Ngự Thú: Có Thể Nhìn Thấy Tiến Hóa Lộ Tuyến Ta Vô Địch

Chương 263 (1) : Đánh xì dầu tốt đánh xì dầu diệu ~

**Chương 263 (1): Đánh xì dầu giỏi, đánh xì dầu hay ~**
Sủng thú giáo sư và Ngự Thú Sư, hai thân phận này thật sự là không hợp nhau!
Kiều Bạch đem vấn đề nan giải mình yêu cầu ném cho Lý giáo sư đi lo, hắn thì tận khả năng tiếp tục nghiên cứu Kim Ti Trùng, loại siêu phàm sinh vật này.
Lại ba ngày trôi qua.
Thiên Cơ đều đã thành công sinh sản.
Lý giáo sư bên kia vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp tốt.
Đúng lúc này.
Tin tức xấu hơn ập tới ——
"Dong Thành kiểm tra đo lường được con Kim Ti Trùng cửu giai kia dường như đã tỉnh lại, đồng thời tiến vào thời kỳ hoạt động." Quang Vinh giáo sư nhìn Lý giáo sư và Kiều Bạch đang đứng cùng nhau, biểu lộ nghiêm túc nói.
"Phía các ngươi..."
Quang Vinh giáo sư không muốn hỏi tiếp nữa.
Trước sau.
Đem chuyện này giao cho Kiều Bạch, hết thảy cũng chỉ mới trôi qua bốn, năm ngày.
Có thể trông cậy vào cái gì?
Bọn hắn thế nhưng nửa tháng cũng không nghiên cứu ra được một kết quả gì!
"Có một phương pháp."
"Nhưng có tính nguy hiểm nhất định, cần sự tín nhiệm và phối hợp của Ngự Thú Sư Dong Thành." Cuối cùng Lý giáo sư vẫn cau mày, chủ động gánh vác chuyện này, nói ra.
Quang Vinh giáo sư: "?"
Thời gian cấp bách.
Không quản được nhiều như vậy.
Từ sự tín nhiệm đối với Lý giáo sư và Kiều Bạch, Quang Vinh giáo sư không suy nghĩ nhiều.
"Liền theo các ngươi nói mà làm." Quang Vinh giáo sư xuyên thấu qua màn hình, ánh mắt nghiêm túc nhìn hai người nói.
"Ta biết, đã có thể để các ngươi nói ra được phương pháp, khẳng định là có khả năng thực hiện nhất định."
"Vậy thì thử một chút đi."
So với nguy hại mà Kim Ti Trùng cửu giai có thể mang tới, mạo hiểm thử một phen thì sao?
Lý giáo sư thấy thế, giơ ngón tay cái lên về phía Quang Vinh giáo sư: "Không hổ là ngài, vào lúc này là thật sự có thể đứng ra."
Quang Vinh giáo sư cười một tiếng: "Được rồi, đừng nịnh nọt."
"Chuyện này ta cho các ngươi giữ lại, đưa ra biện pháp của các ngươi mà làm là được."
Bất kể là Quang Vinh giáo sư hay Lý giáo sư đều có cùng một suy nghĩ ——
Là bọn hắn chủ động tới tìm kiếm Kiều Bạch, tìm kiếm một phương án giải quyết.
Vậy thì không thể để Kiều Bạch gánh chịu phong hiểm có thể tồn tại trong đó.
Bất luận thế nào.
Kiều Bạch đưa ra ý kiến và phương pháp đều là xuất phát từ ý tốt.
Bọn hắn nghĩ muốn bảo vệ phần ý tốt này của Kiều Bạch.
Phát giác được ý nghĩ của Lý giáo sư và Quang Vinh giáo sư, Kiều Bạch trên mặt lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.
"Ngược lại cũng không cần..." Nghĩ đến giúp hắn gánh chịu.
"Kỳ thật các ngươi vẫn có thể thoáng tin tưởng ta một lần."
"Ta cảm thấy phương pháp này khả năng rất lớn là có thể thực hiện được."
Kiều Bạch bất đắc dĩ nói.
Không đợi Lý giáo sư mở miệng, Quang Vinh giáo sư liền nghiêm túc nói với Kiều Bạch.
"Cũng không phải chúng ta muốn tự mình đa tình, giúp ngươi san sẻ trách nhiệm, đổi lấy hảo cảm của ngươi các loại."
"Mà là giống như ngươi nói —— trước khi khai chiến không cách nào chứng minh, vậy thì vẫn tồn tại phong hiểm."
"Chúng ta không thể chờ đến khi sự tình phát sinh, mới nghĩ đến làm sao đi tránh né phong hiểm."
"Chúng ta nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng, phong hiểm ngay từ đầu đã tồn tại, cần phải đối mặt với chuẩn bị tâm lý."
Phần chuẩn bị này.
Cũng có thể tránh cho ở mức độ nhất định, thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Kiều Bạch vì vậy mà bị liên lụy.
Lý giáo sư há to miệng.
Sau đó mặt buồn bã ngậm miệng lại.
Đáng giận!
Lời hắn muốn nói đều bị Quang Vinh giáo sư nói hết!
Liền không thể chừa cho hắn một chút thời khắc tỏa sáng sao!
Quang Vinh giáo sư cười ha ha.
Đây cũng không phải vấn đề của hắn.
Kiều Bạch nhìn hai vị giáo sư cách màn hình, ánh mắt đọ sức, gánh nặng trong lòng liền được giải tỏa.
Bất kể như thế nào.
Phần ý tốt này hắn coi như nhận.
"Vậy chúng ta bây giờ liền xuất phát hay là...?" Kiều Bạch dò hỏi.
Nụ cười trên mặt Quang Vinh giáo sư thoáng thu lại một chút, một lần nữa trở nên nghiêm túc.
"Ta đã liên hệ Dong Thành bên kia, sẽ có người đặc biệt tới đón các ngươi." Quang Vinh giáo sư nói.
Kiều Bạch suy nghĩ trong chốc lát.
Khẽ gật đầu.
Có thể lý giải.
Lấy cục diện bây giờ của Dong Thành, toàn thành giới nghiêm cũng không đủ.
Nếu như không có được phép, không cách nào thông qua Dong Thành, bao quát cả trên không Dong Thành.
Ai biết sẽ có chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra hay không.
Lỡ con Kim Ti Trùng cửu giai kia đột nhiên nổi điên thì sao?
Chỉ cần tìm được vật thể sống ấm áp, bất luận là nhân loại hay động vật, đều sẽ trở thành ổ đẻ trứng của chúng.
Loại hậu quả kia không cách nào đối mặt.
Trứng của Kim Ti Trùng bình thường bọn hắn rút ra cũng vô cùng gian nan, huống chi là trứng của Kim Ti Trùng cửu giai?
Chỉ riêng sinh mệnh lực và sức sống, đã vượt xa trứng của những con Kim Ti Trùng bình thường sinh ra.
Quang Vinh giáo sư lại dặn dò tỉ mỉ Kiều Bạch vài câu.
Nét mặt của hắn thoạt nhìn là lo lắng và sầu lo không nói nên lời.
"Sớm biết đã không nói với ngươi chuyện này, không nghĩ tới bây giờ..." Quang Vinh giáo sư thở dài một hơi.
Ngay cả Lý giáo sư đứng ở bên cạnh Kiều Bạch, cũng không cách nào phản bác lời Quang Vinh giáo sư.
Xác thực.
Sớm biết.
Không nói với Kiều Bạch chuyện này, có lẽ sẽ tốt hơn?
Bây giờ Kiều Bạch cũng muốn đi đối mặt nguy hiểm.
Nếu Kiều Bạch thật sự xảy ra chuyện gì... Bọn hắn tuyệt đối là tội nhân của quốc gia này, của giới nghiên cứu sủng thú!
Nhìn vẻ mặt khoa trương của Lý giáo sư và Quang Vinh giáo sư, khóe miệng Kiều Bạch co rút mấy lần.
"Không đến mức, thật sự không đến mức."
"Hơn nữa..."
Nói xong Kiều Bạch nhìn về phía mấy con sủng thú của mình.
Tiểu Ô năng lực, hắn là tin tưởng.
Sau đó nữa chính là...
"Sủng thú mới nhất ta khế ước, đúng, chính là con sủng thú thuộc tính máy móc Thiên Sứ kia."
"Trong số kỹ năng của nó có năng lực phòng hộ."
Kiều Bạch nửa thật nửa giả nói.
À không đúng.
Cái gì mà nửa thật nửa giả.
Hắn nói đều là lời nói thật!
Chỉ là có một vài tin tức trọng yếu không tiết lộ mà thôi.
"Cho dù đến lúc đó ta không đối phó được Kim Ti Trùng, vòng phòng hộ của Thiên Sứ cũng có thể bảo vệ được ta."
"Chí ít ta sẽ không cản trở." Kiều Bạch nháy mắt với Quang Vinh giáo sư.
Cho thêm chút tin tưởng?
Quang Vinh giáo sư cười một tiếng, biểu lộ trên mặt thoạt nhìn càng thêm thoải mái một chút.
"Nói thì nói như thế... Dù sao đến lúc đó ngươi nhất định phải coi trọng an nguy của bản thân."
Nghĩ nghĩ, Quang Vinh giáo sư còn dặn dò Kiều Bạch hai câu.
"Nếu ta không nhớ lầm, hai vị Thiên Vương Ngự Thú Sư hiện đang tọa trấn tại Dong Thành, theo thứ tự là Quân Độ và Lam Kình."
Kiều Bạch sửng sốt một chút.
Nháy nháy mắt.
Hả?
Quang Vinh giáo sư hiển nhiên cũng nghĩ đến chuyện này: "Nghe nói ngươi và hai người kia đều có tiếp xúc qua đúng không."
"Quân Độ tiên sinh thì coi như là có." Kiều Bạch nhớ tới tình huống Viêm Thành lần trước, khẽ gật đầu: "Bất quá Lam Kình tiên sinh tới tương đối trễ, cho nên tiếp xúc không nhiều lắm, chỉ có thể nói là gặp qua một lần."
Hai người cũng không tính là quá quen.
"Không sao." Quang Vinh giáo sư nói: "Chiến đấu với tộc đàn Kim Ti Trùng cửu giai, sức chiến đấu chủ yếu chính là hai vị này."
"Lời của ngươi, chỉ cần nghĩ biện pháp khắc chế vấn đề sinh sôi của Kim Ti Trùng là được."
Kiều Bạch khẽ gật đầu.
Hiểu.
Hắn phụ trợ.
Có người ở phía trước kéo "cừu hận".
Chỉ cần làm tốt chuyện của mình, những cái khác đều không cần nghĩ quá nhiều.
Quang Vinh giáo sư tận khả năng đem những gì mình có thể nghĩ tới nói hết, sợ Kiều Bạch không cẩn thận xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đối mặt với phần ý tốt tràn đầy này, Kiều Bạch chỉ có thể từng cái nhận lấy.
Được thôi được thôi.
Nghe thêm hai câu nhắc nhở, cũng không tính là chuyện gì lớn.
Đợi đến khi Quang Vinh giáo sư kết thúc trò chuyện, thời gian đã qua một giờ.
Lý giáo sư ở một bên vỗ vỗ đầu của mình, để ánh mắt sắp tan rã khôi phục bình thường.
"Ngươi thật là." Lý giáo sư mặt đầy cảm khái giơ ngón tay cái lên về phía Kiều Bạch.
Trâu bò.
Quá trâu bò.
Ánh mắt Kiều Bạch thoạt nhìn đều không có bao nhiêu biến hóa.
"Ta cảm thấy đầu óc ta đều bị nhắc nhở đến mức ong ong." Lý giáo sư nhíu mặt than thở: "Biết là ý tốt, nhưng phần ý tốt này không khỏi quá nặng nề."
Bờ vai của hắn đều trĩu nặng.
Kiều Bạch cũng vỗ vỗ vai Lý giáo sư: "Quen thuộc, quen thuộc là tốt."
Lý giáo sư phảng phất bị nghẹn lại.
"Không được, đã nhiều năm như vậy ta đều không quen."
Nói xong Lý giáo sư dừng lại một chút: "Vậy ngươi trước nghỉ ngơi cho tốt, cũng không biết người Dong Thành bên kia khi nào trở về."
Nói xong Lý giáo sư không quấy rầy Kiều Bạch.
Trả lại không gian cho Kiều Bạch.
Kiều Bạch xoay người đi về phía khu nước trà bên cạnh.
Đi được một nửa.
Kiều Bạch liền phát hiện có mấy cái đầu đang ngó nghiêng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận