Ngự Thú: Có Thể Nhìn Thấy Tiến Hóa Lộ Tuyến Ta Vô Địch

Chương 337 (1) : Nghĩ lại chính mình! Đạo lí đối nhân xử thế cũng là môn học vấn!

Chương 337 (1): Tự kiểm điểm bản thân! Đạo lý đối nhân xử thế cũng là một môn học vấn!
Gia cảnh của Mã Bách không thể nói là tốt, cũng không thể nói là kém.
Phụ thân là Ngự Thú Sư, mẫu thân là nghiên cứu viên cấp năm, cả hai đều không thể coi là quá lợi hại.
Dưới sự ảnh hưởng của phụ mẫu, Mã Bách được phát hiện là có chút thiên phú.
Bất kể là ngự thú, hay là làm nghiên cứu tiến hóa sủng thú, đều có thiên phú hơn phụ mẫu một chút.
Vốn là khi Mã Bách học lớp mười một, đã muốn quyết định xem nên đi theo con đường nào.
Kinh nghiệm của vô số tiền bối đã chứng minh.
Vừa muốn cái này lại muốn cái kia, tương lai sẽ không có kết quả tốt đẹp.
Sau đó Kiều Bạch xuất hiện một cách bất ngờ.
Thiên phú nghiên cứu tiến hóa sủng thú không ai sánh bằng.
Bản thân vẫn là một Ngự Thú Sư không kém.
Đồng thời có được thiên phú ngự thú và hứng thú nghiên cứu tiến hóa sủng thú, Mã Bách đầu óc nóng lên, cắn răng quyết định đi theo bước chân của Kiều Bạch —— song tu!
Kiều Bạch có thể.
Hắn cũng có thể!
Chỉ là không có lợi hại bằng Kiều Bạch mà thôi!
Không sao cả!
Tốn gấp đôi thời gian và tinh lực của Kiều Bạch, hắn liều mạng!
Vì thế, Mã Bách còn đặc biệt từ những thành thị khác, thi vào đại học Thanh Điểu, vì muốn có thể tiếp xúc gần gũi với Kiều Bạch một chút, học hỏi thêm kiến thức và kinh nghiệm từ Kiều Bạch.
Không nghĩ tới...
Vừa khai giảng liền phải đối mặt với việc —— Kiều Bạch không nhập học, năm nay chỉ có một tiết công khai duy nhất.
Trong lòng Mã Bách ít nhiều có chút phẫn nộ.
Về lý mà nói, việc này không thể hoàn toàn đổ lỗi cho Kiều Bạch, Kiều Bạch chỉ là giáo sư danh dự của đại học Thanh Điểu, trong danh sách giảng dạy vốn không có tên Kiều Bạch.
Nhưng về tình cảm... Mã Bách hít sâu, không ngừng tự nhủ trong lòng.
Không sao, không sao.
Chẳng phải hắn đã sớm nghĩ đến tình huống này rồi sao?
Nhưng là... Nhưng là...
Thôi được rồi, lúc trước hắn cho rằng còn có "nhưng là" "nói không chừng" "có khả năng" "nếu như".
Bởi vậy, vừa rồi khi thấy Trần Khải Minh cái gì cũng không biết, Mã Bách có chút không khống chế được lửa giận trong lòng, ngữ khí hơi cao giọng một chút.
Sau đó liền nghe được Trần Khải Minh nói những lời kia.
Hiện tại tâm tình Mã Bách vô cùng phức tạp.
Nếu để Mã Bách hình dung một lần, đại khái chính là loại cảm giác mà nửa đêm đi ngủ, hắn đều muốn tự tát mình một cái.
"A a a!"
Điều khiến Mã Bách không ngờ tới chính là, Trần Khải Minh nghe được tên Kiều Bạch, con mắt trong nháy mắt sáng lên, cả khuôn mặt thoạt nhìn cũng đặc biệt rạng rỡ.
"Ta biết!"
"Giáo sư Kiều Bạch! Còn có giáo sư Chu Tâm Nhiên!"
"Bọn họ đều là đại ân nhân của ta!"
Trần Khải Minh kích động muốn vung nắm đấm, bởi vì hai cánh tay đều xách hành lý, nên cũng chỉ có thể làm ra vẻ.
Nhưng những người xung quanh, đều có thể cảm nhận được từ trên thân Trần Khải Minh cỗ cảm kích phát ra từ trong ra ngoài.
Thật sự rõ ràng.
Thật sự.
"Sủng thú của ta chính là mật trùng!"
"Sau đó tiến hóa thành Yêu Tinh Hồ Điệp, ta mới có thể thi đậu đại học Thanh Điểu! Thật sự là rất cảm tạ hai vị giáo sư này!"
Nói xong, Trần Khải Minh thả ra Yêu Tinh Hồ Điệp của hắn.
Xinh đẹp, mộng ảo, Yêu Tinh Hồ Điệp nhẹ nhàng đậu trên vai Trần Khải Minh.
Ánh mắt của những học sinh xung quanh nhìn về phía Trần Khải Minh lại trở nên phức tạp.
Ân... Nói thế nào đây?
Những tân sinh viên tụ tập một chỗ thảo luận về tiết công khai của Kiều Bạch, phần lớn đều là học sinh của hệ nghiên cứu tiến hóa sủng thú.
Bọn hắn không nói trăm phần trăm, chí ít tám mươi phần trăm là đến vì Kiều Bạch.
Cho nên thảo luận cũng đặc biệt kịch liệt và kích động.
Có lý giải, có trách cứ... Đủ loại thanh âm, ý kiến của mọi người cũng không giống nhau.
Nhưng nói gần nói xa đều là hy vọng, giáo sư Kiều Bạch có thể tận khả năng mở thêm mấy lớp.
Mấy tiết là được rồi!
Đây là trách nhiệm!
Là nghĩa vụ!
Nói xong nói xong, cảm xúc lại càng thêm kích động.
Các loại lòng đầy căm phẫn.
Giống như Kiều Bạch không thêm tiết là một tội ác tày trời, thực sự không được bọn hắn sẽ cùng nhau liên danh dốc lòng cầu học, thượng thư xin với trường học!
Phát ra cùng một loại thanh âm, chắc hẳn trường học cũng nên coi trọng một chút chứ?
Cho đến khi bọn hắn nhìn thấy Trần Khải Minh thả ra Yêu Tinh Hồ Điệp.
Bọn hắn lại đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Mã Bách nhìn Yêu Tinh Hồ Điệp đang đậu trên người Trần Khải Minh, cùng Trần Khải Minh hỗ động rất là thân mật, trầm mặc một hồi lâu.
"Kỳ thật..." Nghĩ nghĩ, Mã Bách vẫn là nói: "So với việc lên lớp cho chúng ta, giáo sư Kiều Bạch tiết kiệm thời gian, nếu là có thể nghiên cứu ra càng nhiều lộ tuyến tiến hóa sủng thú, ngược lại càng có giá trị hơn?"
Những tân sinh viên xung quanh đều không nói gì.
Bầu không khí trong lúc nhất thời có chút cổ quái.
Trần Khải Minh thần kinh thô, một chút cũng không có ý thức được sự khác thường, hắn vui vẻ vuốt ve Yêu Tinh Hồ Điệp, lại đưa đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Mã Bách.
"Hả?"
"Bạn học này, cậu vừa nói gì, giáo sư Kiều Bạch thế nào?"
Đối mặt với ánh mắt cầu học như khát của Trần Khải Minh, lương tâm Mã Bách đột nhiên hơi nhúc nhích: "Ngạch... Cái này..."
Mã Bách muốn nói lại thôi.
Mã Bách lương tâm bất an.
Mã Bách nhìn về phía những bạn học khác, dùng ánh mắt ra hiệu bọn hắn —— ai đó ra giải thích đi!
Sau đó không ngạc nhiên chút nào.
Tất cả mọi người đều dời ánh mắt.
Kiên quyết không đối diện với Mã Bách.
Mã Bách: "..."
Thảo!
Tình bạn trước đó đâu rồi?
Những người khác: Không có! Một chút cũng không có! Đừng nói mò!
Hơn nữa, chẳng phải Mã Bách và Trần Khải Minh nói chuyện rất hợp sao!
Cũng đừng để bọn hắn gia nhập.
Như vậy rất tốt mà!
Mã Bách liếc xéo đám người này.
Sau đó Mã Bách quay đầu nhìn về phía Trần Khải Minh.
Đối mặt với ánh mắt sáng lấp lánh, tràn ngập tín nhiệm của Trần Khải Minh, trái tim nhỏ của Mã Bách vẫn là hơi nhúc nhích một chút.
"Ân... Là như vậy, hình như năm nay giáo sư Kiều chỉ định mở một tiết công khai, chúng ta liền có chút..." Mã Bách dừng lại đúng lúc.
Trần Khải Minh tuy có chút khờ, nhưng là không có nghĩa là hắn thật sự hoàn toàn không biết suy nghĩ.
"Nha!" Trần Khải Minh lộ ra một cái bừng tỉnh đại ngộ: "Ta biết! Ta hiểu được!"
"Mọi người đều cảm thấy giáo sư Kiều Bạch lợi hại, khẳng định là hy vọng giáo sư Kiều Bạch có thể mở thêm vài tiết, để có thể học hỏi được nhiều hơn từ giáo sư!"
Mã Bách liên tục gật đầu.
Đúng!
Đúng đúng đúng!
Chính là ý này!
Trần Khải Minh cười hắc hắc: "Đáng tiếc ta không có chút thiên phú nào về nghiên cứu tiến hóa sủng thú, không thì ta nghe nói sau khi tốt nghiệp nghề này cũng rất có triển vọng..."
Khụ khụ.
Lạc đề.
Trần Khải Minh lắc lắc đầu, gạt bỏ những chủ đề lộn xộn kia ra, sau đó lại nhìn Mã Bách nói.
"Thế nhưng, giáo sư Kiều Bạch không phải là giáo viên chính thức của trường, hình như là vậy đúng không?"
Đám người: "..."
Ân... Nói thế nào đây?
Đúng là như thế.
Nhưng mà..."
"Giáo sư Kiều Bạch chính là thiên tài! So với việc đi dạy, giáo sư Kiều Bạch khẳng định càng thích tự mình nghiên cứu hơn!" Trần Khải Minh không có chút nào cảm giác mình đang đâm dao, chân tình thực lòng nói.
Chỉ là nói thôi còn chưa đủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận