Ngự Thú: Có Thể Nhìn Thấy Tiến Hóa Lộ Tuyến Ta Vô Địch

Chương 297 (2) : Dự cảm bất tường! Khả năng này nhưng thật ra là ta nồi?

**Chương 297 (2): Dự cảm bất tường! Khả năng này nhưng thật ra là ta gây nên?**
Viêm Long Yeager "Vút" một tiếng bay vọt ra ngoài.
Nhưng mà...
Tình huống không những không chuyển biến tốt hơn, ngược lại bởi vì bọn họ bay lên không trung, tầm nhìn trở nên khoáng đạt hơn, tình hình lại càng thêm tồi tệ.
Phó Thiên Quang kinh hãi nhìn về hướng đó, ngón tay vươn ra run rẩy: "Không... Không phải... Đó là vật gì vậy!"
To lớn.
Che khuất cả bầu trời.
Điên cuồng múa may.
Vô số xúc tu, xúc tu, còn có xúc tu.
Phảng phất hơn nửa vùng biển đều biến thành hình dạng xúc tu (không phải)
Tiểu Ô ghét bỏ rúc vào trong ngực Kiều Bạch, Miêu Miêu trùng thoạt nhìn có một chút sợ hãi, lại có một chút ước mơ.
Miêu Miêu trùng: (﹃)
Xúc tu.
Thật nhiều xúc tu đen nhánh nha!
Miêu Miêu cũng muốn có nhiều xúc tu như vậy!
Kiều Bạch: "..."
Có cơ hội có cơ hội, đây hết thảy đều là có cơ hội, Kiều Bạch bình tĩnh an ủi Miêu Miêu trùng đang k·ích động, thoạt nhìn muốn xông tới.
Ngay sau đó Kiều Bạch chú ý tới.
Mấy sủng thú trong nhà dường như có chút không đúng lắm.
Đặc biệt là khi so sánh với Phó Thiên Quang.
Sủng thú của Phó Thiên Quang, không riêng gì Kim Giáp Dực Long mà cả tê giáp thú, đều thi nhau nhát gan, run lẩy bẩy, hận không thể rúc vào trong ngực Phó Thiên Quang.
Phó Thiên Quang luống cuống tay chân an ủi hai sủng thú, muốn chúng nó tận khả năng yên tĩnh lại.
Có như vậy Phó Thiên Quang mới có thể thu chúng nó vào trong không gian ngự thú ở tinh thần hải.
Chỉ là quá trình này thoạt nhìn hơi khó khăn.
Viêm Long Yeager thực lực bát giai thoạt nhìn cũng có chút sợ hãi, so với sủng thú của Phó Thiên Quang thì tình huống đã khá hơn nhiều, càng giống như là một loại phản ứng bản năng của cơ thể.
Nhưng là sủng thú của Kiều Bạch...
Tiểu Ô thì không cần nói.
Mang theo huyết mạch Tam Túc Kim Ô, Tiểu Ô thấy cái gì cũng đều cảm thấy chỉ là một đám tài giỏi, còn có làm hay không qua được lại là một chuyện khác.
Miêu Miêu trùng ngốc nghếch, Kiều Bạch đối với điều này không đánh giá.
Miêu Miêu trùng: mo~
Bản long không phải ngốc nghếch!
Bản long đây là đối với thực lực của mình có lòng tin!
Kiều Bạch gật đầu.
Ân ân ân.
Nói không sai, chính là như vậy, vui vẻ là được rồi, không đánh giá.
"Thiên sứ" không có phản ứng quá lớn cũng tạm thời nằm trong dự liệu của Kiều Bạch.
Dù sao tên binh khí cuối cùng cũng không phải đặt cho có.
Nhưng là tiểu bạch xà cùng tiểu Sứa...
Kiều Bạch cúi đầu nhìn về phía hai sủng thú.
Thân thể tiểu bạch xà quấn chặt lấy lưng Kiều Bạch, lực đạo tăng dần từng chút một, đôi mắt hoàng kim óng mượt không biết từ lúc nào đã biến thành đồng tử dựng đứng.
Thoạt nhìn đang ở trong trạng thái săn mồi cực độ hưng phấn.
Tiểu bạch xà: Tê ——
Mà tiểu Sứa... Nhìn tiểu Sứa phảng phất như hồn lìa khỏi xác, chỉ thiếu chút nữa là t·h·ân thể cùng linh hồn tách rời, suýt chút nữa thật sự phiêu đi, Kiều Bạch vội vàng dùng hai cánh tay giữ lấy t·h·ân thể tiểu Sứa.
Xúc cảm vẫn tuyệt vời như cũ.
QQ đàn hồi.
Trơn mượt.
Bóp hai lần DuangDuangDuang
Tiểu Sứa: "wumu~ "
Tiếng kêu gọi?
Tiểu Sứa giống như là uống rượu, thanh âm truyền đạt cho Kiều Bạch mang theo một cỗ hương vị chóng mặt ở bên trong,
Kiều Bạch yên lặng gõ một dấu hỏi chấm.
Đây là tình huống gì?
"wugu~ "
Tiểu Sứa lại lắc lư xúc tu của mình, cảm xúc thoạt nhìn rất không tệ, sau đó lại phun ra một bong bóng ngũ sắc sặc sỡ.
Một bên Lam Phong Linh mặc dù đang chỉ huy Viêm Long di chuyển, nhưng nàng cũng không phải là hoàn toàn bận rộn đến mức không có thời gian chú ý người bên cạnh.
Sau đó liền thấy Kiều Bạch tựa như đang chơi Slime.
Lam Phong Linh: "?"
Lam Phong Linh: Con ngươi chấn động. jpg
Kiều Bạch giáo sư, hình tượng đáng tin cậy của ngươi đâu?
Một giây sau.
Lam Phong Linh liền thấy sắc mặt Kiều Bạch đột nhiên trầm xuống.
Lam Phong Linh lại gõ ra một dấu hỏi chấm, nàng kịp phản ứng.
Kiều Bạch hẳn không phải là người còn đang chơi đùa với sủng thú vào lúc này, Kiều Bạch có thể là đã phát hiện ra điều gì.
"Có chuyện gì vậy, Kiều Bạch giáo sư!" Lam Phong Linh lớn tiếng dò hỏi, hận không thể thúc giục Viêm Long Yeager bay nhanh hơn nữa.
Yeager: Đừng thúc giục đừng thúc giục! Đang bay đang bay!
"Cái kia..." Kiều Bạch nhìn về phía bóng ma to lớn vẫn đang di động về hướng bọn hắn, rõ ràng là đang bỏ chạy, nhưng vẫn làm cho người ta cảm giác càng ngày càng gần.
Mấp máy môi, thanh âm của hắn không mấy lạc quan nói: "... Không biết có phải ta nhìn lầm hay không, ta cảm thấy có chút giống sứa hộp độc."
"Thể hoàn chỉnh." Dừng một giây, Kiều Bạch lại bổ sung một câu.
Lần này đến lượt Lam Phong Linh và Phó Thiên Quang điên cuồng gõ dấu chấm hỏi.
Thật hay giả?
Xác định không phải đang nói đùa sao?
Sứa hộp độc?
"Ha ha ha... Nói đúng hơn là có hay không một khả năng, là Kiều Bạch giáo sư ngươi nhìn lầm rồi?" Phó Thiên Quang cười gượng hai tiếng, sau đó phát hiện mình không cười nổi nữa liền ngừng lại.
Hắn nhìn về phía Kiều Bạch, ý đồ tìm kiếm một tia dấu vết đùa giỡn trên mặt Kiều Bạch.
Rất đáng tiếc...
Kiều Bạch mím môi: "Vừa rồi ta liền có một loại dự cảm nguy cơ, không nghĩ tới..."
A a a a a ——
Phó Thiên Quang đã sớm gào thét thay Kiều Bạch.
"Ta hiểu!"
"Ta phi thường hiểu!"
"Giác quan thứ sáu! Nhưng mà nhà ai người bình thường có thể nghĩ đến, sẽ có người nghĩ không ra, hảo hảo mà đi trêu chọc sứa hộp độc chứ!"
"Đây chính là sứa hộp độc!"
Phó Thiên Quang thốt ra từng chữ, trong thanh âm đều mang vẻ sắp sụp đổ.
Không chịu nổi.
Là thật sự không chịu nổi.
Nội tâm Phó Thiên Quang triệt để suy sụp.
"Phó Văn Tinh ngươi cái **!" Phó Thiên Quang hướng về phía chấm đen nhỏ trên chân trời chửi ầm lên: "Vào lúc này cũng đừng có đến hội hợp với chúng ta!"
"Biết hay không chính mình gây ra chuyện thì tự mình gánh lấy a!"
Điểm tán!
Lam Phong Linh hận không thể vì lời nói của Phó Thiên Quang mà bật đèn!
Trực tiếp khóa điểm tán ở mức độ đó!
Đáng tiếc.
Đây là hiện thực, không phải trò chơi, trong cuộc sống không có nút điểm tán và bật đèn.
Bọn hắn chỉ có thể tuyệt vọng nhìn chấm đen nhỏ đang nhanh chóng tiếp cận về phía bọn hắn.
" Cái này không nhất định là vấn đề của hắn." Nghĩ nghĩ Kiều Bạch vẫn là đứng ra nói một câu công bằng.
Ân.
Kiều Bạch vì sao có thể liếc mắt liền nhận ra đây là sứa hộp độc?
Cũng không có liếc mắt một cái liền nhận ra.
Kiều Bạch chủ yếu là từ tình huống không thích hợp của tiểu Sứa, đã nhận ra manh mối.
Tiểu Sứa mặc dù là chủng loại biến dị, nhưng đa số siêu phàm sinh vật hệ Thủy, đặc biệt là siêu phàm sinh vật dạng sứa, không thể nào tạo thành ảnh hưởng trên phương diện tinh thần cho tiểu Sứa.
Bây giờ tại một nơi xa lạ.
Có một siêu phàm sinh vật thoạt nhìn quen mắt làm được.
Vậy thì khả năng cao nhất chính là... Đối diện cũng là sứa hộp độc a!
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận