Ngự Thú: Có Thể Nhìn Thấy Tiến Hóa Lộ Tuyến Ta Vô Địch

Chương 192 (1) : Đã nói xong thanh tịnh ngu xuẩn sinh viên đâu?

Chương 192 (1): Đã nói là sinh viên ngây thơ trong sáng đâu rồi?
Chờ Kiều Bạch trở về, đập vào mắt hắn là một Tiểu Ô bám người đến không muốn không muốn.
Tiểu Ô: Cự tuyệt làm trò biểu diễn thú cưng! Cự tuyệt để thú cưng trông trẻ!
Tiểu Ô chỉ thiếu chút nữa cuộn tròn lại thành một cục rúc vào trong n·g·ự·c Kiều Bạch.
Trong ánh mắt A Dũng và A Vân mang theo vẻ khát vọng nhìn Tiểu Ô khéo léo nép trong n·g·ự·c Kiều Bạch, lông tóc trên người mặc sức cho Kiều Bạch vuốt ve, sự khát khao ấy gần như sắp tràn ra khỏi ánh mắt hai đứa trẻ.
"A Dũng, A Vân, lại đây." Tô Văn Ngọc đứng một bên thấy vậy cũng rất bất đắc dĩ.
Hai đứa bé đang ở độ tuổi dở dở ương ương, chỉ cần sơ sẩy một bước là sẽ trở thành những đứa trẻ nghịch ngợm, chỉ cần không phải sinh vật siêu phàm hoang dã, bọn chúng đều dám xông lên săm soi, muốn tiến lên kiểm tra.
Hơn nữa hai đứa bé còn q·u·en biết Kiều Bạch, ở chung lại càng thêm thoải mái một chút.
Đây không.
Liền bị Tiểu Ô ghét bỏ.
"Trước đó các con không phải đã gặp thú cưng của đại ca ca rồi sao." Tô Văn Ngọc đang nói đến chuyện hai đứa bé trước đó trên diễn đàn m·ạ·n·g gặp gỡ Kiều Bạch.
Nếu để Tô Văn Ngọc đ·á·n·h giá, chỉ có hai chữ —— lỗ mãng.
Ai biết được gặp có phải người tốt hay không.
Trên thế giới này đâu phải không có người x·ấ·u.
Cho dù hẹn ở địa bàn nhà mình, cho dù một ngày trước Hồng Thổ Thị có không khí và tình huống thế kia, nếu thật sự xảy ra chuyện gì... Nghĩ đến thôi Tô Văn Ngọc vẫn còn thấy sợ hãi.
Nhưng nàng càng nhiều vẫn là tự trách mình.
Đều là tại nàng m·ất t·ích mới có thể khiến hai đứa bé liều lĩnh, làm ra chuyện bất an như vậy.
"Nhưng mà lông vũ trên người chim của đại ca ca trở nên rất đẹp nha!"
"Ân! Còn lớn hơn trước đó một vòng! Càng thêm uy phong!"
A Vân và A Dũng vừa nói, đôi mắt sáng ngời hữu thần giống như đang p·h·át sáng vẫn không rời khỏi người Tiểu Ô.
Nghe vậy, Tô Văn Ngọc hơi khựng lại.
Con chim này đã p·h·át sinh biến hóa trên thân?
Tô Văn Ngọc lập tức nghĩ đến việc mình nhìn thấy Kiều Bạch hôn mê và con thú cưng trên người hắn, tuy không rõ hình dáng, nhưng quả thật... không bình thường lắm.
Chính là con này sao?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tô Văn Ngọc vô thức rơi vào trên người Tiểu Ô, quan s·á·t tỉ mỉ.
Kiều Bạch chú ý tới ánh mắt của Tô Văn Ngọc.
Kết hợp với lời nói vừa rồi của A Dũng và A Vân, Kiều Bạch thở dài một hơi trong lòng, bất quá lại không có bao nhiêu khó xử.
Dù sao.
Ngay từ tối hôm qua khi nhìn thấy dáng vẻ mới của Tiểu Ô, Kiều Bạch đã có suy nghĩ nhất định về chuyện này.
Biến hóa trên người Tiểu Ô khẳng định là không gạt được.
Người q·u·en biết Tiểu Ô đâu phải chỉ một hai người.
"Kiều Bạch giáo sư, thú cưng của ngài là tiến hóa trong bí cảnh sao?" Tô Văn Ngọc suy nghĩ một chút, vẫn chỉ vào Tiểu Ô tò mò dò hỏi.
Ngay sau đó, nàng lại mấp máy môi, cười đến phi thường ngượng ngùng nói: "Bởi vì lúc ấy chúng ta ở trong căn phòng tối om om kia... Hình như cũng nhìn thấy thú cưng của Kiều Bạch giáo sư đang p·h·át sáng."
"Là cái lúc đó tiến hóa sao?"
Tô Văn Ngọc không có nói chuyện này với người khác, nhưng trước mặt Kiều Bạch, nàng vẫn là đem những gì mình nhìn thấy và cảm thấy có chút d·ị· ·t·h·ư·ờ·n·g nói ra.
Kiều Bạch nhìn nàng một cái, không chút hoang mang nói:
"Không tính là tiến hóa đi, dáng vẻ này của Tiểu Ô đã là hình thái cuối cùng rồi."
"Chẳng qua là Tiểu Ô còn chưa hoàn toàn trưởng thành, vẫn còn đang trong thời kỳ trưởng thành, sau khi tiếp xúc đến một số năng lượng phù hợp hoặc là tài nguyên, liền bắt đầu nhanh c·h·óng trưởng thành." Kiều Bạch nghiêm trang trả lời.
Hoàn toàn không có một câu nói dối nào.
Thời kỳ trưởng thành.
Năng lượng và tài nguyên phù hợp.
Tiếp tục trưởng thành.
Mỗi một hạng đều vô cùng phù hợp với trạng thái chân thực của Tiểu Ô.
Chỉ là việc tiếp xúc đến tài nguyên này... Kiều Bạch nhìn thấy ba lô mình mang ra từ c·ấ·m địa Hồng Thổ ở đầu giường.
Bởi vì Kiều Bạch có thân ph·ậ·n giáo sư thú cưng, sau khi cứu Kiều Bạch ra, Quân Độ và những người khác cũng không có tiến hành điều tra cặn kẽ hay hỏi han Kiều Bạch, chỉ x·á·c định Kiều Bạch an toàn không có vấn đề, liền đem toàn bộ vật phẩm cá nhân trả lại cho hắn.
Ngay ngắn chỉnh tề đặt ở trong phòng b·ệ·n·h.
Vừa vặn.
Nếu Tô Văn Ngọc không đến, Kiều Bạch cũng phải tìm người hỏi một chút.
Hắn lấy ra khối khoáng vật chất màu đỏ đã đ·á·n·h rơi trước đó từ trong ba lô.
"Chính là cái này." Kiều Bạch lấy ra một khối khoáng vật chất màu đỏ to bằng nửa lòng bàn tay, đặt ở trước mặt Tô Văn Ngọc.
"Ta cũng muốn hỏi, đây là cái gì?"
Không cần làm bộ, Kiều Bạch cảm thấy rõ ràng sự hoang mang.
Đây là thứ quái quỷ gì?
Hồng mỏ? Hồng Nham Tinh?
Hồng Thạch và Hồng Thổ khẳng định là không thể nào.
Tự nh·ậ·n là người hết sức quen thuộc với c·ấ·m địa Hồng Thổ, càng thuộc lòng các loại tài nguyên bên trong, sau khi Tô Văn Ngọc nhìn thấy khối khoáng vật chất màu đỏ này, sắc mặt cũng không khỏi trở nên mờ mịt mãnh l·i·ệ·t.
"Ta... Ta có thể cầm lên xem không?" Tô Văn Ngọc dò hỏi Kiều Bạch trước.
Suy nghĩ một chút về cảm giác bổ sung năng lượng khi mình nắm c·h·ặ·t khối khoáng vật chất màu đỏ... Kiều Bạch vẫn là gật đầu đồng ý.
Dù sao cũng phải thử một chút.
Ở Hồng Thổ Thị này, Kiều Bạch tạm thời không tìm được người thích hợp hơn Tô Văn Ngọc.
Bởi vì quan hệ của A Vân và A Dũng, giữa Kiều Bạch và Tô Văn Ngọc xem như duy trì một loại quan hệ hài hòa thân m·ậ·t.
Được Kiều Bạch cho phép, Tô Văn Ngọc đưa tay cầm lấy khối khoáng vật chất màu đỏ chưa từng thấy qua này, lật qua lật lại kiểm tra.
Kiều Bạch cũng chú ý đến biểu lộ của Tô Văn Ngọc, không bỏ qua một chi tiết nhỏ nào, ngay cả mí mắt r·u·ng động.
Liên tục x·á·c nh·ậ·n Tô Văn Ngọc không lộ ra bất kỳ biểu cảm ngạc nhiên hay kinh ngạc nào, Kiều Bạch có thể x·á·c định, đối phương hẳn là không cảm nh·ậ·n được cảm giác năng lượng lưu chuyển trong cơ thể.
Nếu không, tuyệt đối không ai có thể không lộ ra bất kỳ điều gì khác thường khi lần đầu tiên trải nghiệm loại cảm giác này.
Tô Văn Ngọc cũng đúng là không cảm nh·ậ·n được.
Sau khi lật qua lật lại kiểm tra khối khoáng vật chất màu đỏ trong tay một lần, Tô Văn Ngọc lắc đầu buông xuống.
"Hoàn toàn chính x·á·c... Trước giờ chưa từng thấy qua."
Nói xong, Tô Văn Ngọc mở điện thoại di động của mình ra, lướt vài cái, mở album ảnh đặt trước mặt Kiều Bạch.
"Mấy tấm hình này, theo thứ tự là hồng mỏ và Hồng Nham Tinh có phẩm chất cao nhất mà ta đã thấy."
Lật giấy.
"Những tấm phía sau này là hồng mỏ và Hồng Nham Tinh tương đối bình thường."
Về phần hồng thạch và Hồng Thổ, giống như Kiều Bạch không hề nghĩ đến, Tô Văn Ngọc cũng hoàn toàn không nghĩ đến.
Về hình thái đã không giống nhau.
Kiều Bạch cúi đầu nhìn về phía mấy tấm hình kia.
Cảm nh·ậ·n sâu sắc được cái gì gọi là không nhìn thì không biết, vừa so sánh thì giật mình.
Khoáng vật chất màu đỏ mà Kiều Bạch lấy ra, màu sắc tươi diễm thâm thúy đến mức giống như hồng ngọc, nếu không nói, mang ra ngoài thậm chí có thể làm giả thành thật.
Đương nhiên.
Nếu xem như hồng ngọc để bán, khẳng định không có giá cao bằng bán làm tài nguyên.
Thế nhưng hồng mỏ và Hồng Nham Tinh trên hình ảnh thì...
Nói thế nào đây?
Trong đó hồng mỏ có chút tương tự với khoáng vật chất màu đỏ mà Kiều Bạch lấy ra, chỉ một chút thôi.
Khác biệt lớn nhất ở chỗ độ trong suốt.
Độ tinh khiết và độ trong suốt của khoáng vật chất màu đỏ mà Kiều Bạch lấy ra đều vô cùng cao.
Cầm trong tay còn có thể mơ hồ nhìn thấy vân tay hoặc hoa văn phía dưới.
Thế nhưng hồng mỏ lại không giống.
Mặc dù cũng là màu đỏ, nhưng không phải loại màu đỏ tươi diễm của khoáng vật chất, mà giống như một loại màu đỏ của m·á·u khô ngưng kết sau một thời gian dài.
Cầm trong tay tính chất cũng t·h·i·ê·n về tính chất nham thạch, mà không phải tính chất bảo thạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận