Ngự Thú: Có Thể Nhìn Thấy Tiến Hóa Lộ Tuyến Ta Vô Địch

Chương 143 (2) : Để cho người ta ước ao ghen tị không nổi Kiều Bạch! Làm cho người ngóng nhìn tồn tại!

**Chương 143 (2): Khiến người ta không thể nào ước ao ghen tị nổi Kiều Bạch! Một tồn tại chỉ có thể ngóng nhìn!**
Nhắc đến cái tên này, trong lòng Văn Hải vẫn còn một tia phức tạp khó tả.
Vở kịch ầm ĩ không lâu sau khai giảng vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Văn Hải hiểu rõ, trong chuyện đó Kiều Bạch không hề làm sai bất cứ điều gì, chỉ đơn thuần là bị ghen ghét, thế nhưng trong lòng Văn Hải lại có chút... hâm mộ và ghen tị.
Hâm mộ thiên phú của Kiều Bạch.
Ghen tị với thành tựu của Kiều Bạch.
Nhưng con người sở dĩ là người, là bởi vì bọn họ có thất tình lục dục, đồng thời còn có thể khống chế tốt thất tình lục dục của chính mình.
Sự ưu tú của Kiều Bạch là không thể chối cãi.
Kiều Bạch cũng không phải là loại thiên tài hữu danh vô thực, được tâng bốc, mà là thiên tài có thực lực và thành tựu chân chính.
Văn Hải sau khi hâm mộ ghen tị liền gạt những suy nghĩ này sang một bên, đồng thời điều chỉnh tốt tâm tính, lấy Kiều Bạch làm mục tiêu, muốn xem thử có thể đuổi kịp bước chân của Kiều Bạch hay không.
Cũng tỷ như... kỳ thi cuối kỳ.
Mọi người đều đứng ở cùng một cấp độ.
Thậm chí Kiều Bạch bình thường căn bản cũng không hay tới lớp, nói không chừng... nói không chừng bình thường chăm chỉ học, lần này liền có thể thi vượt qua Kiều Bạch?
Mặc dù thành tích cao thấp không nói lên được điều gì, cũng không thay đổi được gì, nhưng ít nhiều có thể cho mình chút an ủi trong lòng.
Sau đó... liền biết được Kiều Bạch hình như, có lẽ, khả năng căn bản không hề tới tham gia kỳ thi cuối kỳ.
Văn Hải: "?"
"Nói không chừng bởi vì Kiều Bạch tương đối đặc thù, cho nên các lão sư chuẩn bị cho hắn một trường thi đơn độc?" Với tư cách là người đã từng giao lưu tiếp xúc với Kiều Bạch, số lần có thể nói là đứng đầu lớp ba, Yến Thanh sờ cằm, suy đoán nói: "Ân... Tránh cho Kiều Bạch gian lận? Các lão sư muốn kiểm tra tài nghệ thật sự của Kiều Bạch?"
"Có lý." Chu Tuấn vô cùng tán thành gật đầu.
Văn Hải tuy không nói chuyện, nhưng trong lòng ít nhiều cũng tương đối đồng tình với cách giải thích này.
Cho đến ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ.
Bọn hắn đều đã chuẩn bị nghỉ về nhà, trước khi đi rất tiện tay lướt qua Website Games của trường.
Sau đó...
"Chờ một chút? Đây là cái quỷ gì?!" Yến Thanh hoảng sợ kêu thảm thiết, tiếng kêu xuyên thấu toàn bộ phòng ngủ, thậm chí truyền đến phòng ngủ sát vách.
"Quỷ kêu cái gì!" Sát vách lớn tiếng la hét.
Mà lúc này ba người trong phòng ngủ đều không chớp mắt nhìn chằm chằm máy tính của Yến Thanh, căn bản không rảnh để xin lỗi phòng bên cạnh, hoặc là đối đáp với phòng bên.
Bọn họ nhìn bức ảnh Kiều Bạch vừa được đăng tải trên Offical Website, nóng hổi không quá hai phút, cùng với thông báo liên quan đến việc trao tặng danh hiệu và chức vị giáo sư danh dự cho Kiều Bạch, ba mặt ngơ ngác.
Nhìn nhau rồi lại nhìn hắn.
Ba ánh mắt của ba người giao nhau, mang theo vẻ chấn kinh và khó tin.
Không phải chứ?
Bọn họ đã thấy cái gì?
"Xác định... hôm nay không phải ngày Cá tháng Tư đúng không?" Rõ ràng là tháng một, nhưng bọn hắn sao lại cảm thấy như đã đến tháng tư rồi.
Không thì vì sao bọn họ lại nhìn thấy một thông báo trên Offical Website của trường, không hợp lẽ thường, chẳng khác nào mấy tin cổ xưa?
Yến Thanh di chuyển con chuột, đem thông báo chỉ có mấy trăm chữ, tuyệt đối không vượt quá một ngàn chữ kia, đọc kỹ từng chữ mấy lần.
"Sao ta lại cảm thấy... ta không hiểu tiếng mẹ đẻ của mình nữa rồi?" Yến Thanh hoảng hốt, tựa như thân thể lơ lửng giữa không trung, chậm rãi bước đi mà không chạm đất.
Cùng Yến Thanh đọc hết thông báo, Văn Hải và Chu Tuấn cũng lộ ra biểu cảm không khác biệt, giống như ảo mộng.
"Đúng vậy, ta cũng có cảm giác giống ngươi." Văn Hải nhìn màn hình máy tính, ánh mắt tựa như đang nhìn người ngoài hành tinh giáng lâm, tinh cầu nổ lớn, thú triều đại quân đột kích... Tóm lại là một trạng thái bão hòa não bộ.
Cái gì gọi là "Bởi vì sinh viên Kiều Bạch đã nghiên cứu ra ba loại lộ tuyến tiến hóa mới của sinh vật siêu phàm, sau khi suy nghĩ kỹ càng và đánh giá tổng hợp năng lực của sinh viên Kiều Bạch, đặc biệt trao tặng danh hiệu giáo sư danh dự của Đại học Thanh Điểu cho sinh viên Kiều Bạch"?
Chỉ riêng hàng chữ này, năng lượng ẩn chứa bên trong thật sự quá lớn.
"Ba loại lộ tuyến tiến hóa mới của sinh vật siêu phàm..." Văn Hải nhìn chằm chằm hàng chữ này, tiếp tục nhìn chằm chằm hàng chữ này, nhẹ giọng nói ra: "Sao ta lại cảm thấy như mình không hiểu những chữ này vậy?"
Rốt cuộc là có ý gì?
Chỉ trong học kỳ này, Kiều Bạch đã nghiên cứu ra ba loại lộ tuyến tiến hóa mới cho sủng thú?
Đùa gì vậy!
Thật sự cho rằng nghiên cứu tiến hóa sủng thú dễ dàng như mua rau cải trắng ven đường à?
Đây là một việc nghiêm túc, cần phải tiêu tốn rất nhiều thời gian nghiên cứu, đồng thời tiến hành nghiệm chứng, cuối cùng rất có thể còn cần phải trải qua thất bại!
Thế nhưng nhìn lại Kiều Bạch...
Văn Hải cảm thấy đầu óc mình rất hỗn loạn.
Hỗn loạn một hồi, trong mớ hỗn loạn đó đột nhiên lại có một tia sáng: "Cho nên Kiều Bạch không tới tham gia kỳ thi cuối kỳ là bởi vì..."
Câu tiếp theo Văn Hải không nói ra, nhưng hai người khác trong phòng ngủ đều rất hiểu ý, liếc nhìn hắn với thâm ý.
A.
Vì sao không thấy Kiều Bạch trong phòng thi?
Bởi vì đi cửa sau sao?
Không không không!
Bởi vì Kiều Bạch đã trực tiếp thay đổi, từ sinh viên như bọn họ biến thành giáo sư danh dự của trường!
Văn Hải, người ban đầu còn có chút ý định đuổi theo bước chân của Kiều Bạch, từng bước đi sau Kiều Bạch, cố gắng so tài với Kiều Bạch, tại thời khắc này cũng hoàn toàn từ bỏ ý định này.
Không thể so, không thể so.
Căn bản không có gì để so sánh.
Có câu nói thế nào nhỉ?
Khi một người chỉ ưu tú hơn ngươi một chút, ngươi sẽ hâm mộ hắn, ghen tị hắn, chửi bới hắn, muốn thay thế hắn.
Nhưng khi người này ưu tú hơn ngươi quá nhiều, ưu tú đến mức chỉ có thể khiến ngươi ngưỡng vọng – tốt thôi, mọi ý nghĩ ước ao ghen tị lộn xộn kia đều tan biến sạch sẽ.
Hai người bọn họ căn bản không cùng một đẳng cấp!
Khi hắn còn đang nghĩ muốn so kè thành tích với Kiều Bạch, bản thân Kiều Bạch đã tiến lên một bậc thang cao hơn.
Bọn họ cưỡi Rồng cũng chưa chắc đuổi kịp.
Còn có gì đáng để hâm mộ ghen tị?
Tắm rửa rồi đi ngủ đi.
Vẫn nên nhìn nhiều vào những người đồng lứa khác... A, Kiều Bạch cũng là người đồng lứa.
Vậy thì nên nhìn nhiều những người đồng lứa khác ngoại trừ Kiều Bạch ra.
Phòng ngủ sát vách chậm chạp không thấy Yến Thanh, Chu Tuấn xin lỗi, đã xắn tay áo chuẩn bị tới giao lưu văn minh với bọn hắn.
Sau đó liền thấy ba người tụ tập trước máy vi tính.
Tiểu hỏa tử nóng tính của phòng ngủ sát vách đầu óc co lại, trong nháy mắt nghĩ sai, trên mặt lộ ra một nụ cười bỉ ổi: "Hắc hắc hắc, thứ gì hay ho? Cho huynh đệ ta xem với! Ta sẽ không so đo chuyện vừa rồi!"
Yến Thanh ba người: "..."
Bất quá bọn hắn cũng không cự tuyệt đối phương lại gần xem thử.
Văn Hải và Chu Tuấn đứng sau lưng Yến Thanh còn tốt bụng nhường ra một vị trí.
Sau đó, một người bị hại vừa mới ra đời.
"Mẹ kiếp!"
Đây không phải ví dụ.
Âm thanh tương tự vang lên liên tiếp trong phòng ngủ này.
Không biết còn tưởng bọn họ đang chơi trò chơi tiếp sức la hét gì đó.
Công tích vĩ đại của Kiều Bạch trong vòng vài tiếng ngắn ngủi đã lan truyền khắp sinh viên năm nhất chuyên ngành tiến hóa sủng thú của Đại học Thanh Điểu, đồng thời có dấu hiệu lan sang năm hai, năm ba, năm tư và các chuyên ngành khác.
Những chuyên ngành khác không hiểu rõ về Kiều Bạch, phản ứng đầu tiên khi nghe tin này: "?"
Chắc chắn đây không phải là đang nói đùa chứ?
Tin tức không hợp lẽ thường này rốt cuộc là từ đâu truyền ra?
Xem một chút.
A.
Website Games Đại học Thanh Điểu... Thảo! Website Games!
Vậy thì chắc chắn không thể là giả!
Website Games của Đại học Thanh Điểu từ khi đăng ảnh chụp của Hoắc lão gia tử và Yargen Long Vương, lượng truy cập tăng vọt suýt chút nữa bị sập, đã tiến hành nâng cấp và gia cố.
Nhưng không ngờ chưa kết thúc học kỳ, Website Games của trường lại một lần nữa đón nhận một làn sóng lớn truy cập.
Số lượng không hề kém so với lần trước ảnh chụp của Hoắc lão gia tử, thậm chí còn có xu hướng tăng dần.
Vốn đã có thể nghỉ, nhưng lại bị kéo trở lại để tăng cường Website Games của trường, các nhân viên làm việc: "?"
Không phải chứ?
Mọi người không cần nghỉ sao?
Rất tốt.
Chính vì nghỉ mới có nhiều người có thời gian rảnh rỗi để quan tâm kỹ càng chuyện này.
Đáng giận!
Bọn họ cũng phải nghỉ a!
Thực sự không được... thì cứ để Website Games của trường như vậy đi!
Dù sao vấn đề cũng không lớn!
...
Đại học Thủy Ly.
"Ách... Càng lên cao thì càng khó để tăng chiến lực, Kiều Bạch này rốt cuộc đã làm thế nào?" Tô Phương ngồi bên mép hồ bơi, hai chân khua khoắng tạo bọt nước, thở dài một hơi, trên mặt phủ một tầng phiền muộn nhàn nhạt.
Từ lần trước bị một sinh viên đại học năm nhất tên là Kiều Bạch đá xuống khỏi vị trí thứ nhất trên bảng chiến lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận