Ngự Thú: Có Thể Nhìn Thấy Tiến Hóa Lộ Tuyến Ta Vô Địch

Chương 98 (3) : Không bị văn tự ghi lại siêu phàm sinh vật? Tin ta, từ trong mộng nghe nói!

Chương 98 (3): Sinh vật siêu phàm không được ghi lại trong văn tự? Tin ta, nghe được từ trong mộng!
Trong điều kiện tiên quyết là không tiến vào khu vực chưa thăm dò trong sương mù, Kiều Bạch tính cả ba vị lão sư và hai học sinh, sáu người cùng nhau ghi chép gần hai tiếng đồng hồ, mới đem tất cả dấu vết do sinh vật siêu phàm để lại ở gần đó chụp lại.
Mọi người trở lại doanh địa đã dựng sẵn, tốp năm tốp ba ngồi xuống.
Nhận camera từ trong tay mọi người, Thích Dung đem toàn bộ ảnh chụp đưa vào máy vi tính, sau đó dùng một phần mềm chưa từng thấy qua bắt đầu phân loại và sàng lọc.
"Chờ một chút đi, trước tối nay ta tranh thủ nhận ra toàn bộ những sinh vật siêu phàm này." Thích Dung thuận miệng nói.
Giống như phần công việc này rất đơn giản vậy.
Kiều Bạch nhìn số lượng ảnh chụp năm chữ số trong kho tài liệu, cuối cùng vẫn không nói gì.
Thế giới trong mắt thiên tài à... Cái đó thật sự không phải ai cũng có thể hiểu được.
Tôn trọng.
Lý giải.
Chỉ cần kết quả.
"Đúng rồi, Thích lão sư." Kiều Bạch đột nhiên nói: "Gần đây có phát hiện dấu vết của Đậu Đậu Hoa không?"
Nhớ tới hai sinh vật siêu phàm xuất hiện trong mộng của hắn, Kiều Bạch đột nhiên hỏi.
"Hả?" Thích Dung cũng sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng lật xem ảnh chụp: "Đậu Đậu Hoa à... Có!"
"Ngươi hỏi Đậu Đậu Hoa làm gì? Không phải là muốn thông qua dấu vết của Đậu Đậu Hoa, liên hệ với dấu vết có thể là của Ánh Dương Quỳ, muốn chứng minh Ánh Dương Quỳ là hình thái tiến hóa mới của Đậu Đậu Hoa chứ?" Thích Dung vừa cười vừa nói.
Hiển nhiên là mang bộ dáng hờ hững.
Khi rất nhiều giáo sư tiến hóa sủng thú nghiên cứu Ánh Dương Quỳ, đều sẽ liên hệ nó với Đậu Đậu Hoa, ai bảo hình thái tiến hóa Mặt To Quỳ của Đậu Đậu Hoa thoạt nhìn rất giống Ánh Dương Quỳ chứ.
Đáng tiếc.
Đề tài này kéo dài trăm năm, từ đầu đến cuối không có người phá giải.
Hiện tại giới tiến hóa sủng thú thống nhất cho rằng —— giữa Đậu Đậu Hoa và Ánh Dương Quỳ hẳn là không có quan hệ, tương tự có thể là do hình thái trước tiến hóa của Ánh Dương Quỳ, có chút tương tự với Đậu Đậu Hoa, hoặc là cùng một loại sinh vật siêu phàm.
Về phần là sinh vật siêu phàm gì... Nói không chừng chỉ là bọn họ chưa phát hiện ra mà thôi?
Kiều Bạch cười cười, không nói thêm gì.
"Vậy Mộng Hồn Linh thì sao?" Kiều Bạch lại hỏi.
Ân ân ân?
Lần này không riêng gì Thích Dung nhìn Kiều Bạch, ngay cả Diệp Lâm Tiệp và Mạc Tuyết Hương đều nhìn về phía Kiều Bạch, giống như hơi kinh ngạc, lại như không ngờ tới sẽ nghe được cái tên này từ trong miệng Kiều Bạch.
Kiều Bạch ý thức được, tình huống hình như có chút không đúng lắm.
"Mộng Hồn Linh... Nếu ngươi không nói thì ta đã rất lâu rồi chưa từng nghe qua tên của sinh vật siêu phàm này." Diệp Lâm Tiệp chống cằm bằng một tay, trên mặt ý cười than thở nói: "Bất quá loại sinh vật siêu phàm này cũng không được ghi lại trong đồ giám sinh vật siêu phàm thường gặp trên thị trường, tiểu giáo sư, ngươi nghe được cái tên này từ đâu, còn biết nơi Mộng Hồn Linh từng thường xuyên xuất hiện nhất là cấm kỵ chi địa Đông Châu?"
Nói xong.
Diệp Lâm Tiệp giả bộ hoạt bát trừng mắt nhìn Kiều Bạch.
Kiều Bạch: "..."
Một chút cũng không cảm thấy ý tứ hoạt bát đáng yêu.
Ngược lại lông tơ phía sau lưng dựng đứng hết cả lên.
Trên cánh tay cũng toàn là nổi da gà.
Kiều Bạch giữ nguyên khuôn mặt, nói thẳng: "Nghe nói trong mộng."
Thích Dung: "?"
Diệp Lâm Tiệp: "?"
Mạc Tuyết Hương: "Chính là giấc mộng mà ngươi nói sáng nay."
Khốc ca dùng ngữ khí rất chắc chắn, Kiều Bạch khẽ gật đầu.
"Giấc mộng sáng nay, là một sinh vật siêu phàm nho nhỏ, thoạt nhìn có chút giống u linh phiên bản Q, thân hình trong suốt, còn mang theo một cái đuôi nhỏ, người trong mộng của ta gọi nó là Mộng Hồn Linh."
Kiều Bạch không chỉ nói ra tên Mộng Hồn Linh, thậm chí còn nhớ lại hình tượng Mộng Hồn Linh, tiến hành miêu tả tinh chuẩn.
Biểu lộ của Thích Dung và Diệp Lâm Tiệp lại một lần nữa trở nên cổ quái.
Nếu như nói ban đầu bọn họ cảm thấy Kiều Bạch đang hài hước, hoặc là đang lừa bọn họ, thế nhưng sau khi nghe được Kiều Bạch miêu tả kỹ càng về ngoại hình của Mộng Hồn Linh... Bọn họ lại cảm thấy chân tướng giống như thật sự là như vậy.
Kiều Bạch... Không cần thiết phải dùng lý do nghe xong liền thấy hoang đường này để lừa dối bọn họ.
"Trong mộng?" Trầm tĩnh lại, thanh niên tàn nhang Trần Dịch không còn căm thù Kiều Bạch nữa, giọng nói mang theo vài phần kinh ngạc: "Không thể nào!"
Giấc mộng gì mà thần kỳ như vậy, còn có thể nói cho ngươi tên của một loại sinh vật siêu phàm chưa từng thấy qua, chẳng lẽ là mộng báo trước?
"Vậy trong mộng của ngươi là ai nói cho ngươi, có phải trước đó ngươi đã từng nghe qua loại sinh vật siêu phàm này từ miệng người này không?" Trần Dịch hiếu kỳ nói.
Thích Dung và Diệp Lâm Tiệp tưởng tượng —— ai? Hình như cũng không phải là không thể được a!
Cho nên trong mộng là ai nói cho Kiều Bạch?
"Diệp lão sư." Kiều Bạch nhìn về phía Diệp Lâm Tiệp.
Diệp Lâm Tiệp còn chưa kịp phản ứng Kiều Bạch gọi nàng là có việc gì: "Gọi ta? Thế nào?"
Hai người nhìn nhau.
Diệp Lâm Tiệp đột nhiên hiểu ý của Kiều Bạch.
"Khoan khoan khoan khoan?!" Diệp Lâm Tiệp mở to hai mắt, chỉ vào mũi mình, trong giọng nói tràn đầy chấn kinh và khó có thể tin: "Ngươi nói là trong mộng của ngươi, ta nói cho ngươi biết về Mộng Hồn Linh?"
Kiều Bạch khẽ gật đầu.
A...
Mặc dù không riêng gì Diệp Lâm Tiệp, còn có vài người khác.
Thế nhưng Kiều Bạch tin tưởng những bằng hữu không quá thông minh kia của hắn, không hiểu rõ loại sinh vật siêu phàm vừa nghe tới... Liền có vấn đề này.
Che giấu một bộ phận.
Kiều Bạch không chút do dự đổ hết tất cả nồi lên người Diệp Lâm Tiệp.
Người tài giỏi đúng là luôn có nhiều việc phải làm.
Đạt giả vi tiên (người giỏi làm thầy).
Một chút bệnh tật đều không có.
Diệp Lâm Tiệp: "..."
Có vấn đề, phi thường có vấn đề.
Diệp Lâm Tiệp đỡ trán, bị Kiều Bạch làm cho nghẹn trong thời gian ngắn mà nói không ra lời.
Ngay cả thanh niên tàn nhang Trần Dịch chủ động hỏi ra vấn đề này cũng ý thức được tình huống không đúng.
"Sinh vật siêu phàm được gọi là Mộng Hồn Linh này... Là có chỗ nào không đúng lắm sao?" Trần Dịch nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, nhỏ giọng hỏi.
Thích Dung đẩy kính mắt trên sống mũi, biểu lộ thoạt nhìn có chút phức tạp, lại có chút xoắn xuýt: "Nói thế nào đây... Bởi vì nguyên nhân của Mộng Hồn Linh, khi tiến hành phân loại thuộc tính sinh vật siêu phàm, liên minh đã từng mở không chỉ một lần hội nghị tiến hành thảo luận, có cần đơn độc phân ra một cái thuộc tính u linh hay không."
Trong mười bốn loại thuộc tính mộc, hỏa, thủy, lôi, phong, yêu tinh, đặc thù, nham, kim, thổ, băng, độc, ngầm, quang hiện hữu, không có thuộc tính u linh tồn tại, đại đa số sinh vật siêu phàm có liên quan tới cái bóng, hắc ám đều được phân loại vào thuộc tính ám.
Duy chỉ có Mộng Hồn Linh.
Vô luận là ngoại hình hay kỹ năng, đều vô cùng tương tự với u linh trong truyền thuyết.
Phụ thể.
Hư vô.
Gió thổi tức tán (gió thổi qua là tan).
Lấy cảm xúc của nhân loại làm thức ăn...
Sự tồn tại của Mộng Hồn Linh, một lần khiến xã hội suy đoán, thế giới này có hay không có quỷ hồn tồn tại.
Sau đó...
"Sau đó liền có một số kẻ đầu cơ trục lợi, lấy Mộng Hồn Linh làm hình tượng và thánh vật, gây dựng một cái..." Nói xong nói xong, mặc kệ là Thích Dung, Diệp Lâm Tiệp, hay là Mạc Tuyết Hương, biểu lộ đều dần dần trở nên kỳ quái, lại khó mà mở miệng.
Kiều Bạch dường như đã hiểu ra điều gì.
Dính đến tôn giáo à, tín ngưỡng à cái gì... Loại kia đúng không?
Khá lắm.
Kiều Bạch nghe xong đều không nhịn được giơ ngón tay cái.
Rốt cuộc là vị thần nhân mạnh mẽ nào, thế mà có thể nghĩ đến việc dùng Mộng Hồn Linh làm kíp nổ để thành lập cua dạy (tà giáo)?
Thấy Kiều Bạch nghe hiểu, lại rất là chấn kinh, Thích Dung cũng bất đắc dĩ thở dài một hơi.
"Nói thật, ngay cả thôn nhỏ cũng biết sự tồn tại của sinh vật siêu phàm, nếu như đơn thuần dùng sinh vật siêu phàm để lừa người, lão gia gia lão nãi nãi (ông bà cụ) nhóm cũng không thể mắc lừa."
Kiều Bạch gật đầu.
Thanh niên tàn nhang Trần Dịch cũng gật đầu.
Hai thành viên được thuê và Sa Ất cũng đều khẽ gật đầu.
Đúng vậy.
Từ ngàn năm trước, thời đại thú triều bắt đầu, nhân loại đã cùng sinh vật siêu phàm tiến hành đấu tranh liều chết.
Cho đến khi nhân loại dần dần trở nên mạnh mẽ, thế giới mới chậm rãi trở nên tốt hơn.
Ở tại thôn nhỏ?
Ngay cả ở tại trong xó xỉnh, nhưng chỉ cần là sinh hoạt tại trên hành tinh này, vậy tuyệt đối đều biết sinh vật siêu phàm.
Muốn dùng sinh vật siêu phàm để lừa gạt?
Không có khả năng, không tồn tại.
"Vào tám, chín trăm năm trước, không sai biệt lắm chính là lúc thú triều kịch liệt nhất rút đi, tổ tiên của chúng ta tiến vào thời đại nghỉ ngơi lấy lại sức và thúc đẩy mạnh mẽ khoa học kỹ thuật, giao thông còn chưa phát triển như vậy." Bởi vì Kiều Bạch nhắc tới Mộng Hồn Linh, Thích Dung cũng không giấu diếm bọn họ nữa, mà là bắt đầu giảng giải.
"Có ít người phát hiện giữa các khu vực khác nhau, có một số sinh vật siêu phàm không chung."
"Thế là lúc đó ở Đông Châu, không rõ ràng lắm là cấm kỵ chi địa khu vực Hoa Nam, có người đem tâm tư đánh tới loại sinh vật siêu phàm đặc thù Mộng Hồn Linh này."
"Sinh vật siêu phàm là sông núi, cỏ cây, dòng sông, súc vật vân vân và vân vân (khoan khoan khoan khoan), sinh mệnh tồn tại nguyên bản trong tự nhiên đã thức tỉnh siêu phàm chi lực, trải qua nhiều đời sinh sôi có tộc đàn ổn định."
"Vậy Mộng Hồn Linh là cái gì tồn tại thức tỉnh siêu phàm chi lực đâu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận