Ngự Thú: Có Thể Nhìn Thấy Tiến Hóa Lộ Tuyến Ta Vô Địch

Chương 234 (1) : Âm mưu liền âm mưu!

**Chương 234 (1): Âm mưu thì cứ âm mưu!**
Kiều Bạch và Hoắc lão gia tử hàn huyên với nhau.
"Không ngờ Kiều Bạch giáo sư lại tới cao đẳng ngự thú học viện làm lão sư."
"Trước đó có mấy lão bằng hữu, nhắc tới muốn làm quen với Kiều Bạch giáo sư ngài."
Hoắc lão gia tử thẳng lưng, tinh thần phấn chấn đi bên cạnh Kiều Bạch, giống như thuận miệng nói.
Kiều Bạch cười cười: "Vừa hay có chút hứng thú, nên tới."
Hoắc lão gia tử cũng nở nụ cười, việc này ông ta cũng chỉ thuận miệng nhắc với Kiều Bạch.
"Ta mang theo Long Nha đi khoe khoang một vòng trước mặt mấy lão già kia, từng người một đều đỏ mắt lên vì ghen tị!" Hoắc lão gia tử hất cằm, kiêu ngạo nói.
Cái gì?
Muốn ông ta giúp mấy người kia dắt cầu nối?
Hì hì.
Lão đầu tử mới lười đắc tội với người!
Nói đến thì, Hoắc lão gia tử nghĩ tới quá trình quen biết với Kiều Bạch trước kia, nhắc tới cũng đều là duyên phận.
Kết quả cuối cùng càng nằm ngoài dự đoán của Hoắc lão gia tử.
Một già một trẻ sánh vai đi cùng nhau, trò chuyện không hề cảm thấy gượng gạo.
Chủ đề còn rất nhiều.
Mạnh Tây, Mạnh lão sư đi ở một bên khác thấy, cũng chỉ đành lắc đầu.
"Các ngươi học viện nghĩ thế nào mà lại mời Hoắc lão gia tử vậy?" Thích Dung liếc nhìn Kiều Bạch và Hoắc lão gia tử ở bên kia, trong giọng nói mang theo hiếu kỳ hỏi.
Thực lực của Hoắc lão gia tử không thể nói là không lợi hại.
Ở khu vực Tây Nam, Hoắc gia cũng có địa vị nhất định.
Chưa kể hai thế hệ tân sinh đều đã thức tỉnh siêu phàm chi lực, trở thành Ngự Thú Sư xuất sắc.
Chỉ bất quá bất kể lúc nào, địa khu nào, cũng không thiếu những Ngự Thú Sư lợi hại hơn.
Cao đẳng ngự thú học viện có yêu cầu khá khắt khe đối với thực lực lão sư hệ chiến đấu.
Tuổi tác, thực lực, thiếu một thứ cũng không được.
Sủng thú nổi tiếng nhất, lợi hại nhất của Hoắc lão gia tử, cũng chỉ có Alte long, hiện tại là Yargen Long Vương.
Mạnh Tây hiểu ý Thích Dung, cười cười: "Lão gia tử không phải loại người bụng dạ hẹp hòi."
"Hơn nữa tuổi cao, Hoắc lão gia tử cũng muốn tăng thêm chút danh tiếng cho quê quán."
Tóm lại đôi bên cùng có lợi.
Thích Dung gật đầu.
"Cho nên các ngươi liền không kịp chờ đợi muốn mang lão gia tử ra ngoài khoe khoang đúng không." Thích Dung đổi đề tài, dùng ánh mắt không thiện ý nhìn về phía Mạnh Tây.
Mạnh Tây: "Hì hì."
Mọi người đều biết rõ, có gì mà phải nói nhiều!
Thích Dung: "..."
Không ngờ lại có loại ăn ý này!
Nhưng mà khoe khoang.
Nhân chi thường tình.
Hơn nữa, học viện bọn họ cũng đâu có thua!
Kiều Bạch giáo sư chẳng lẽ không đáng để khoe khoang hơn Hoắc lão gia tử sao!
Thấy người ta chẳng lẽ không càng thêm ghen ghét?
Đây chính là Kiều Bạch giáo sư!
Thậm chí còn giúp Alte long của Hoắc lão gia tử tiến hóa thành Long Vương!
Mạnh Tây hiển nhiên cũng nghĩ tới điểm này.
Chỉ đành thở dài.
"Thôi được rồi, dù sao quan hệ giữa hai nhà chúng ta cũng không kém, xấp xỉ là được rồi." Mạnh Tây khoát tay.
Khoe khoang là khoe khoang cho người ngoài thấy, là một phương thức thể hiện thực lực.
Đối với việc chiêu sinh năm sau cũng rất có ích.
Thích Dung gật đầu: "Đúng là đạo lý này."
Không mất mặt là được, đầy đủ.
"Bất quá năm nay cái giao lưu tuần này làm có vẻ hơi sớm a?" Thích Dung nói đến một chuyện khác mà hắn vẫn luôn nghi ngờ.
Kiều Bạch vừa đi tới phía Thích Tha bọn họ, cũng nghe được câu này.
Hắn ném ánh mắt hiếu kỳ về phía Hoắc lão gia tử và Thích Dung.
Hả?
Mấy năm qua giao lưu tuần không phải thời gian này sao?
Cảm giác cũng không có ai nhắc qua chuyện này.
"Mấy năm qua xác thực không phải thời gian này." Mạnh Tây thấy người tới là Kiều Bạch và Hoắc lão gia tử, gật đầu ra hiệu với hai người, sau đó cười nhìn Thích Dung.
"Hì hì."
"Lần này ngươi không bằng ta, không biết chuyện gì xảy ra đi!" Mạnh Tây kiêu ngạo nhìn Thích Dung.
Tức giận thì không đến mức, Thích Dung vẫn cảm thấy có chút tức.
Ách.
Bị người ta khoe khoang trúng.
Mạnh Tây cũng chỉ ra vẻ một chút, sau đó tiếp tục nói: "Chuyện này... Nói ra còn có hơi phiền toái."
"Năm nay sở dĩ giao lưu tuần sớm, nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì mỏ khoáng thạch bên kia xảy ra chút vấn đề."
Khu vực Tây Nam có nhiều mỏ khai thác khoáng thạch.
Không phải mỏ khoáng thạch thông thường.
Là có thể khai thác ra bảo thạch, tinh thạch và khoáng thạch tài nguyên.
Tuy hàng năm lượng khai thác không nhiều, nhưng được cái ổn định.
Chỉ cần không "tát ao bắt cá", chậm rãi, có kế hoạch khai thác, ít nhất còn có thể khai thác chừng trăm năm nữa.
Đây đối với Ngự Thú Sư có nhu cầu mà nói, là một con đường cung cấp tài nguyên ổn định.
Bởi vậy quốc gia luôn quản khống tài nguyên khoáng thạch ở khu vực Tây Nam.
Thích Dung nghe vậy, biểu lộ có chút mờ mịt: "Hả?"
"Mỏ khoáng thạch còn có thể xảy ra vấn đề?"
"Chẳng lẽ là có người vụng trộm lấy quặng, hay là vụng trộm vận chuyển ra ngoài, một mình buôn bán?"
"Không muốn sống nữa!"
"Trước đó không phải chưa từng có tiền lệ!"
Muốn thật sự có người làm như thế.
Chết cũng không biết chết như thế nào!
Nói cứ như người khác sẽ không làm như thế vậy.
Sự thật chứng minh.
Mặc kệ ở thế giới nào, cách kiếm tiền đều viết trong luật pháp.
Kiều Bạch nháy mắt, trong lòng mơ hồ có linh cảm.
"Những tài nguyên nổi tiếng, tiêu thụ mạnh kia bọn hắn tự nhiên là không dám động thủ." Mạnh Tây khoanh tay, tiếng nói không lớn.
Cũng chỉ có bốn người đi cùng mới có thể nghe thấy.
Mấy lão sư đi theo phía sau, cũng tìm được người quen riêng, ôn chuyện thì ôn chuyện, tán gẫu thì tán gẫu.
"Có ai hạ thủ, không tới nửa ngày liền bị phát hiện."
Nói xong, Mạnh Tây khẽ cười một tiếng.
Ai dám ngốc như thế chứ.
"Bọn hắn lựa chọn một loại quặng khoáng thạch có tỷ lệ lưu thông trên thị trường thấp nhất để ra tay... Nói thật, không phải khu khai thác không chú ý."
"Là thật sự tỷ lệ lưu thông quá thấp."
"Bản thân tài nguyên tích trữ đã nhiều, lượng tiêu thụ trên thị trường lại nhỏ, mỗi ngày khai thác số lượng cũng không có bao nhiêu... Tần suất kiểm kê tồn kho tự nhiên không bằng những tài nguyên quặng khoáng thạch tiêu thụ mạnh kia."
Sau đó liền xảy ra chuyện.
Nói đến đây, Mạnh Tây lộ ra vẻ mặt đau đầu, giống như đang suy nghĩ nên nói tiếp thế nào.
Đúng lúc này, Kiều Bạch đột nhiên lên tiếng: "Bụi thạch?"
Mạnh Tây: "!"
Hoắc lão gia tử: "!"
Hai người đều kinh ngạc nhìn về phía Kiều Bạch.
"Sao ngươi biết?"
"Kiều Bạch giáo sư, chẳng lẽ ngươi biết chút gì?"
Hai người không hẹn mà cùng lên tiếng, ngay sau đó lại im lặng, lẳng lặng chờ đợi Kiều Bạch trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận