hoắc Tiểu Thiên nói rất chân thành.
Kiều Bạch im lặng chân thành.
Rất tốt.
Xác nhận rồi.
Hoắc Tiểu Thiên đúng là con ruột của cha hắn Hoắc Bá Thiên.
Phàm là đổi thành người bình thường, làm sao có thể cảm thấy cái bảng này không có vấn đề gì?
Kiều Bạch: . . . Không muốn nói chuyện.
Hắn dứt khoát đổi đề tài: "Alte long của Hoắc lão thế nào rồi?"
"Tình hình cụ thể là thế nào?"
Trong thiệp mời nhìn thấy ở cao cấp Thương Thành miêu tả không rõ ràng lắm, Kiều Bạch chỉ biết là, Alte long của Hoắc lão gia tử xuất hiện một số hành vi cử chỉ đặc thù, đồng thời không nghe theo chỉ huy của Ngự Thú Sư, không chịu trở về tinh thần hải ngự thú không gian của lão gia tử.
Càng nhiều thông tin chi tiết. . . Vẫn là phải hỏi trực tiếp mới rõ ràng.
"Ai. . . Vẫn là như thế thôi." Hoắc Tiểu Thiên bị Kiều Bạch dẫn dắt, chủ đề cũng chuyển sang Alte long, hắn tỏ vẻ chân thành lo lắng cho Alte long: "Cụ thể cũng không biết là nguyên nhân gì. . . Tóm lại long cha không chịu ra khỏi Long Chi Cốc, mệnh lệnh của gia gia cũng không có tác dụng, nhưng long cha không có hành vi công kích, chỉ là ở yên đó."
"Long cha?" Kiều Bạch có chút hiếu kỳ với cách xưng hô của Hoắc Tiểu Thiên đối với Alte long.
Hoắc Tiểu Thiên sờ trán ngượng ngùng cười: "A. . . Vô thức thôi, quen rồi."
"Cha ta người này ngươi cũng biết đấy, chủ yếu là không đáng tin."
Kiều Bạch nhất thời có chút không biết nên gật đầu hay giả bộ hiểu rõ, nhưng Hoắc Bá Thiên kỳ nhân không đáng tin, hoàn toàn chính xác từ tên của hắn là có thể thấy rõ.
"Khi còn bé ta là do gia gia chăm sóc, nhưng gia gia ta thường xuyên để sủng thú của ông ấy chăm sóc ta, trong đó sủng thú phụ trách chăm sóc ta nhiều nhất và lâu nhất chính là Alte long." Hoắc Tiểu Thiên nói chuyện đã ra bên ngoài, dẫn Kiều Bạch lên xe: "Kỳ thật có một khoảng thời gian, ta còn tưởng rằng ta là một Bảo Bảo long, Alte long chính là long cha của ta."
". . . Tóm lại về sau ta nhận thức đã được uốn nắn lại, nhưng xưng hô này vẫn giữ nguyên."
Kiều Bạch gật đầu, đã hiểu.
Trong cái nhà không đáng tin này, đối mặt với Alte long duy nhất đáng tin, Hoắc Tiểu Thiên xuất hiện nhận thức rối loạn, hoặc là dứt khoát muốn thay đổi chủng tộc thay đổi phụ huynh, cũng không phải chuyện kỳ quái gì.
Về phần Hoắc lão gia tử và Hoắc Bá Thiên người cha ruột này nghĩ thế nào, lại làm thế nào để giúp Hoắc Tiểu Thiên uốn nắn suy nghĩ. . . Nhìn dáng vẻ của Hoắc Tiểu Thiên, cũng không giống dáng vẻ tốt đẹp gì.
Kiều Bạch không hỏi tới, mà là nhìn về phía chiếc xe này.
Vị trí lái xe là một người đàn ông trung niên xa lạ, mỉm cười gật đầu với Kiều Bạch, lại nhìn Hoắc Tiểu Thiên đang nhét tấm bảng gỗ vào ghế sau: "Tiểu thiếu gia, bây giờ về sao?"
"Đúng vậy, người đã đón được, bây giờ về thôi." Hoắc Tiểu Thiên nhét tấm bảng gỗ xong, phủi tay: "Trước tiên đi một vòng quanh bản gia, ta còn có thể giới thiệu cho Kiều Bạch!"
Nói xong Hoắc Tiểu Thiên nhìn về phía Kiều Bạch: "Lát nữa còn có một vị sủng thú giáo sư và một vị bồi dưỡng sư muốn tới, gia gia đến lúc đó sẽ cùng các ngươi nói rõ tình huống của Alte long."
Có thể hiểu được.
Đợi mọi người đến đông đủ một lần nói rõ tình hình, mọi người lại cùng nhau thảo luận, tương đối đáng tin và thuận tiện.
Sau đó. . .
Kiều Bạch liền hiểu thế nào là đại gia tộc.
"Đỉnh núi này là nhà ta, đỉnh núi kia cũng là nhà ta." Ngồi trong xe, Hoắc Tiểu Thiên chỉ vào từng dãy núi trùng điệp: "Hàng năm quản lý rất phiền phức, nhưng không có cách nào, Bảo Bảo long và Julie long bọn chúng đặc biệt thích đi lại giữa các đỉnh núi, phạm vi rừng núi càng lớn chúng hành động càng thoải mái."
"Không bảo trì không được." Nói xong Hoắc Tiểu Thiên lắc đầu: "Ai, có lẽ đây chính là phiền não khi sở hữu một vương Alte long, còn phải giúp nó chăm sóc con dân của nó."
"Ngươi nói những lời này rất dễ bị đánh." Bị Versaill·es một mặt Kiều Bạch hai tay nắm lại, lắc qua lắc lại, tỏ vẻ muốn ra tay thử một chút.
Hoắc Tiểu Thiên vội vàng giơ hai tay lên: "Không nói nữa không nói nữa, ta bây giờ dẫn ngươi đi gặp gia gia ta!"
Kiều Bạch bình tĩnh buông tay ra, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Trên thực tế cảm nhận được uy h·i·ế·p "chí mạng" Hoắc Tiểu Thiên: ". . ."
"Hả?" Hoắc Tiểu Thiên giống như nhìn thấy gì đó, hắn nhích lại gần Kiều Bạch, cúi đầu nhìn cổ tay trái của Kiều Bạch, tò mò nói: "Kiều ca, trên cổ tay ngươi cái màu trắng này là vòng tay sao? Màu sắc trông rất đẹp, nam sinh đeo cũng không bị nữ tính. . ."
Lời còn chưa nói hết, tiểu bạch xà trên cổ tay Kiều Bạch liền đột nhiên ngẩng đầu, nhe răng nanh phun lưỡi rắn, đột ngột vươn thân về phía mũi Hoắc Tiểu Thiên.
Hoắc Tiểu Thiên: "! ! !"
"A ——! ! !"
Hoắc Tiểu Thiên bị dọa lùi lại mấy bước, đặt mông ngồi xuống sườn núi.
"Ngươi! . . . Ngươi ngươi ngươi. . . ! ! !"
Hoắc Tiểu Thiên chỉ vào tiểu bạch xà trên cổ tay Kiều Bạch, ngón tay run rẩy: "Ngươi đây là. . . Nuôi một cọng hành sao! Làm ta sợ muốn c·hết!"
Hoắc Tiểu Thiên vỗ n·g·ự·c nói.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận