Ngự Thú: Có Thể Nhìn Thấy Tiến Hóa Lộ Tuyến Ta Vô Địch

Chương 48: Tới cửa tự mình bái phỏng Kiều Bạch

Chương 48: Tới cửa bái phỏng Kiều Bạch
Nói thì nói như vậy, nhưng vô duyên vô cớ mất đi tiền thưởng chuyên cần, Kiều Bạch phi thường đau lòng.
Đây chính là tiền hắn tân tân khổ khổ đi làm, đ·á·n·h thẻ mỗi ngày k·i·ế·m được, mỗi một phần đều là tiền mồ hôi nước mắt của hắn.
Kiều Bạch thở dài.
Tiếp đó, Kiều Bạch nhìn Tiểu Ô còn đang nằm ngáy o o, ngón tay muốn đ·â·m Tiểu Ô tỉnh lại rục rịch.
Nhìn xem.
Con chim này ngủ ngon như vậy, nếu không chúng ta đem nó......
Khụ khụ.
Cuối cùng Kiều Bạch không làm gì cả.
Thấy Tiểu Ô vẫn như cũ ngủ say, Kiều Bạch nghĩ nghĩ, đem Tiểu Ô thu vào không gian ngự thú trong biển tinh thần.
Hắn suy đoán Tiểu Ô ngủ say một mạch là do mạch m·á·u trong người thức tỉnh.
Nếu là như vậy, ở trong không gian ngự thú sẽ càng có trợ giúp cho Tiểu Ô.
Trước khi ra cửa, Kiều Bạch nhét vào trong túi hai bao thức ăn cho Tiểu Ô, tránh cho Tiểu Ô tỉnh lại đói bụng mà không tìm thấy đồ ăn.
Vừa đi tr·ê·n đường, Kiều Bạch vừa nghĩ, lát nữa về sau phải tìm lý do gì để giải t·h·í·c·h với Dương Tam Mộc nguyên nhân hôm nay hắn đến trễ.
Nếu có thể tốt nhất là khiến đối phương mở một con mắt nhắm một con mắt, không so đo chuyện hắn hôm nay không cẩn t·h·ậ·n đến trễ, nói không chừng tiền thưởng chuyên cần của hắn còn có thể giữ được......
Đến cổng trạm phục vụ sủng thú, đẩy cửa ra.
Bá bá bá ——
Kiều Bạch liền thấy trong phòng tràn đầy người.
Trong nháy mắt nghe thấy động tĩnh mở cửa, bọn hắn tựa như hoa hướng dương gặp được mặt trời, bỗng nhiên nhìn về phía Kiều Bạch.
Kiều Bạch: “?”
Bị tám chín ánh mắt nhìn chằm chằm cùng một lúc, hắn có chút áp lực về mặt tâm lý.
Xảy ra chuyện gì?
Hôm nay sao trạm phục vụ lại nhiều người như vậy?
Chẳng phải là chuyện hắn đến trễ không thể gạt được sao?
Kiều Bạch hỏi một trận ba câu liên tiếp.
Hắn vô thức nhìn lướt qua.
Hoắc ——
Người quen a.
Đôi vợ chồng ngồi cạnh t·h·í·c·h Nguyệt, Kiều Bạch chưa từng thấy qua, hắn đoán chừng là cha mẹ của t·h·í·c·h Nguyệt.
Tôn c·ẩ·u...... À không phải, Tôn Trạch, gia hỏa này sao cũng tới?
Hai người bên cạnh hắn hẳn cũng là cha mẹ của hắn.
Lâm Vi Vi, Hoàng Châu đều là người quen biết.
Đặc biệt là Dương Tam Mộc.
Ngồi trong đám người này, hắn thoạt nhìn phi thường gò bó, hoàn toàn chính là một bộ đứng ngồi không yên sợ xã giao.
Khi thấy Kiều Bạch xuất hiện ở một khắc này.
Không nói khoa trương chút nào, mắt Dương Tam Mộc đều sáng lên, phảng phất thấy được t·h·i·ê·n thần hạ phàm đến đây cứu vớt hắn!
Kiều Bạch đứng tại cổng, nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
Những người này tới là......
“ Này? Mọi người khỏe?” Kiều Bạch giơ tay lên, không x·á·c định chào hỏi mọi người bên trong.
t·h·í·c·h Nguyệt sức s·ố·n·g mười phần lườm Kiều Bạch một cái: “Giờ làm việc của ngươi tự do thật đấy! Ta cùng Vi Vi đến chờ từ lúc còn chưa mở cửa, không nghĩ tới đến giờ làm việc rồi mà còn không thấy bóng dáng ngươi đâu!”
“Chúng ta đợi gần hai giờ đồng hồ, ta còn tưởng rằng đợi đến giữa trưa cũng chưa chắc có thể nhìn thấy người của ngươi đấy!” Trong thanh âm của nàng tràn đầy oán niệm.
Vừa dứt lời.
Kiều Bạch đã nhìn thấy, ngồi tại bên cạnh t·h·í·c·h Nguyệt, mỹ mạo t·h·iếu phụ có vài phần giống với nàng một tay đ·ậ·p vào trán nàng: “Nói mò gì đó!”
“Kiều Bạch khẳng định là do tối hôm qua quá mệt mỏi, cho nên mới không cẩn t·h·ậ·n ngủ quên m·ấ·t.” Tần Lam trừng mắt liếc t·h·í·c·h Nguyệt: “Thật sự cho rằng ai cũng lười nhác như ngươi à.”
Kiều Bạch cười ngượng ngùng một tiếng.
Mặc dù đúng là như vậy, nhưng lời giải t·h·í·c·h này...... Nghe kiểu gì cũng không đúng lắm?
“Mẹ, mẹ lại giúp Kiều Bạch nói chuyện trước mặt con!” t·h·í·c·h Nguyệt suy sụp hô: “Con vẫn có phải là con gái ruột của mẹ không! Nói! Có phải mẹ muốn đổi con không! Để Kiều Bạch làm con trai mẹ!”
Tần Lam ha ha một tiếng: “Nếu có thể đổi ta đã sớm đem thứ phiền phức như ngươi đổi đi rồi, còn phải chờ đến bây giờ sao?”
“Khụ khụ!” t·h·í·c·h Dung ở một bên bất đắc dĩ ho khan hai tiếng, chủ động đứng lên, nói với Kiều Bạch ở cổng.
“Kiều Bạch, cậu khỏe. Ta là ba ba của Nguyệt Nguyệt, t·h·í·c·h Dung.” Tiếp đó, hắn lại dùng ngữ khí ôn hòa giới thiệu Tần Lam, Tôn Quốc Bình và Cốc Hồng Ngọc cho Kiều Bạch.
Trong lúc t·h·í·c·h Dung giới thiệu mấy người bọn họ, Kiều Bạch đi tới.
Ngay khi hắn đang chuẩn bị tùy t·i·ệ·n tìm chỗ ngồi xuống, Dương Tam Mộc đứng lên, phi thường nhiệt tình nhường vị trí cho hắn.
“Ngươi ngồi đi, ta đi rót nước cho các ngươi.” Dương Tam Mộc vất vả lắm mới không phải đứng ở phía trước, nói xong nắm lấy cơ hội, chạy như một làn khói.
Kiều Bạch bất đắc dĩ ngồi xuống bên cạnh Hoàng Châu.
Tiếp đó hắn liền cảm nh·ậ·n được ánh mắt nóng bỏng của Hoàng Châu Lạc ở tr·ê·n người hắn.
Kiều Bạch:...... Nếu vừa rồi Dương Tam Mộc đối mặt với ánh mắt như vậy, hắn liền có thể hiểu tại sao Dương Tam Mộc lại chạy nhanh như thế.
Những ý nghĩ này chỉ thoáng xẹt qua trong đầu.
Kiều Bạch nghiêm túc nghe t·h·í·c·h Dung giới thiệu.
t·h·í·c·h Dung, lão sư chuyên ngành sinh vật siêu phàm ở Học Viện Ngự Thú Cao Đẳng Hoa Nam.
Học Viện Ngự Thú Cao Đẳng khác với đại học, học sinh bên trong tất cả đều là ngự thú sư, không có người bình thường, lại nhất định phải sau khi tiếp thụ giáo dục đại học phổ thông xong mới có thể t·h·i, càng giống như một học viện nghiên cứu s·i·nh và ngự thú sư.
Trong nước chỉ có sáu chỗ Học Viện Ngự Thú Cao Đẳng.
Hàng năm số lượng tuyển nh·ậ·n ngự thú sư nghiên cứu s·i·nh có hạn, muốn t·h·i đậu, không chỉ phải có tri thức lý luận vững chắc, yêu cầu về thực lực của ngự thú sư càng hà khắc.
Bình thường sau khi tốt nghiệp đại học, học s·i·nh có thực lực đạt tới ngự thú sư tam giai đều là t·h·i·ê·n tài, nhưng muốn đi vào Học Viện Ngự Thú Cao Đẳng, tam giai bất quá chỉ là yêu cầu cơ sở nhất về thực lực của ngự thú sư.
Bởi vậy có thể thấy được độ khó t·h·i đậu lớn bao nhiêu.
Yêu cầu để trở thành lão sư chuyên ngành của Học Viện Ngự Thú Cao Đẳng còn hà khắc hơn.
Tần Lam, sư bồi dưỡng sủng thú cao cấp, mà số lượng sư bồi dưỡng sủng thú cao cấp đăng ký trong danh sách ở trong nước không nhiều hơn bốn chữ số.
Cuối cùng là vợ chồng Tôn Quốc Bình và Cốc Hồng Ngọc, giáo thụ n·ổi danh về phương hướng tiến hóa sủng thú ở thành phố NY, đầu đề nghiên cứu tiến hóa chính là lộ tuyến tiến hóa mới của tiểu hỏa hồ và Xích Viêm c·h·ó.
Sau khi nói đến đầu đề nghiên cứu của Tôn Quốc Bình và Cốc Hồng Ngọc, t·h·í·c·h Dung còn đặc biệt liếc nhìn biểu lộ của Kiều Bạch.
Không có bất kỳ gợn sóng nào.
Giống như là đã sớm biết, cũng giống như x·e·m· ·t·h·ư·ờ·n·g.
Nhưng không biểu hiện ra bài xích, đối với t·h·í·c·h Dung bọn hắn mà nói đã là một cái mở đầu không tệ.
Để Kiều Bạch có hiểu biết cơ bản về thân ph·ậ·n của bọn họ.
t·h·í·c·h Dung: “Mục đích chúng ta tới, hẳn là ngươi cũng có thể đoán được...... Liên quan tới Hỏa Hồ nữ vương, có thể tâm sự không?”
Hỏa Hồ nữ vương, bọn hắn thật sự là quá hiếu kỳ!
Chờ Kiều Bạch ngày mai nghỉ lại hỏi thăm?
Không không không!
Bọn hắn lựa chọn tự mình bái phỏng Kiều Bạch!
Tìm tòi đến cùng!
Vợ chồng Tôn Quốc Bình và Cốc Hồng Ngọc còn chưa mở miệng lúc này cũng nhìn về phía Kiều Bạch.
Bọn hắn vốn không muốn tới hôm nay.
Tôn Quốc Bình và Cốc Hồng Ngọc nhất trí cho rằng, Kiều Bạch sau khi biết thân ph·ậ·n của bọn họ, sẽ không nói gì cả, tới cũng vô dụng.
Ai sẽ đem p·h·át hiện của mình, nói cho giáo thụ chuyên nghiệp hơn trong cùng lĩnh vực chứ?
Đồng hành tương khinh không chỉ là nói suông.
“Chỉ cần các ngươi không có ý nghĩ xấu xa gì, Kiều Bạch sẽ không để ý tới thân ph·ậ·n của các ngươi.”
Lời nói của t·h·í·c·h Nguyệt làm hai người do dự.
Cuối cùng, không thể ngăn cản được cơ hội để hiểu rõ hơn về Hỏa Hồ nữ vương, bọn hắn cùng đi th·e·o.
Tôn Quốc Bình và Cốc Hồng Ngọc thật sự là muốn biết.
Bọn hắn rốt cuộc thua ở chỗ nào, rốt cuộc đã bỏ sót tin tức mấu chốt gì!
Vì cái gì bọn hắn nghiên cứu sáu năm, cũng không bằng Kiều Bạch một tháng!
Khoan đã......
Từ lúc Kiều Bạch bắt đầu nghiên cứu lộ tuyến tiến hóa của tiểu hỏa hồ, đến khi Hỏa Hồ nữ vương tiến hóa thành c·ô·ng, trong khoảng thời gian này có một tháng không?
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận