Ngự Thú: Có Thể Nhìn Thấy Tiến Hóa Lộ Tuyến Ta Vô Địch

Chương 73 (1) : Nhân loại cực hạn là. . . ? Tiểu Ô tiến hóa!

**Chương 73 (1): Cực hạn của nhân loại là...? Tiểu Ô tiến hóa!**
"Ngươi chắc chắn hắn không phải đang nói đùa hoặc lừa các ngươi?" Chuunibyou thì chuunibyou, nhận thức cơ bản hắn vẫn phải có.
Hoắc Tiểu Thiên và Trâu Đường cùng nhau gật đầu: "Khẳng định không phải!"
Hoắc Bá Thiên: .
Rất tốt.
Địch thủ một đời của hắn đã xuất hiện!
Trâu Đường còn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, càng giống như đang độc thoại: ". . . Hắn rốt cuộc là làm thế nào?"
"Đem một sinh vật có tư chất siêu phàm như thế, bồi dưỡng đến tiêu chuẩn hiện tại?"
"Không nói những cái khác, trong vòng bảy tháng đem một siêu phàm sinh vật có trình độ nguyên bản chỉ nhị giai trung cấp, bồi dưỡng đến tứ giai trung cấp?"
Tốc độ mạnh lên này hoàn toàn là ngồi hỏa tiễn!
Chớ nói chi là cải biến ở những phương diện khác. . . Trâu Đường thậm chí bắt đầu hoài nghi dã tâm và mục tiêu của mình.
Nhớ nàng tự nhận là nhân vật nổi bật trong đám bồi dưỡng sư tân sinh.
Dù luôn có người so sánh nàng với Trâu lão năm đó, hoặc châm chọc nàng dựa hơi Trâu lão, Trâu Đường cũng có thể làm như không thấy, nàng chính là nàng, không phải vật thay thế của bất luận kẻ nào, cũng không phải dây leo phụ thuộc vào đại thụ.
Nàng thiếu hụt là thời gian và kinh nghiệm, một ngày nào đó, nàng chung quy cũng sẽ đứng lên đỉnh phong kia, siêu việt tòa đỉnh phong kia.
Sau đó. . .
Không bị lời nói lạnh nhạt và khiêu khích của những người khác đánh nát buồng tim, lại dễ dàng bị Kiều Bạch đánh nát.
Trâu Đường: ". . ."
Lẳng lặng.
Nàng hiện tại phi thường yêu cầu lẳng lặng.
Cũng may Trâu Đường xưa nay không phải là một người yếu đuối, nếu không nàng không thể kiên trì đến ngày hôm nay trong nhiều lời đàm tiếu như vậy.
Sau khi trải qua một phen kiến thiết và điều chỉnh tâm lý lặp đi lặp lại, Trâu Đường cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
"Ta. . . vẫn chưa đủ mạnh." Trâu Đường nắm chặt hai tay, ánh mắt kiên định: "Ta còn phải trở nên mạnh hơn!"
Không thể bởi vì thành tựu hiện tại mà thỏa mãn!
Nhất định phải cố gắng hơn, trở thành bồi dưỡng sư ưu tú hơn nữa!
Cũng không thể bị Kiều Bạch, một kẻ không liên quan, một người ngoài nghề, vượt qua!
Không để tâm vào chuyện vụn vặt, nghĩ thông suốt, Trâu Đường tràn đầy nhiệt huyết, hận không thể trở về phòng ngay bây giờ, nghiên cứu kỹ càng tư liệu nội bộ của bồi dưỡng sư, để bản thân trở nên phong phú hơn.
Lập tức, nàng liền nghe thấy âm thanh trầm thấp từ bên cạnh vang lên.
"A. . . Đây chính là đối thủ định mệnh mà ta vẫn luôn chờ đợi sao? Có ý tứ." Hoắc Bá Thiên khoanh tay, biểu lộ nghiêm túc, ánh mắt kiên định nói.
Trong nháy mắt liền hiểu rõ mạch suy nghĩ của Hoắc Bá Thiên, Hoắc Tiểu Thiên và Trâu Đường trầm mặc ba giây.
Ngay sau đó.
"Hoắc thúc thúc, người tỉnh táo một chút, Kiều Bạch năm nay còn chưa trưởng thành đâu, không chênh lệch nhiều với con trai của ngài, không cảm thấy bối phận hai người chênh lệch hơi lớn sao?"
"Cha! Đừng phát điên! Trọng yếu nhất là đừng chạy đến trước mặt Kiều Bạch nổi điên! Con của cha gánh không nổi mặt mũi này!"
Hai người trăm miệng một lời mắng.
Hoắc Bá Thiên làm như không nghe thấy, ánh mắt vẫn phá lệ kiên định.
Hoắc Tiểu Thiên và Trâu Đường liếc nhau.
. . . Chỉ hy vọng ba hắn / Hoắc thúc sẽ không làm ra chuyện kỳ quái gì.
Dù sao lần tụ hội này chỉ còn ngày mai là ngày cuối cùng.
Chỉ cần khống chế một chút. . . hẳn là sẽ không xuất hiện vấn đề quá lớn a?
Hoắc Tiểu Thiên và Trâu Đường không chắc chắn mà thầm nghĩ. . .
Khi Chu Tâm Nhiên trở lại phòng, chỉ thấy Kiều Bạch một mình mang theo Tiểu Ô ngồi đó chơi đùa.
"Đem người lừa đi rồi?" Chu Tâm Nhiên buồn cười nói.
Kiều Bạch: "Cái gì lừa, nói chuyện không sai biệt lắm, hai người bọn họ đi không phải rất bình thường sao?"
"Vậy các ngươi nói xong ngày mai tổ đội thế nào?" Chu Tâm Nhiên ngồi xuống ghế đối diện Kiều Bạch, bưng ấm trà trên bàn lên, rót cho mình một ly trà nóng, vừa nhấp một ngụm, nàng lộ ra biểu cảm một lời khó nói hết.
Đặt ly xuống, Chu Tâm Nhiên ghét bỏ nói: "Trà ngon bị ngươi ngâm như thế, quả thực là lãng phí."
Kiều Bạch nhún vai.
Hắn vốn không biết pha trà.
Chỉ là tiện tay ngâm, uống được là được, bởi vì ngại quá đắng, Kiều Bạch không uống mấy ngụm liền đặt xuống.
Bất quá. . .
"Ngươi nói tổ đội là cái gì?" Kiều Bạch không hiểu hỏi.
Chu Tâm Nhiên: "?"
Ánh mắt Chu Tâm Nhiên mang theo nghi hoặc: "Chẳng lẽ hai người bọn họ đến, không phải tìm ngươi cùng tổ đội tham gia hoạt động cho người mới ngày mai sao?"
"Chính là một số hoạt động nhỏ mang tính hứng thú giữa các tỉnh ở khu vực Hoa Nam, liên quan đến diễn kỹ tiến hóa của sủng thú, bồi dưỡng sủng thú và tri thức chuyên môn như kỹ năng nuôi dưỡng, có thể còn có đối chiến sủng thú."
"Có thể một người tham gia, cũng có thể hai đến ba người tổ đội tham gia. Các câu hỏi liên quan đến tri thức của vế sau khó hơn vế trước, phạm vi tri thức cũng rộng hơn. Ba hạng đầu cuối cùng có thể nhận được phần thưởng tài nguyên khá hậu hĩnh đối với người mới."
"Bất quá mục đích của nó, cũng là để khoe khoang hạt giống tốt của nhà mình với các tỉnh khác, những phần thưởng này cũng là do liên minh ngự thú và hiệp hội bồi dưỡng sư của các tỉnh liên thủ lấy ra."
Nghe vậy, Kiều Bạch khẽ gật đầu.
Hiểu rồi.
Chính là kiểu cuộc thi đấu của người mới của tông môn.
Tương tự, không sai biệt lắm chính là cái ý tứ này, nghe không có vẻ gì hay ho.
Chu Tâm Nhiên thấy Kiều Bạch không có hứng thú, thế nhưng không hề cảm thấy bất ngờ: "Còn chút thời gian nữa mới đến bữa tối, dẫn ngươi đi gặp vị tiền bối kia đi."
Kiều Bạch sửng sốt một chút, sau đó lập tức phản ứng lại.
"Đi!" Kiều Bạch đột nhiên đứng lên, Tiểu Ô đang nhảy nhót trên bàn cũng bị giật mình.
Tiểu Ô: Ánh mắt khiển trách. jpg
Kiều Bạch cười, đưa tay vuốt vuốt ngốc mao trên đầu Tiểu Ô: "Các ngươi ở đây đợi ta một lát, ta đi thay quần áo khác rồi ra ngay."
Trong phòng có lò sưởi, Kiều Bạch vẫn luôn mặc rất ít.
Nhưng muốn ra ngoài, không nói ăn mặc có bao nhiêu chính thức, ít nhất không thể quá mức tùy tiện.
Nói xong, Kiều Bạch quay người trở về phòng, chỉ còn lại Chu Tâm Nhiên và Tiểu Ô, một người một chim, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Tiểu Ô nghiêng đầu, dùng đôi mắt đen láy như hạt đậu nhìn chằm chằm Chu Tâm Nhiên.
Chu Tâm Nhiên nhìn cây ngốc mao trên đầu Tiểu Ô, thỉnh thoảng lại lắc lư theo động tác của nó, nghĩ đến động tác trước đó của Kiều Bạch, không khỏi có chút ngứa tay muốn sờ.
Bị Kiều Bạch sờ quen, Tiểu Ô nhận ra ý đồ của Chu Tâm Nhiên, "vèo" một tiếng liền vỗ cánh, giữ khoảng cách hai mét với Chu Tâm Nhiên.
Tiểu Ô: "!"
Không được qua đây nha!
Điểu không phải tùy tiện điểu!
Chu Tâm Nhiên hậm hực thu tay lại: "Thật là một con chim nhỏ không đáng yêu."
Tiểu Ô: ╭(╯^╰)╮
Ngự Thú Sư rõ ràng cảm thấy điểu siêu đáng yêu cộc!
Không đáng yêu?
Nói mò!
Thay xong quần áo, Kiều Bạch từ trong phòng đi ra, vừa vào chính sảnh đã thấy Tiểu Ô vỗ cánh, giống như con sâu bám vào mặt, dán lên.
Kiều Bạch: "?"
Vừa đưa tay kéo Tiểu Ô đang áp sát mặt mình xuống, vừa không hiểu hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Nhưng mà, mặc kệ là Tiểu Ô hay Chu Tâm Nhiên, đều không có ý định trả lời vấn đề này của Kiều Bạch.
"Đi thôi, ta đã gửi tin nhắn cho hắn, chúng ta trực tiếp qua đó là được." Chu Tâm Nhiên dẫn đầu đứng dậy, nói sang chuyện khác.
Kiều Bạch cũng không tiện hỏi lại.
Hơn nữa hắn xác thực muốn trò chuyện với vị tiền bối đã giúp sủng thú tu luyện ra tinh hỏa kia.
Trước tiên thu Tiểu Ô vào không gian ngự thú, Kiều Bạch đi theo sau Chu Tâm Nhiên. . .
Đi qua một hồi cong cong quấn quấn, mang theo Kiều Bạch đến một căn phòng nhỏ có trồng cây mai trong sân.
Một vị nam trung niên thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, dáng người cân xứng tráng kiện, khuôn mặt hiền lành nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ, từ trong nhà đi ra.
Nhìn thấy Chu Tâm Nhiên, nụ cười trên mặt đối phương lập tức càng thêm xán lạn.
"Chu giáo sư, khách quý khách quý a." Người đàn ông trung niên nhiệt tình chào hỏi Chu Tâm Nhiên, đồng thời hắn cũng không có vắng vẻ Kiều Bạch đi cùng Chu Tâm Nhiên: "Cậu chính là tiểu thiên tài nổi tiếng nhất ở NY thị năm nay sao?"
"Đúng là giang sơn đời nào cũng có người tài a, nghe được sự tích và thành tựu của cậu, ta không thừa nhận mình già cũng không được."
"Sầm đại phó hội trưởng, khách khí quá rồi." Chu Tâm Nhiên mỉm cười nhàn nhạt, thái độ lãnh đạm.
Bất quá, ở chung với Chu Tâm Nhiên được nửa năm, Kiều Bạch vẫn phát hiện thái độ của Chu Tâm Nhiên đối với người này. . . Quá xa cách và lễ phép?
Thoạt nhìn không giống như quan hệ bạn bè thân thiết.
Thế nhưng người đàn ông đối diện lại làm như không hề phát hiện, Kiều Bạch không khỏi cảm thán trong lòng. . . Mối quan hệ này, hơi có chút vi diệu nha.
Kiều Bạch cũng nhận ra thân phận của người đàn ông trung niên này.
Phó hội trưởng hiệp hội bồi dưỡng Toshiba tỉnh, Sầm Viễn Cận.
Hắn đi họp vào ngày đó, đã từng thấy qua trong đại sảnh, lúc ấy Chu Tâm Nhiên cũng chia sẻ không ít Bát Quái thú vị liên quan đến vị Sầm phó hội trưởng này.
Cũng tỷ như vị Sầm phó hội trưởng này, bề ngoài tao nhã nho nhã, thể hiện phong thái đại lão, kỳ thật bí mật. . . Là một người yêu thích đồ thủ công từ lông chiên, hơn nữa những sản phẩm từ lông cừu được tạo ra đều tương đối tinh xảo, mỗi một cái đặt trong giới đều có thể trở thành bảo vật trấn giữ trình độ kia.
Kiều Bạch: 6
Khụ khụ.
Vì sở thích này, khi nhận ra vị Sầm phó hội trưởng này, trong đầu Kiều Bạch liền không tự chủ được mà hiện lên một mảng đại dương lông xù.
Đi vào trong phòng là cảm giác ấm áp đập vào mặt.
Kiều Bạch và Chu Tâm Nhiên vừa mới ngồi xuống, Sầm phó hội trưởng liền rót cho mỗi người một chén nước mật hoa ướp lạnh ngọt ngào: "Trong phòng có lò sưởi, hơi khô nóng, uống chút băng lạnh buốt mát ngọt ngào hạ hỏa."
"Nói nhảm hơi nhiều." Chu Tâm Nhiên không khách khí chút nào bưng nước mật hoa lên uống một ngụm rồi đặt xuống, biểu tình kia, quả thực so với việc uống nước trà bị Kiều Bạch ngâm hỏng còn ghét bỏ hơn: "Ta tới tìm ngươi vì cái gì ngươi rõ ràng, trước đó đã nói với ngươi rồi."
Sầm Viễn Cận khẽ gật đầu, ánh mắt từ trên người Chu Tâm Nhiên chuyển dời đến trên người Kiều Bạch: "Kiều Bạch, có thể cho ta xem sủng thú của cậu không?"
Đối mặt với yêu cầu của Sầm Viễn Cận, Kiều Bạch không có cự tuyệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận