Ngự Thú: Có Thể Nhìn Thấy Tiến Hóa Lộ Tuyến Ta Vô Địch

Chương 338 (2) : Ngàn phần thứ hai tỷ lệ! Cầu nguyện na~

Chương 338 (2): Xác suất hai phần nghìn! Cầu nguyện xác thực.
Dù sao Kiều Bạch mang tới ảnh hưởng và trợ lực cho kinh tế của thành phố NY... Ân, nếu ngày nào đó Hoàng Châu đơn phương đem Kiều Bạch ra để cúng bái, Chu Tâm Nhiên cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.
"Chủ yếu là ta có chút không hiểu rõ, Kiều Bạch giáo sư mở lớp học công khai này có ý nghĩa gì?" Hoàng Châu không biết Chu Tâm Nhiên đang suy nghĩ gì.
Hắn sờ cằm, ánh mắt cũng rơi vào bóng lưng Kiều Bạch, trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc.
Kiều Bạch là hạng người nào.
Ở chung lâu như vậy, Hoàng Châu không dám nói hiểu rõ trăm phần trăm, nhưng so với những người khác, đặc biệt là so với đám học sinh đang ngồi trong lễ đường.
Hoàng Châu tự nhận mình hiểu rõ Kiều Bạch tương đối sâu sắc.
"Đã chuẩn bị xong để tham gia giải thi đấu Ngự Thú Sư toàn quốc vào năm sau, Kiều Bạch giáo sư hẳn là sẽ không lãng phí thời gian vào loại chuyện vô nghĩa này."
Nói xong, Hoàng Châu thở dài một hơi.
Ai.
Thiên phú của Kiều Bạch giáo sư ở trên phương diện nghiên cứu tiến hóa sủng thú, không cần phải nói, thật sự không cần phải hình dung.
Người có mắt đều nhìn ra được.
Thế nhưng.
Thái độ của Kiều Bạch đối với nghiên cứu tiến hóa sủng thú... Người không hiểu rõ Kiều Bạch có thể sẽ không rõ lắm, còn bị Kiều Bạch thường xuyên "nói nhảm" che mắt.
Hiểu lầm Kiều Bạch là một giáo sư nghiên cứu tiến hóa sủng thú chăm chỉ cỡ nào.
Trên thực tế không phải như vậy.
Càng là người tiếp xúc nhiều với Kiều Bạch, càng biết Kiều Bạch đối với nghiên cứu tiến hóa sủng thú tùy ý đến cỡ nào.
Thật sự là hoàn toàn dựa vào thiên phú!
Hắn bảo bối!
Càng tức giận chính là, cho dù Kiều Bạch có thái độ như vậy, thiên phú của hắn vẫn như cũ là không ai sánh bằng.
Không ít giáo sư nghiên cứu tiến hóa sủng thú ở thành phố NY sau khi nhận thức Kiều Bạch, tâm tính đều trải qua hai đến ba lần biến chuyển.
Sau đó chật vật thuyết phục chính mình, đừng để ý đến thái độ của Kiều Bạch, vẫn là chuyên tâm nghiên cứu của mình thì tốt hơn.
Không phải vậy sẽ bị đả kích!
Kiều Bạch: "?"
Kẻ cầm đầu Kiều Bạch đối với việc này hoàn toàn không biết gì cả.
Hoàng Châu ngược lại phối hợp tích cực, giúp những giáo sư sủng thú này điều chỉnh tốt tâm tính.
Kiều Bạch cường đại là một mặt.
Nhưng hoàn toàn dựa vào Kiều Bạch... Hoàng Châu cảm thấy vẫn nên bồi dưỡng thêm một số giáo sư nghiên cứu tiến hóa sủng thú khác thì tốt hơn.
Thật.
Không phải Hoàng Châu ảo giác.
Hoàng Châu thật sự cảm thấy, không biết chừng ngày nào đó, Kiều Bạch liền triệt để chuyển nghề trở thành một Ngự Thú Sư.
Nghĩ tới đây, Hoàng Châu lắc đầu.
Hy vọng là hắn suy nghĩ nhiều.
"Ngươi thật đúng là dung túng hắn." Chu Tâm Nhiên nghe vậy, rốt cục quay đầu nhìn về phía Hoàng Châu.
Từ trên xuống dưới, trong trong ngoài ngoài, dùng một loại ánh mắt rất kỳ lạ đánh giá Hoàng Châu.
Giống như khó có thể lý giải được Hoàng Châu quá mức dung túng.
Hoàng Châu: "..."
Hoàng Châu hiểu được ý tứ trong mắt Chu Tâm Nhiên.
Khóe miệng Hoàng Châu giật một cái.
Hoàng Châu muốn nói gì đó.
Đây là chuyện hắn có nuông chiều hay không sao?
Coi như hắn không muốn nghĩ thông suốt.
Nói như hắn có thể làm gì được Kiều Bạch vậy!
Kiều Bạch là một người có ý chí của riêng mình.
Hắn chỉ là một hội trưởng hiệp hội Ngự Thú Sư mà thôi!
Hắn mới là người 'ăn nhờ ở đậu' kia!
Chu Tâm Nhiên: "..."
Chu Tâm Nhiên nhìn Hoàng Châu, Hoàng Châu nhìn Chu Tâm Nhiên, hai người nhìn nhau, giống như không quá hiểu được thái độ của đối phương.
Cuối cùng hai người vẫn rất ăn ý đồng thời quay đi ánh mắt.
Chu Tâm Nhiên: Hoàng hội trưởng quá mức mềm lòng rồi? Ai! Không nói, không nói!
Hoàng Châu: Ha ha, nói cứ như ta có thể phản kháng vậy! Ta cũng khó xử lắm!
"Kiều Bạch là một người có trách nhiệm." Bỏ qua đề tài vừa rồi, Chu Tâm Nhiên ngữ khí thản nhiên nói.
Không giống với những người khác ở đây.
Chu Tâm Nhiên biết kế hoạch hoàn chỉnh hôm nay của Kiều Bạch.
Ánh mắt của nàng lại lần nữa rơi vào trên người Kiều Bạch.
Kiều Bạch dăm ba câu, đã nắm giữ bầu không khí toàn trường, làm cho tất cả mọi người đem ánh mắt và lực chú ý đặt ở trên người hắn.
Toàn bộ đại lễ đường bên trong, đặc biệt yên tĩnh.
Duy nhất quanh quẩn bốn phương tám hướng, chỉ có thanh âm của Kiều Bạch thông qua loa phóng thanh truyền ra, xen lẫn chút biến điệu của dòng điện.
"Những thứ lý luận kia, chắc hẳn mọi người ít nhiều cũng đã tiếp xúc."
"Vô luận là tự học, hay là đợi sau khi khai giảng lại hệ thống hóa học tập, những thứ trên sách vở, lý luận tri thức và thao tác, ít nhất đều không phải là thứ các ngươi muốn nghe hôm nay đúng không."
Kiều Bạch đối với cuộc đối thoại của Chu Tâm Nhiên và Hoàng Châu hoàn toàn không biết gì cả.
Hắn mỉm cười nhìn đại lễ đường chật kín người.
Liếc mắt nhìn qua.
Toàn bộ đều là đầu người.
Sau khi nghe Kiều Bạch nói, động tác của đám người nhịp nhàng, điên cuồng gật đầu.
Đúng đúng đúng.
Không sai không sai.
Bọn họ hôm nay đến lớp học công khai của Kiều Bạch, hoàn toàn không phải muốn nghe Kiều Bạch nói những chuyện tầm thường như đám học sinh cũ kia nói.
Các lão sư khác cũng sẽ dạy!
Bọn hắn muốn nghe chút thú vị!
Tốt nhất là Kiều Bạch có thể trực tiếp truyền thụ chút kinh nghiệm!
Tựa như lão gia gia thần bí trong tiểu thuyết võ hiệp, trực tiếp tay nắm tay truyền thụ cho bọn hắn bí kíp võ công!
Kiều Bạch: "..."
Đối mặt với từng đôi mắt quá mức phối hợp, trong lòng Kiều Bạch hơi có chút không khớp.
Quá phối hợp.
"Khụ khụ." Kiều Bạch ho khan hai tiếng, điều chỉnh lại tâm tình của mình, lúc này mới tiếp tục nói.
"Ân..." Kiều Bạch trầm ngâm một cái chớp mắt: "Kỳ thật mọi người muốn nghe ta truyền thụ cái gì, trong lòng ta đại khái là có chút ít."
Nghe vậy, ánh mắt của mọi người càng sáng hơn, hưng phấn hơn.
Thật hay giả?
Hôm nay bọn hắn thật sự có thể nghe được bí kíp độc môn của Kiều Bạch giáo sư?
"Bất quá rất đáng tiếc, tuổi ta còn quá trẻ, với trình độ tri thức hiện tại của ta, ta còn không có cách nào hệ thống hóa những kiến thức mà ta biết, nhẹ nhõm, không có rào cản trực tiếp dùng sóng điện não truyền thụ cho các ngươi."
Nói xong Kiều Bạch nhún vai, giọng nói mang vẻ mấy phần tự giễu.
Không ít người khẽ cười.
Cũng không ít người như nhớ ra cái gì đó —— đúng rồi! Kiều Bạch giáo sư năm nay còn rất trẻ!
Tuy nói so với bọn hắn lớn hơn một chút.
Nhưng thật sự không lớn hơn bao nhiêu!
Nhiều nhất là một hai tuổi.
Thậm chí có không ít người bằng tuổi Kiều Bạch.
Nghĩ đến, mọi người nhìn về phía Kiều Bạch, ánh mắt lần nữa trở nên phức tạp.
Quả nhiên là một nam nhân đáng sợ!
Kiều Bạch: "..."
Luôn cảm thấy có ít người suy diễn một chút kịch bản không cần thiết.
Kiều Bạch quyết định bỏ qua.
Không nghĩ nhiều nữa.
Không làm khó dễ chính mình.
Kiều Bạch rất thản nhiên nói ra khuyết điểm của mình.
"Không phải ta không muốn truyền thụ cho các ngươi, nhưng là mời mọi người lý giải một lần, không phải ai cũng có thể dễ dàng trở thành lão sư."
Không ít người gật đầu.
Xác thực.
Có thể lý giải.
Chính mình học tốt là một chuyện, có thể đem kiến thức trong bụng dễ dàng truyền đạt lại là một chuyện khác.
Vậy... Bọn hắn hôm nay thật sự không được nghe thứ gì thú vị sao?
Đám người lộ ra biểu lộ thất vọng có chút khổ sở.
Đúng lúc này.
(còn tiếp)
Bạn cần đăng nhập để bình luận