Ngự Thú: Có Thể Nhìn Thấy Tiến Hóa Lộ Tuyến Ta Vô Địch

Chương 333 (2) : Kỹ năng đang load! Đến đều tới!

Chương 333 (2): Kỹ năng đang tải! Đến thì cũng đến rồi!
"Ta giống như tùy thời đều có thể rời đi?"
Thẩm Nhược Nghiên: "!"
"Đến thì cũng đến rồi, ở thêm hai ngày cũng không phải không được nha." Thẩm Nhược Uyển cùng tỷ tỷ liếc nhau, lập tức hiểu ý nghĩ của đối phương.
Khụ khụ.
Nói ngược lại cũng không phải việc khác.
Nếu Kiều Bạch thật sự cứ thế rời đi, Thẩm gia bọn họ cũng quá không khách khí.
Thẩm Nhược Uyển nhanh chóng vận động đại não, suy tư xem Hằng thị gần đây có chuyện gì thú vị không, mắt nàng đột nhiên sáng lên.
"Đúng rồi, Kiều Bạch, ngươi có hứng thú với phố mua bán không?"
Không đợi Kiều Bạch hỏi, Thẩm Nhược Uyển liền chủ động giải thích:
"Chính là ý nghĩa trên mặt chữ, phố mua bán, mua bán đều là một số sản phẩm liên quan tới siêu phàm sinh vật."
Dù sao Hằng thị gần Tinh Thành, lại là đầu mối giao thông quan trọng ra vào Tinh Thành.
Ra vào Tinh Thành phiền phức, có Ngự Thú Sư không muốn đi vào trong.
Nhưng ra vào Hằng thị thì không phiền phức như vậy.
Không ít chợ mua bán liên quan, liền được đặt ở Hằng thị, cũng càng thuận tiện hơn.
Thời gian lâu dần.
Hình thành quy mô.
Liền có phố mua bán.
"Tuy nói có phố mua bán, nhưng bọn họ cũng không phải một tháng ba mươi ngày đều bày sạp, dù sao chuyện liên quan đến siêu phàm sinh vật, cũng không ai nói chắc được." Thẩm Nhược Uyển đặc biệt nhấn mạnh một câu.
Khụ khụ.
Nàng cũng không phải là ở không tìm việc, hỏi Kiều Bạch có hứng thú hay không.
Phố mua bán cũng phân ra chợ lớn chợ nhỏ.
Chợ nhỏ một tuần một lần, chợ lớn một tháng một lần.
Thời gian chợ nhỏ mỗi tuần không cố định, căn cứ tình hình mỗi tuần mà tiến hành điều chỉnh.
Thời gian chợ lớn lại cố định, ngày 28 mỗi tháng.
Cho dù là tháng Hai, chợ lớn cũng có thể tổ chức không nhầm.
Ngày mai vừa vặn là ngày chợ lớn mở ra.
Nghe nói vậy, Kiều Bạch có chút hứng thú.
"Cụ thể có những gì?" Kiều Bạch hỏi một câu.
Lần này người trả lời vấn đề này không phải tỷ muội Thẩm Nhược Nghiên và Thẩm Nhược Uyển, mà là Phó Thiên Quang ở bên cạnh.
"Đa số đều là bộ phận của siêu phàm sinh vật do các tiểu đội thám hiểm săn bắt, giải phẫu ra."
Phó Thiên Quang rất bình tĩnh nói: "Giống như thứ đáng tiền là năng lượng tinh thạch, sau đó là một số bộ phận có thể ăn được trên thân, bộ phận này vẫn tương đối hiếm."
"Ân... Còn tùy vào chủng loại siêu phàm sinh vật, giống như da của loài có lông, vảy của loài có vảy, linh tinh, cơ bản là những thứ này!"
Nói xong Phó Thiên Quang khẽ gật đầu.
"Còn có không ít thảo dược, tinh thạch, khoáng thạch, vân vân, sao ngươi không nói." Thẩm Nhược Nghiên nghe xong, đảo mắt.
Phố mua bán có thể mở lâu như vậy, quy mô còn càng ngày càng lớn, chắc hẳn là có đồ tốt!
Phó Thiên Quang nghe vậy ha ha một tiếng: "Những thứ sau này mua nổi cũng chẳng khác nào đánh cược vận khí."
Thẩm Nhược Nghiên: "..."
"Không đến mức không đến mức." Thẩm Nhược Uyển thấy hai người sắp cãi nhau, vội vàng đứng ra hạ hỏa:
"Ngươi có phải không nhìn giấy phép mạo hiểm không?"
"Nói như vậy, quán nhỏ có giấy phép mạo hiểm sẽ không lừa gạt người."
Giấy phép mạo hiểm, đặc sản của Tinh Thành.
Vẫn là bởi vì nguyên nhân hoàn cảnh địa lý đặc biệt của Tinh Thành, đội thám hiểm của Tinh Thành so với các thành thị khác, nhiều gấp bội.
Vì quản lý tốt hơn những đội thám hiểm này, liền có sự ra đời của giấy phép mạo hiểm.
Tinh Thành cũng không cưỡng ép yêu cầu tất cả đội thám hiểm đều phải làm giấy phép, nhưng làm giấy chứng nhận xong, các phương diện đều có thể nhận được nhiều ưu đãi và thông đạo nhanh chóng hơn.
Cho nên đội thám hiểm đủ điều kiện, đều sẽ tìm mọi cách đi làm một cái giấy phép mạo hiểm.
"Vậy nghỉ ngơi một đêm, ngày mai đi xem một chút." Kiều Bạch quyết định dứt khoát.
Không nhất định phải mua gì.
Coi như đi xem náo nhiệt cũng là một lựa chọn tốt!
Vừa vặn đuổi kịp!
Nhưng nếu phải chờ mười ngày nửa tháng, Kiều Bạch liền rời đi.
Ngày thứ hai.
Kiều Bạch tay trái dắt chó vàng, tay phải giơ cao thương... À không phải.
Trên vai trái đứng Tiểu Ô, tay phải nắm Miêu Miêu trùng, chuẩn bị xuất phát.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Kiều Bạch, mấy người khác cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Kiều Bạch, ngươi tạo hình gì vậy?" Phó Thiên Quang đánh giá Kiều Bạch từ trên xuống dưới, ánh mắt chủ yếu rơi vào trên người Tiểu Ô và Miêu Miêu trùng.
Ân.
Đừng nói.
Thật sự có mùi vị đó!
Rất ra dáng thiếu gia ăn chơi!
Kiều Bạch: "..."
"Kiềm chế ánh mắt ha." Kiều Bạch ra hiệu cho Phó Thiên Quang một chút, đừng quá đáng: "Đây là ta muốn hay không sao!"
Đây là hắn cũng không khống chế được a!
Hôm qua khi Băng Hỏa Điểu hiện thân, Tiểu Ô liền ầm ĩ đòi ra ngoài.
Nhưng Kiều Bạch vẫn đè lại không đồng ý.
Ban ngày còn không sao.
Nhưng đến ban đêm... Kêu gào ầm ĩ!
Miêu Miêu trùng còn đổ thêm dầu vào lửa.
Bất đắc dĩ mới có cục diện ngày hôm nay.
Kiều Bạch: Tóm lại là chịu đựng đi.
Hơn nữa Kiều Bạch còn phải mang theo một hơi.
Tiểu Bạch Xà và Tiểu Sứa bởi vì quan hệ ngày hôm qua, hôm nay tạm thời không có động tĩnh.
Nhưng Kiều Bạch có tận năm con sủng thú a!
Nguyên nhân Kiều Bạch không lôi "Thiên Sứ" ra ngoài dạo phố, không phải Kiều Bạch không muốn, là điều kiện thực sự không cho phép!
Tạo hình của "Thiên Sứ" quá đặc thù.
Sủng thú thuộc tính máy móc còn chưa tới mức đầy đường, Kiều Bạch mà thật sự mang "Thiên Sứ" ra ngoài nổ đường phố, không được bao lâu sẽ bị nhận ra.
Kiều Bạch không có sở thích tự tìm phiền toái cho mình.
"Được thôi." Phó Thiên Quang cho Kiều Bạch một ánh mắt đồng tình.
Hiểu.
Quả thực không thể hiểu hơn!
Thật sự là đau đớn a!
Nói xong Phó Thiên Quang lại đánh giá Tiểu Ô và Miêu Miêu trùng một chút, khẽ gật đầu nói: "Còn tốt, thoạt nhìn không giống một năm trước."
Mặc kệ là Tiểu Ô hay là Miêu Miêu trùng, trong hơn một năm này, bề ngoài đều phát sinh biến hóa không nhỏ.
Sẽ không để người ta vừa nhìn liền nhận ra, đặc biệt không giống bình thường.
Tỷ muội Thẩm Nhược Nghiên và Thẩm Nhược Uyển ăn mặc xinh đẹp cũng đi về phía Kiều Bạch.
Hôm nay cách ăn mặc của hai tỷ muội, theo phong cách cổ linh tinh quái.
Đuôi ngựa đơn hoạt bát và bím tóc tua cờ.
Áo lót nhỏ hở vai phối màu đen đỏ cùng váy ngắn một đống đồ trang sức nhỏ.
Rất có mùi vị ngọt ngào cay nồng.
"Nhìn rất đẹp." Kiều Bạch nhìn hai tỷ muội tay nắm tay trước mắt, cười khen.
"Ánh mắt không sai." Thẩm Nhược Uyển rất thản nhiên đáp lại Kiều Bạch bằng một nụ cười, rất hài lòng nói.
Thẩm Nhược Nghiên cũng liếc qua cảnh tượng tay trái dắt chó vàng, tay phải giơ cao thương này của Kiều Bạch: "Hôm nay cách ăn mặc của ngươi cũng rất không tệ a."
"Nếu không phải Thủy Thủy Băng và Thủy Quái của ta đều không thích hợp thả ra, ta khẳng định cũng phải mang theo sủng thú ra ngoài nổ đường phố!"
Nói xong Thẩm Nhược Nghiên bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Nói không chừng Băng Điểu rất thích hợp? Đến lúc đó xem thử!"
Kiều Bạch: "..."
Được thôi được thôi.
Đối với Ngự Thú Sư mà nói, sủng thú của mình cũng là một loại phụ kiện thời thượng, không có vấn đề gì cả.
Làm Ngự Thú Sư muốn khoe khoang sủng thú của mình có vấn đề sao?
Hoàn toàn không có!
Phó Thiên Quang: "... Ta cảm giác như bị ba người các ngươi bỏ rơi."
Làm gì các đồng bọn khác đều huyễn khốc như vậy, chỉ có hắn thoạt nhìn bình thường như thế?
Càng nghĩ càng giận!
Phó Thiên Quang quyết định không nội hao—— quả quyết thả ra sủng thú Kim Giáp Dực Long của hắn!
Sau đó...
Phó Thiên Quang liền bị Kim Giáp Dực Long đuổi theo lải nhải suốt dọc đường.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận