Ngự Thú: Có Thể Nhìn Thấy Tiến Hóa Lộ Tuyến Ta Vô Địch

Chương 76 (3) : Tiểu Ô: Trên thái độ tôn trọng, trên thực lực xem thường! Miểu sát!

**Chương 76 (3): Tiểu Ô: Tr·ê·n thái độ tôn trọng, tr·ê·n thực lực xem thường! Miểu sát!**
Ngũ giai Ngự Thú Sư nhóm: ". . ."
Đừng hỏi.
Hỏi chính là hàng năm đến lúc ngắt lấy nghênh nghênh thảo, đều là thời khắc ác mộng giáng xuống của bọn hắn!
Còn may có thể cho sủng thú nhà mình cùng tiến lên!
Không thì bọn hắn thật sự đến lúc này liền muốn bỏ gánh không làm!
Bởi vậy, c·ấ·m kỵ chi địa là thật sự phi thường hoan nghênh có Ngự Thú Sư nguyện ý tiến đến ngắt lấy nghênh nghênh thảo.
Nghĩ tới đây, Kiều Bạch không nhịn được cười ra tiếng: "Muốn ta nói, ngắt lấy nghênh nghênh thảo nên nhường sinh viên đi, chỉ cần có thể thêm học phần, cam đoan có không ít Ngự Thú Sư sinh viên nguyện ý đi làm."
Có tiền hay không đều không quan trọng.
Quan trọng nhất chính là học phần a!
Cũng không phải là mỗi một Ngự Thú Sư t·h·i lên đại học, đều có thể thuận lợi tu đủ học phần để tốt nghiệp, đầu óc không đủ dùng, thi cử trượt tín chỉ thì làm th·e·o trượt tín chỉ.
Chớ nói chi là có không ít người một lòng muốn huấn luyện, căn bản không muốn chọn môn học.
Không đến trường, điểm lại không đủ.
Ngắt lấy nghênh nghênh thảo thêm học phần?
Vậy thì phải đi a!
Sở Nhạn Dực: ". . ."
Sở Nhạn Dực không muốn nói chuyện.
Bởi vì, lúc nghe Kiều Bạch đề nghị, bản thân Sở Nhạn Dực cũng hơi rung động.
Khụ khụ. . . Bản thân nàng chính là loại, nếu có thể thì cũng không muốn học mấy môn tự chọn kia của Ngự Thú Sư, có thời gian đó, nàng tình nguyện ở cùng Hùng Đại, Hùng Nhị, gấu ba huấn luyện chung.
"Không nói trước cái này, chờ có cơ hội có thể nói với hiệu trưởng một tiếng." Sở Nhạn Dực lắc đầu, đem ý nghĩ mê người này vứt ra ngoài: "Hùng Đại, Hùng Nhị cùng gấu ba đều là sủng thú hệ cách đấu, lúc đột p·h·á lục giai có thể sẽ p·h·át sinh n·ổi giận, tâm trạng không ổn định, ta muốn đi ngắt lấy một ít nghênh nghênh thảo về."
"Ngươi xem có hứng thú hay không."
"Nếu có thời gian, kỳ thật ngươi có thể suy nghĩ một chút, chuẩn bị một ít nghênh nghênh thảo để dự phòng, phòng ngừa vạn nhất?"
Sở Nhạn Dực không phải tùy t·i·ệ·n nói.
Th·e·o việc tu luyện của sủng thú, sau khi đẳng cấp và thực lực tăng lên, sủng thú có xác suất nhất định sẽ p·h·át sinh triệu chứng n·ổi giận.
Càng là siêu phàm sinh vật thuộc tính c·ô·ng kích, càng có khả năng xuất hiện tình huống tương tự.
Nhớ tới điểm này, Kiều Bạch trầm mặc.
Suýt nữa quên m·ấ·t chuyện này.
Tiểu Ô sau khi tiến hóa có Hỏa thuộc tính, cũng có khả năng xuất hiện tình huống này.
"Được, vậy chúng ta cùng đi." Kiều Bạch không do dự nữa, trực tiếp gật đầu đáp ứng.
Làm nhiều một chút mang về.
Cho Tiểu Ô làm cái ổ chim non!
Mỗi ngày được ở trong tổ chim làm bằng nghênh nghênh thảo bồi bổ nội tâm, chắc hẳn khả năng Tiểu Ô xuất hiện tình huống này, cũng sẽ giảm xuống rất nhiều!
Sở Nhạn Dực cười.
Nàng trước đó dự định một mình đi, dù sao lúc này bên ngoài c·ấ·m kỵ chi địa cũng không phải là rất nguy hiểm, bất quá có Kiều Bạch, chắc hẳn khả năng xảy ra ngoài ý muốn sẽ thấp hơn.
. . .
Kiều Bạch gửi tin nhắn cho Chu Tâm Nhiên, nói rõ muốn đi c·ấ·m kỵ chi địa ở Đông Châu thị ngắt lấy nghênh nghênh thảo.
【 Chu Tâm Nhiên: Nghênh nghênh thảo? Hái nhiều một chút mang về, vừa vặn năm nay ta cũng chưa chuẩn bị nghênh nghênh thảo. 】
【 Kiều Bạch: . . . Ngươi đây là muốn "chơi free" thành quả lao động của ta sao? 】
【 Chu Tâm Nhiên: Sao có thể nói như vậy? Ta dù sao cũng coi là nửa cái lão sư của ngươi, giúp ta hái năm cân mười cân nghênh nghênh thảo không tính quá đáng chứ? 】
【 Kiều Bạch: Cáo từ, gặp lại! 】
Năm cân mười cân nghênh nghênh thảo?
Người bình thường dùng tay hái cả ngày tám tiếng, cũng chỉ có thể ngắt lấy được khoảng hai cân nghênh nghênh thảo.
Lại còn mệt gần c·hết.
Kiều Bạch muốn đi hái nghênh nghênh thảo, không phải là muốn làm "thảo nô".
Mỗi ngày hái ba, bốn tiếng, tốn mấy ngày, Kiều Bạch phỏng chừng gom được khoảng ba, năm cân, có thể cho Tiểu Ô làm ổ là được rồi.
Nhiều hơn?
Đó không phải là lấy m·ạ·n·g của hắn sao!
Kiều Bạch dứt khoát chuồn.
【 Chu Tâm Nhiên: Thôi được rồi, làm cho ta một cân nghênh nghênh thảo là được chứ gì! 】
【 Kiều Bạch: . . . Xem đã. 】
Dù sao không chắc chắn.
Có bao nhiêu tính bấy nhiêu.
Sau khi gửi tin nhắn cho Chu Tâm Nhiên xong, Kiều Bạch đơn giản thu dọn hành lý.
Tiền vé máy bay đi Đông Châu thị trực tiếp chuyển cho Sở Nhạn Dực, hai người cùng nhau đặt vé.
Xử lý xong.
Kiều Bạch đặt Tiểu Ô lên tr·ê·n chiếc g·i·ư·ờ·n·g nhỏ mới làm, mình cũng chuẩn bị lên g·i·ư·ờ·n·g đi ngủ.
Không ngờ mới vừa nằm xuống, Tiểu Ô liền lại gần Kiều Bạch, thừa dịp Kiều Bạch chưa kịp phản ứng, trực tiếp một chiêu Thái Sơn áp đỉnh đè lên người Kiều Bạch, Tiểu Ô nằm thành một đoàn, lim dim chuẩn bị ngủ.
Kiều Bạch: ". . ."
"Tiểu Ô."
Tiểu Ô: zzz
"Không thể như vậy."
Tiểu Ô: zzz
"Không nghe lời ta liền đem ngươi thu vào ngự thú không gian."
Tiểu Ô: "!"
Trong nháy mắt, Tiểu Ô không giả vờ ngủ được nữa.
Tiểu Ô mở to mắt, đó là đôi mắt dù ở trong màn đêm cũng có thể lập lòe tỏa sáng, nhìn về phía Kiều Bạch, đôi mắt vàng kim pha đỏ mang th·e·o vẻ ủy khuất, phảng phất như đang nói:
Là điểu không đủ đáng yêu sao?
Ngự Thú Sư gh·é·t bỏ điểu sao?
Không phải vậy sao lại không thể mang th·e·o điểu cùng ngủ!
Lúc này đến phiên Kiều Bạch muốn giả vờ ngủ, không nói.
Hắn có thể nói gì đây?
Trước kia khi nói Tiểu Ô vẫn là một nhúm nhỏ, coi như nằm tr·ê·n l·ồ·ng n·g·ự·c của hắn ngủ, cũng không có bao nhiêu cảm giác tồn tại?
Thậm chí phần lớn thời điểm, Kiều Bạch hơi xoay người, Tiểu Ô liền "ùng ục ùng ục" lăn xuống.
Thế nhưng là Tiểu Ô sau khi tiến hóa nằm tr·ê·n n·g·ự·c Kiều Bạch ngủ. . . Kiều Bạch rất không muốn hình dung cảm giác đó, chủ yếu là nói ra sợ bị Tiểu Ô đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g đ·á·n·h.
Tiểu Ô sau khi tiến hóa làm Kiều Bạch ý thức sâu sắc ——
Những đồ ăn Tiểu Ô ăn vào, không có một miếng nào là ăn không!
Mỗi một miếng đều thành c·ô·ng hóa thành cân nặng trĩu nặng của Tiểu Ô, đè lên n·g·ự·c Kiều Bạch tựa như đè một quả cân.
Không cẩn t·h·ậ·n sẽ làm người ta có ảo giác tùy thời gãy x·ư·ơ·n·g.
"Hay là. . . Ta ôm ngươi ngủ có được không?" Kiều Bạch bất đắc dĩ.
Lời này không thể nói ra được.
Nếu thật sự nói ra, đêm nay hắn và Tiểu Ô ai cũng đừng hòng ngủ, Kiều Bạch chỉ có thể dứt khoát đổi một phương thức, chuyển dời lực chú ý của Tiểu Ô.
Không phải là muốn cùng hắn ngủ sao!
Tư thế gì không quan trọng!
Quan trọng là lúc ngủ muốn th·iếp th·iếp đúng không!
Tiểu Ô nghe vậy, đôi mắt vàng kim pha đỏ sáng lên.
(*^▽^*)
Tốt quá tốt quá ~
Tiểu Ô vui vẻ rúc vào trong n·g·ự·c Kiều Bạch.
Kiều Bạch ôm Tiểu Ô trở mình, trong giọng nói mang th·e·o vẻ bất đắc dĩ: "Ngươi đã là một con chim lớn thành thục, sau này phải học cách tự mình ngủ một mình, biết không?"
Tiểu Ô: zzz
Không thể gọi dậy một người giả vờ ngủ, cũng không thể làm tỉnh một con chim giả vờ ngủ không muốn nghe lời, đây là chân lý không đổi.
Tiểu Ô: Chỉ cần điểu không nghe thấy, điểu có thể giả vờ không biết!
Lần sau tiếp tục!
Kiên quyết không hối cải!
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận