Ngự Thú: Có Thể Nhìn Thấy Tiến Hóa Lộ Tuyến Ta Vô Địch

Chương 159 (1) : Côn hẹn tương đương hải dương rác rưởi? Lâm Vi Vi đối tương lai minh xác nhận biết!

**Chương 159 (1): Cá Côn hẹn tương đương với biển rác thải? Lâm Vi Vi nhận thức rõ ràng về tương lai!**
"Thiên Sứ" vận chuyển khựng lại một chút.
"Thiên Sứ": "Cái này với loại người ta quen biết hình như có chút không giống nhau lắm."
"Thiên Sứ" từ trước tới nay chưa từng tiếp xúc qua loại hình nhân loại như Kiều Bạch, lại một lần nữa ghi lại sự xúc động mà Kiều Bạch mang tới cho nó.
"Được."
Lần này "Thiên Sứ" không nói thêm gì, ngầm thừa nhận lời Kiều Bạch – bọn họ đã là đồng bạn, không cần phải khách khí như vậy, tiếp nhận, lý giải và tin tưởng lẫn nhau.
Sau đó.
Bắt đầu tăng thêm tốc độ lặn xuống.
1000 mét.
Dần dần tầng sâu.
Biển sâu tầng.
Siêu biển sâu tầng.
Nước biển đã từ màu lam biến thành màu đen thuần chính, cái gì cũng không nhìn thấy, đồng thời thấp thoáng lại có thể nhìn thấy gợn sóng dập dờn cùng lưu động, Kiều Bạch kìm nén một hơi, việc lặn xuống nhanh chóng dần dần khiến hắn cảm thấy không thở nổi.
Vội vàng mang mặt nạ, hít sâu hai cái, Kiều Bạch mới thích ứng được cảm giác này.
Mặc dù có vòng phòng hộ.
Nhưng việc dần xâm nhập mang tới áp lực và hoảng sợ cho người ta không cách nào dùng lời diễn tả được.
Kiều Bạch may mắn mình ngay từ đầu đã thả ra hai sủng thú bồi tiếp hắn, không thì... Kiều Bạch nhìn hình dạng mơ hồ của cự thú bên ngoài vòng phòng hộ, những thứ kia đều là siêu phàm sinh vật tiềm ẩn trong biển sâu.
Bất quá, sau khi lặn xuống vượt ra khỏi tầng siêu biển sâu, dòng nước lưu động xung quanh đều trở nên ít đi.
Ở độ sâu này.
Ngay cả siêu phàm sinh vật đều không thể tới.
Chỉ có thần thoại sinh vật – "Thiên Sứ" – hoặc là con siêu phàm sinh vật không biết tên đã c·hết kia, mới có thể đạt tới độ sâu này.
Kiều Bạch khẩn trương chớp mắt, thoáng dùng sức ôm chặt Tiểu Ô trong n·g·ự·c.
Tiểu Ô không giãy dụa, ngoan ngoãn tùy ý Kiều Bạch ôm.
Tiểu Ô: OoO
Thật sâu.
Tối quá.
Đáng sợ... Điểu!
Khụ khụ.
Không đúng, không đúng.
Điểu mới không có bị dọa.
Là Ngự Thú Sư bị dọa, Điểu là vì tốt hơn mà an ủi Ngự Thú Sư nên mới rất quan tâm!
Mặc dù nghĩ vậy, nhưng Tiểu Ô vẫn không biểu đạt ra.
Ân.
Cho Ngự Thú Sư chút mặt mũi.
Kiều Bạch: "..."
Vậy ta thật sự cảm ơn ngươi.
Tiểu Sứa thì không như vậy.
Lặn xuống càng nhanh, màu sắc nước biển xung quanh càng dọa người, Tiểu Sứa di chuyển càng nhanh.
Tiểu Sứa: Hưng phấn!
Hưng phấn đến giương nanh múa vuốt!
Xúc tu vung loạn. jpg
"Gulu!"
Tiểu Sứa tiến đến bên tai Kiều Bạch, phát ra âm thanh "ùng ục ùng ục" đặc thù.
Có khế ước với Tiểu Sứa, có thể cảm giác chính xác được ý nghĩ của Tiểu Sứa, tâm tình Kiều Bạch hơi phức tạp một chút.
Tiểu Sứa đây là...
Đang hát.
Đúng thế.
Không sai.
Vui vẻ hát vang.
Tiểu Sứa: Siêu thích hoàn cảnh này!
Ta có thể, ta làm được!
Kiều Bạch và Tiểu Ô: "..."
Không, không, không.
Chúng ta không được, chúng ta không thể.
Tiểu Sứa: O~
Vậy được rồi.
Tiểu Sứa dùng xúc tu thật dài nhẹ nhàng đụng vào Kiều Bạch.
"Kulu!"
Không sao!
Thể nghiệm qua là được rồi!
Tiểu Sứa vô cùng khéo hiểu lòng người nói.
Kiều Bạch lại một lần nữa hiểu rõ, vì sao "Thiên Sứ" lại đề nghị hắn đem Tiểu Ô và Tiểu Sứa phóng xuất.
Nhiệt lượng trên người Tiểu Ô cho Kiều Bạch cảm giác an toàn rất lớn.
Về phần Tiểu Sứa... Được rồi, nhìn bộ dáng khoái hoạt nhỏ bé của nó, không có gì đáng nói.
Cuối cùng.
Ngay cả máy dò độ sâu cũng mất linh, vượt xa độ sâu quy định ở phía trên.
Tại thời điểm vòng phòng hộ bỗng nhiên tiến vào một độ sâu nào đó...
Thân thể Kiều Bạch cứng đờ.
Tiểu Ô trong n·g·ự·c Kiều Bạch, cùng với Tiểu Sứa nguyên bản còn đang dùng xúc tu mềm nhũn, phối hợp chơi đùa cùng Kiều Bạch và Tiểu Ô, thân thể cũng đều đột nhiên cứng đờ.
Một cỗ khí tức dã man, tràn ngập lực uy h·iếp, làm cho tất cả mọi người và thú đều không thể động đậy, bỗng nhiên xâm nhập tới hướng bọn hắn.
Cho dù là vòng phòng hộ, cũng vô pháp ngăn cản cỗ khí thế này.
Kiều Bạch nín thở.
Một màn thần kỳ xuất hiện trước mặt hắn.
Dưới biển sâu vốn phải là một mảnh đen kịt, xuất hiện lấm ta lấm tấm, những điểm sáng nhỏ lóe lên như đom đóm.
Giống như đang kêu gọi bọn họ đi về phía đó.
Vòng phòng hộ dưới sự khống chế của "Thiên Sứ", cũng xác thực đi về hướng đó.
Càng ngày càng gần...
Càng ngày càng gần...
Những đốm nhỏ lóe lên như đom đóm trong tầm mắt Kiều Bạch cũng biến thành càng lúc càng lớn, càng ngày càng sáng, khi một "con đom đóm" đụng vào vòng phòng hộ, Kiều Bạch mới hiểu đây là cái gì.
"Đây là... Nguồn năng lượng tiêu tán ra?"
Kiều Bạch hít sâu một hơi, đại não có chút mê muội.
Hắn cũng không biết là bởi vì thấy được một màn khó tin này, hay là bởi vì vừa rồi kìm nén quá lâu.
"Đúng thế."
"Đây chính là nguồn năng lượng."
"Thiên Sứ" nhẹ giọng thì thầm giải thích với Kiều Bạch: "Chúng ta đã tới."
Kiều Bạch: "?"
"Tới rồi?" Kiều Bạch sửng sốt một chút, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, đều chỉ thấy lấm ta lấm tấm xung quanh, "đom đóm" do nguồn năng lượng lớn lớn nhỏ nhỏ tiêu tán hình thành, không có gì...
Kiều Bạch mở to hai mắt.
Nhìn về phía trung tâm "đom đóm".
Bởi vì lúc trước mất đi thị giác dưới biển sâu hơi lâu, Kiều Bạch nhất thời còn chưa kịp phản ứng.
Sau khi thích ứng với vùng ánh sáng mờ nhạt, lấp lóe này, ánh mắt Kiều Bạch rốt cục có thể nhìn thấy cự thú hải dương khổng lồ kia, nhìn không thấy điểm cuối, chỉ là một góc vực sâu...
Mấy trăm mét?
Mấy ngàn mét?
Mười mấy vạn mét!
Kiều Bạch chỉ có thể nhìn thấy một bộ phận miễn cưỡng được chiếu sáng, giống như vây cá, lại giống như bộ phận sừng, chỉ là bộ phận này... Kiều Bạch đều không nhìn thấy bộ dáng hoàn chỉnh của nó.
Huống chi là nhìn qua diện mạo hoàn chỉnh của cự thú hải dương này.
Côn.
Kiều Bạch rốt cục đối với cái gọi là huyết mạch "Côn" có cảm thụ trực quan hơn.
Côn to lớn, không biết mấy ngàn dặm vậy.
Thật không phải nói đùa chuyện hai cái giá nướng.
Khụ khụ.
Vừa căng thẳng, trong đầu Kiều Bạch liền toát ra một đống ý nghĩ loạn thất bát tao.
"Là cái này... con cự thú hải dương thất bại trong việc hướng tới Thần Thoại sinh vật đi." Kiều Bạch vừa mới mở miệng, mới phát hiện thanh âm của mình có chút vướng víu.
Nuốt nước miếng một cái.
Lấy lại tinh thần, Kiều Bạch mới phát hiện mình giữa bất tri bất giác nhìn chằm chằm cự thú này rất lâu, toàn thân trên dưới hắn đều toát mồ hôi, sau đó lại lạnh xuống.
Cảm giác dinh dính hỗn hợp với xúc cảm băng lãnh, khiến Kiều Bạch không thoải mái rùng mình một cái.
"Vậy chúng ta sau đó phải làm thế nào."
Kiều Bạch rất khó chịu.
Tại phiến khu vực này, dường như thích ứng với loại cảm giác căng cứng này, nhưng lại không thể chân chính trầm tĩnh lại.
Với tư cách sinh vật, bản năng đang không ngừng gào thét – hoảng sợ, sợ hãi, trí mạng, thoát đi...
"Xin ngài lấy điện thoại di động ra, sau đó thông qua vòng phòng hộ đụng vào những nguồn sáng kia, khi bản thể điện thoại tiếp xúc với nguồn sáng, Thiên Sứ liền có thể hấp thu hoàn chỉnh nguồn năng lượng."
Giống như biết Kiều Bạch đang hoảng sợ, thanh âm "Thiên Sứ" càng thêm thư giãn.
Nhu hòa tựa như là "Thiên Sứ" chân chính.
Nếu như không có cảm giác máy móc và dòng điện nghiêm trọng trong thanh âm.
Kiều Bạch: "..."
So với tưởng tượng của hắn còn khó khăn hơn một chút.
Cho nên, cái này là gì?
Đường Tăng bắt quỷ sao?
Hắn cầm máy hút bụi, đối diện với quỷ, một trận "loảng xoảng" điên cuồng hút?
Dưới áp lực cường đại, đại não Kiều Bạch càng phát hồ ngôn loạn ngữ, chủ yếu là chia sẻ áp lực.
Hít thở sâu một hơi.
"Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận