Ngự Thú: Có Thể Nhìn Thấy Tiến Hóa Lộ Tuyến Ta Vô Địch

Chương 131 (1) : Kiều Bạch: Ta lại biến dị? ! Đặc thù sương mù!

**Chương 131 (1): Kiều Bạch: Ta lại biến dị? ! Sương mù đặc thù!**
"Các ngươi sợ là chưa từng hỏi thăm qua rồi." So với Tang Nguyên đang kinh ngạc, thì lão Đinh đầu, biểu lộ của Hoa Trọng quả thực bình tĩnh vô cùng.
"Ngay trước đó, cái vòng t·h·i đấu của Ngọc Long và t·h·i·ê·n Nga, người đoạt quán quân chính là Kiều Bạch, về sau còn gây ra một chút r·u·ng động nho nhỏ nữa."
Chuyện này thì Tang Nguyên và lão Đinh đầu lại càng không rõ.
Mặc dù là vòng t·h·i đấu do Ngọc Long và t·h·i·ê·n Nga tổ chức, nhưng nói thế nào thì đó cũng là vòng t·h·i đấu cho tân sinh trước khi chiêu mộ, với địa vị bây giờ của bọn họ thì thông thường sẽ không để ý tới loại t·h·i đấu nhỏ này.
Cho tới hôm nay, khi thấy tên Kiều Bạch tr·ê·n danh sách khen thưởng, lúc này mới hiểu được sự nghịch t·h·i·ê·n của Kiều Bạch.
"Ta còn đặc biệt đi tìm hiểu qua, người ta Kiều Bạch đối với việc trở thành một sủng thú tiến hóa giáo sư ưu tú hứng thú không lớn." Một câu của Hoa Trọng khiến cho hai người rối bời.
"Với cái t·h·i·ê·n phú này của hắn mà không nghiên cứu sủng thú tiến hóa, đây không phải là lãng phí sao!" Lão Đinh đầu sắc mặt nghiêm túc, với vẻ mặt của một người thấy tiểu hỏa t·ử đang làm loạn: "Hắn chỉ cần trưởng thành từng bước, thì chắc chắn sẽ là Ngô lão kế tiếp!"
"Đúng vậy!" Lần này Tang Nguyên cũng không cho rằng cùng đối thủ một m·ấ·t một còn đứng chung một chiến tuyến có vấn đề gì: "Tiểu hỏa t·ử trời sinh chính là người tài ăn chén cơm nghiên cứu này!"
Hoa Trọng: "Người ta chiến đấu ngự thú cũng rất lợi h·ạ·i."
Trầm mặc.
Là sự trầm mặc chung.
"Hơn nữa ta nghe nói, người ta tiểu hỏa t·ử là muốn trở thành Ngự Thú Sư." Hoa Trọng còn nói thêm.
Tang Nguyên và lão Đinh đầu: ". . ."
Đừng nói nữa, đừng nói nữa.
Phần thưởng này!
Nhất định phải cho!
Nếu Kiều Bạch thật sự bởi vì bọn họ mà từ bỏ việc trở thành sủng thú tiến hóa giáo sư, bọn hắn chính là tội nhân!
Tội nhân lớn!. . .
Cùng t·h·í·c·h Nguyệt Lâm Vi Vi, Lý Cảm, Hoắc Tiểu t·h·i·ê·n còn có Trâu Đường bọn họ ăn một bữa cơm, trời đã tối Kiều Bạch mới trở về ký túc xá của mình.
s·ờ lên tiểu bạch xà còn chưa tỉnh lại, Kiều Bạch đột nhiên nhớ tới một chuyện.
"A. . . Hôm nay hình như không thấy sở học tỷ liên hệ ta?"
Kiều Bạch xông lên bảng một chiến lực bảng mang tới chấn kinh, lớn hơn rất nhiều so với lần trước đoạt quán quân tại vòng t·h·i đấu tân sinh các trường cao đẳng lớn do TOP2 tổ chức.
Trong vòng vài giờ ngắn ngủi, tin nhắn trong điện thoại di động của Kiều Bạch gần như muốn nổ tung.
Kiều Bạch xem qua một chút, ngay cả mấy vị học trưởng học tỷ mà trước kia quen biết tại Thanh Điểu đại học đều p·h·át tin tức chúc mừng tới, sau đó biểu đạt ý muốn tổ đội cùng Kiều Bạch.
Duy chỉ có Sở Nhạn Dực hẹn tổ đội với Kiều Bạch sớm nhất lại không có p·h·át tin tức đến.
Nghĩ nghĩ, Kiều Bạch chủ động gửi cho Sở Nhạn Dực một dấu chấm hỏi, hỏi thăm tình hình bên phía Sở Nhạn Dực thế nào.
Sở Nhạn Dực không có trả lời ngay, Kiều Bạch nhìn qua liền đặt di động xuống.
"Hôm nay làm rất tốt." Kiều Bạch nhìn về phía Tiểu Ô và Miêu Miêu trùng hôm nay lập đại c·ô·ng.
Tiểu Ô: Kiêu ngạo. Jpg
Miêu Miêu trùng: Ngẩng đầu ưỡn n·g·ự·c. Jpg
Hai tiểu gia hỏa tr·ê·n mặt là tiểu biểu lộ tràn đầy kiêu ngạo.
Được Ngự Thú Sư khen.
Vui vẻ!
"Ban thưởng hôm nay cho hai ngươi thêm đồ ăn." Kiều Bạch cười vuốt vuốt đầu Tiểu Ô và Miêu Miêu trùng, tr·ê·n mặt mang th·e·o ý cười nói.
Tiểu Ô và Miêu Miêu trùng càng thêm vui vẻ.
Tốt a!
t·h·i·ê·n vị!
Một người hai sủng tâm trạng đều rất tốt, sau khi tiến hành minh muốn tu luyện thông thường hai giờ, Kiều Bạch mang th·e·o Tiểu Ô cùng Miêu Miêu trùng cùng nhau đi ngủ.
Tiểu bạch xà lẳng lặng nằm cuộn tròn thành một đoàn, tại một góc vắng vẻ.
Ngày hôm sau.
Buổi sáng Kiều Bạch vừa tỉnh, s·ờ điện thoại dưới gối, mắt lim dim chuẩn bị xem thời gian, sau đó liền tỉnh táo lại.
"Vụt" một tiếng, Kiều Bạch ngồi thẳng dậy.
Tiểu Ô và Miêu Miêu trùng ngủ ở hai bên trái phải của kiều chăn trắng cũng bị hất xuống.
Tiểu Ô và Miêu Miêu trùng còn chưa tỉnh táo lại: "?"
Tiểu Ô vỗ cánh mới giữ vững được thân thể, nó liếc qua Miêu Miêu trùng đang "Ùng ục ùng ục" trực tiếp rơi xuống đất lăn lộn lông vài vòng, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường nhàn nhạt.
Tiểu đệ, không được.
Điểu mới là chân chính, trụ cột quan trọng nhất trong gia đình này!
Mở to đôi mắt kim con mắt màu đỏ, Tiểu Ô vừa định nũng nịu phàn nàn với Kiều Bạch, thì thấy vẻ mặt Kiều Bạch hơi nghiêm túc.
Tiểu Ô đang lao nhanh vỗ cánh, vội vội vàng vàng dừng lại giữa không tr·u·ng.
Ngự Thú Sư, hình như có chuyện?
Tiểu Ô nghiêng đầu một chút, biểu hiện ra sức quan s·á·t tuyệt vời.
Tiểu Ô quyết định trước không đi quấy rầy Ngự Thú Sư, thuận t·i·ệ·n trở tay ấn Miêu Miêu trùng cũng muốn xông vào n·g·ự·c Kiều Bạch nằm sấp tr·ê·n mặt đất.
Sáu chân triêu t·h·i·ê·n Miêu Miêu trùng: "?"
Sáu cái chân (*jio) chân (*jio) không ngừng hoạt động trong không tr·u·ng, trong mắt mang th·e·o sự mờ mịt.
Chuyện gì xảy ra, nó là ai, nó ở đâu?
Tiểu Ô: Yên tĩnh
Miêu Miêu trùng: QwO
Kiều Bạch không có chú ý tới hai tiểu gia hỏa hỗ động, hắn nhìn chằm chằm tin nhắn Sở Nhạn Dực gửi đến trong điện thoại di động, hơi nhíu mày.
【 Sở Nhạn Dực: Chúc mừng niên đệ ngươi xông lên thứ nhất chiến lực bảng, bất quá ta có lẽ không có cách nào cùng ngươi tổ đội, ngũ giai b·ạo l·ực cự hùng của ta nh·ậ·n phải thương tổn vô cùng nghiêm trọng, hiện tại vẫn còn đang hôn mê. 】
【 Sở Nhạn Dực: Niên đệ, nếu ngươi còn dự định tham gia trận đấu, ta có thể tiến cử một số người t·h·í·c·h hợp tổ đội cho ngươi, nhân phẩm của bọn họ cũng đáng tin cậy, danh sách ta p·h·át cho ngươi. 】
【 Sở Nhạn Dực: Danh sách. Docx 】
Nhìn danh sách Sở Nhạn Dực p·h·át tới, Kiều Bạch hơi nhíu mày, không có nhận cái văn kiện danh sách kia.
【 Kiều Bạch: Xảy ra chuyện gì, có chuyện gì. 】
Nghiêm trọng thương?
Có thể nghiêm trọng đến mức nào?
Chỉ bằng trình độ kỹ t·h·u·ậ·t chữa b·ệ·n·h p·h·át đạt hiện tại, thế mà lại còn làm b·ị t·hương đến mức không cách nào trị liệu được sao?
Đầu điện thoại bên kia Sở Nhạn Dực im lặng một lúc lâu mới gửi lại tin tức.
【 Sở Nhạn Dực: Ngày mai gặp mặt nói đi. 】
【 Kiều Bạch: OK 】
Khu vực chờ của sủng thú tr·u·ng tâm lớn nhất thành phố tr·u·ng tâm.
"Cho nên ngươi rốt cuộc là muốn đi xông cái đầm rồng hang hổ gì." Kiều Bạch nhìn hình tượng đại biến của Sở Nhạn Dực trước mắt, n·ổi lên đầy nghi hoặc.
Sở Nhạn Dực vốn có một đầu tóc ngắn vừa chạm vai, làn da không thể nói là trắng nõn, nhưng cũng là màu da lúa mì khỏe mạnh, một mỹ nhân tư thế hiên ngang.
Nhưng mà bây giờ gặp lại Sở Nhạn Dực, tóc ngắn chạm vai biến thành tóc ngắn chân chính, cao thấp không đều giống như c·h·ó g·ặ·m không nói, lọn tóc dài nhất cũng chỉ mới tới vành tai, tr·ê·n mặt cũng có thêm ba bốn đạo v·ết t·hương to to nhỏ nhỏ, xương hàm dưới còn có một vết bỏng to bằng móng tay, thoạt nhìn vô cùng chật vật.
"C·ấ·m kỵ chi địa của t·h·i·ê·n Hà thị bộ ph·ậ·n mê vụ sắp tan, biểu tỷ ta là một thành viên đội thám hiểm của chủ thành, có thể mang thêm một người đi vào, liền hỏi ta, ta đồng ý." Sở Nhạn Dực không có biểu cảm gì nói, giống như v·ết t·hương tr·ê·n mặt và băng vải tr·ê·n người đều không tồn tại.
"Không nghĩ tới sau khi đi vào. . ." Nói đến đây Sở Nhạn Dực dừng lại một chút, biểu lộ tr·ê·n mặt thoạt nhìn tương đối phức tạp: ". . . Tóm lại gặp phải rất nhiều sự tình ngoài ý muốn, b·ạo l·ực cự hùng của ta chính là bị thương trong quá trình này."
"Hơn nữa thương thế vô cùng kỳ quái, dụng cụ chữa b·ệ·n·h căn bản là không có cách nào hoàn toàn chữa trị, ta. . ." Nhìn đã t·r·ải qua rất nhiều tao ngộ kinh tâm động p·h·ách, Sở Nhạn Dực thờ ơ với tình huống của bản thân, nhưng khi nói đến b·ạo l·ực cự hùng, ánh mắt của nàng liền dần trở nên ảm đạm.
Bên trong tràn đầy tự trách và thất vọng với bản thân.
Kiều Bạch khẽ thở một hơi: "Có thể cho ta xem b·ạo l·ực cự hùng một chút không?"
Nghe vậy, ánh mắt Sở Nhạn Dực lấp lóe hai lần, biểu lộ thoạt nhìn càng thêm khó xử, miệng nàng môi r·u·n lên hai lần: "Ta. . . b·ạ·o· ·l·ự·c cự hùng. . ."
"b·ạ·o· ·l·ự·c cự hùng sau khi trọng thương, không cách nào thu hồi vào tinh thần hải ngự thú không gian, ta tạm thời gửi nó ở sủng thú tr·u·ng tâm."
Sở Nhạn Dực quay đầu nhìn thoáng qua sủng thú tr·u·ng tâm sáng sủa sạch sẽ phía sau, Kiều Bạch cũng đi th·e·o nàng cùng nhau nhìn qua.
Mặc dù sủng thú tr·u·ng tâm thoạt nhìn rất sạch sẽ, nhưng mà so với đi th·e·o bên người Ngự Thú Sư. . . Đương nhiên không tốt bằng.
"Cùng đi xem xem đi." Kiều Bạch thở dài nói.
Sở Nhạn Dực khẽ gật đầu, yên lặng đi ở phía trước, mang th·e·o Kiều Bạch đi về phía hành lang màu trắng bạc dài phía sau.
x·u·y·ê·n qua từng gian phòng mang th·e·o pha lê trong suốt, có thể nhìn rõ ràng hoàn cảnh bên trong, sủng thú được gửi nuôi thật sự ở đây không nhiều, hai người rất nhanh liền đi tới gian phòng của b·ạo l·ực cự hùng.
Kiều Bạch liếc mắt liền thấy rõ b·ạo l·ực cự hùng bên trong.
Cũng như Sở Nhạn Dực, b·ạo l·ực cự hùng biến hóa tr·ê·n thân cũng vô cùng lớn, lớn hơn một chút so với trong tưởng tượng của hắn.
Tứ chi cường tráng tráng kiện, tràn ngập cơ bắp cùng sức mạnh trở nên thon nhỏ, mặc dù không đến mức chỉ có một lớp da, nhưng cũng không tốt hơn là bao.
Cơ thể vốn tràn đầy huyết n·h·ụ·c rậm rạp trở nên yếu ớt.
Lông da càng có mấy đạo v·ết t·hương huyết n·h·ụ·c đầm đìa, to to nhỏ nhỏ, huyết n·h·ụ·c lẫn lộn, có thể nhìn ra được dấu vết băng bó và trị liệu, bất quá tác dụng không lớn.
b·ạ·o· ·l·ự·c cự hùng nằm rạp nửa người tr·ê·n mặt đất, hai mắt nhắm nghiền không ngừng run rẩy, nhìn ra được nó hiện tại vô cùng th·ố·n·g khổ.
Ánh mắt Kiều Bạch rơi vào v·ết t·hương tr·ê·n người của b·ạo l·ực cự hùng, hắn không chắc chắn. . . Những cái kia màu trắng sữa, nhàn nhạt mang th·e·o vài phần quen mắt kia, là chỉ có một mình hắn có thể nhìn thấy, hay là. . . ?
"v·ết t·hương tr·ê·n người b·ạ·o· ·l·ự·c cự hùng ngay cả dụng cụ chữa b·ệ·n·h đều không thể trị liệu, bác sĩ, liên minh hoặc là biểu tỷ của ngươi có nói gì không?" Kiều Bạch thăm dò tính hỏi.
Sở Nhạn Dực không có nghe ra ý tứ thử dò xét trong lời nói của Kiều Bạch: "Bác sĩ của sủng thú tr·u·ng tâm đã kiểm tra không chỉ một lần, mỗi một lần kiểm tra đều cho ra kết quả bình thường, không có vấn đề, dụng cụ không cách nào p·h·át hiện thương thế tồn tại."
"Biểu tỷ. . . Tình huống của biểu tỷ ta cũng không khá hơn, bản thân nàng lâm vào hôn mê."
"Lần này chúng ta có thể thuận lợi đi ra từ c·ấ·m kỵ chi địa phía tr·ê·n sông, đều phải nhờ có thất giai Ngự Thú Sư của liên minh kịp thời đ·u·ổ·i tới." Sở Nhạn Dực thở dài: "Liên minh bên kia cũng chưa từng gặp tình huống như vậy, liên minh đã p·h·ái thất giai Ngự Thú Sư dẫn đội tiến vào t·h·i·ê·n Hà c·ấ·m kỵ chi địa."
"Điều tra còn cần thêm một chút thời gian."
Kiều Bạch đã hiểu.
Tình huống tao ngộ của Sở Nhạn Dực tuyệt đối càng hỏng bét hơn so với hắn tưởng tượng, liên minh thất giai Ngự Thú Sư dẫn đội điều tra tình huống. . .
Vậy chính là nói, những đặc t·h·ù nơi miệng v·ết t·hương của b·ạo l·ực cự hùng, hoàn toàn chính x·á·c không có người nhìn ra?
Kiều Bạch: "?"
Cho nên. . . Hắn đây là lại biến dị?
Nghĩ nghĩ, Kiều Bạch mở ra kỹ năng t·h·i·ê·n phú.
【 sủng thú: b·ạ·o· ·l·ự·c cự hùng 】
【 thuộc tính: Cách đấu 】
【 chủng loại: Tr·u·ng cấp * 】
【 đẳng cấp: Tam giai cấp thấp * 】
【 kỹ năng: Nện gõ, đ·ậ·p, Thái Sơn quyền, quái lực trọng kích. . . Trọng lực thế năng 】
【 trạng thái đặc t·h·ù tr·u·ng, tạm thời không cách nào tiến hóa * 】
【 kỹ năng t·h·i·ê·n phú: Không 】
【 huyết mạch: Không 】
【 thật đói. . . Tốt no bụng. . . Đau quá. . . Đau quá. . . Thật thoải mái. . . Ngứa. . . 】
Bạn cần đăng nhập để bình luận