Ngự Thú: Có Thể Nhìn Thấy Tiến Hóa Lộ Tuyến Ta Vô Địch

Chương 276 (2) : Lương trong lòng lương tâm! Mới sẽ không bị đánh đến hoài nghi nhân sinh!

Chương 276 (2): Lương tâm trong sáng! Mới sẽ không bị đ·á·n·h đến mức hoài nghi nhân sinh!
Rõ ràng từ ánh mắt nhìn ra, chính là một sinh viên vừa tốt nghiệp không lâu, ánh mắt còn ngây thơ, cái đầu này... Sao lại mẹ nó tốt đến vậy chứ! Ý nghĩ này thật tuyệt vời!"
"Mau tới mau tới!"
"Tất cả mọi người mau tới!"
"Tiểu t·ử này nghĩ ra một biện p·h·áp không tệ!"
"Nếu có thể làm được, chúng ta kỳ tiếp theo không nói lưu lượng tăng vọt, trăm vạn ngàn vạn, nhưng mà vô cùng đơn giản, lượt đọc trên m·ạ·n·g phá cái mười vạn có lẽ vẫn là không phải chuyện gì khó!"
Cái đó vậy thì coi như là một tiểu bạo khoản rồi!
Ánh mắt mọi người đồng loạt sáng lên.
"Vậy bây giờ bày ra trước mắt chúng ta, vấn đề chỉ còn lại cái cuối cùng —— làm sao để giáo sư Kiều Bạch đồng ý phỏng vấn chúng ta?"
Nói xong.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhìn lẫn nhau.
"Toàn thể xuất động..."
"Đến nhà bái phỏng..."
"Thành ý nhờ vả..."
"Nói không chừng giáo sư Kiều Bạch sẽ đồng ý?"
Ân.
Đây là một biện p·h·áp tốt.
Cũng là một quyết định tốt.
Chỉ là bước đầu tiên này phải bước ra thế nào, đây thật là một vấn đề nan giải a!
...
Kiều Bạch đối với vấn đề tr·ê·n thân thể Viêm Long đã có biện p·h·áp giải quyết.
Uống t·h·u·ố·c kết hợp luyện tập bên ngoài.
Hai phương án song song.
Luyện tập bên ngoài, chính là huấn luyện, bồi dưỡng bình thường, chẳng qua là phải đem trọng tâm từ huấn luyện thân thể, dần dần chuyển dời sang huấn luyện kỹ năng.
"Trọng yếu nhất là, phải tận khả năng lớn nhất cảm thụ từng sợi năng lượng tồn tại trong thân thể, sau đó đem những năng lượng này toàn diện điều động."
"Vòng này cực kỳ trọng yếu."
Kiều Bạch giơ một ngón tay lên nói: "Bởi vì Viêm Long đã quen cảm giác bình thường chỉ có thể điều động bảy, tám phần sức mạnh, cho nên trong tình huống không cố ý tập tr·u·ng tinh thần, Viêm Long khi huấn luyện vẫn như cũ chỉ có thể sử dụng bảy, tám phần sức mạnh."
Như vậy là có sức mạnh bị lãng phí.
Không đạt được hiệu quả.
Lam Phong Linh gật đầu thật mạnh: "Ta cũng sẽ cố gắng giúp Yeager cùng đi cảm thụ!"
"Yeager!" Nói xong Lam Phong Linh quay đầu nhìn về phía Viêm Long: "Chúng ta cùng cố gắng nhé!"
"A ô ——!"
Viêm Long Yeager tính cách thật sự cực kì tốt.
Lam Phong Linh nói gì nó đều gật đầu đáp ứng.
Ân ân ân.
Đúng đúng đúng.
Đều nghe theo Ngự Thú Sư.
Mặc dù sẽ cảm thấy rất mệt, nhưng mà Yeager nghe lời.
Kiều Bạch: "..."
Được thôi.
Hôm nay cũng là một ngày cảm thấy mình rất giống bóng đèn.
Tiếp đó Kiều Bạch nhìn về phía Lam Kình, người vẫn luôn đứng một bên từ đầu đến cuối, không nói chuyện nhiều, tr·ê·n mặt hắn lộ ra nụ cười có chút ngượng ngùng: "Thật xin lỗi, Lam Kình tiên sinh, đã xem nhẹ ngài."
"Không có việc gì." Lam Kình lắc đầu, dáng vẻ không hề để ý: "Mặc dù..."
Lam Kình nhìn về phía Lam Phong Linh đang ôm Viêm Long Yeager, nhẹ giọng nói: "Kịp thời p·h·át hiện vấn đề của nàng là một chuyện tốt."
"Chuông gió và Yeager quan hệ rất tốt, nếu Yeager thật sự vì nguyên nhân bồi dưỡng của nàng mà xuất hiện vấn đề, nàng sẽ rất đau lòng."
Kiều Bạch cười cười.
"Trước giúp nàng giải quyết vấn đề của Yeager đi, tăng cường uy lực viêm hoàng hỏa diễm có thể đợi một chút, không vội." Lam Kình khẽ cười nói: "Vừa vặn gần đây bận xong một ủy thác lớn, ta có thể nghỉ ngơi một thời gian."
"Thuận t·i·ệ·n trông chừng nàng ấy một chút."
Lam Kình nói xong khẽ gật đầu, thoạt nhìn cực kỳ có dáng vẻ và trách nhiệm của một người anh.
Kiều Bạch liếc qua Lam Kình: "Lời này chẳng lẽ không nên nói trước mặt lệnh muội sao?"
"Ngạch..." Lam Kình ngừng một chút.
"Thôi vậy."
Lam Kình vô cùng thẳng thắn nói.
Có vài lời, thảo luận sau lưng không sao cả.
Nói trước mặt vẫn là có chút khó xử hắn!
Kiều Bạch: "..."
Được thôi.
Không hiểu các ngươi, những kẻ muội kh·ố·n·g vặn vẹo.
Kỳ kỳ quái quái.
"Vào lúc này nên đến phiên ta nói —— không phải chuyện lớn gì."
Kiều Bạch cười híp mắt nhìn Lam Kình nói: "Tình huống của Yeager là một chuyện, giúp viêm hoàng mạnh lên lại là một chuyện khác, hai chuyện này sẽ không quấy rầy lẫn nhau."
"Ngược lại đối với ta mà nói, vẫn rất có tính khiêu chiến, thật thú vị."
Lam Kình liếc nhìn Kiều Bạch một cái, lại liếc thêm một cái, nhìn dáng vẻ cười tủm tỉm của Kiều Bạch, hắn thật sự rất khó x·á·c định, Kiều Bạch là nói thật hay là đang nói đùa.
Thoạt nhìn... Hình như đều có chút giống?
Nhưng không giống lắm dáng vẻ?
"Hơn nữa chuyện viêm hoàng hỏa diễm mạnh lên cũng không khó khăn như trong tưởng tượng, đơn giản mà nói chính là tìm biện p·h·áp chiết xuất hỏa diễm hiện tại của viêm hoàng."
Nếu đổi thành người khác thì khó nói.
Nhưng nếu là đổi thành Kiều Bạch...
"Phương p·h·áp tốt nhất, chính là để viêm hoàng và Tiểu Ô đối chiến."
Lam Kình: "?"
Lam Kình hoảng sợ gõ ra một dấu chấm hỏi, mặt mũi tràn đầy kh·iếp sợ nhìn về phía Kiều Bạch, giống như đang hỏi —— x·á·c định đây không phải đang nói đùa sao?
Cửu giai!
Viêm hoàng chính là sủng thú cửu giai a!
Cho dù sủng thú tên Tiểu Ô kia đã có thực lực lục giai, so ra với cửu giai... Kém không chỉ có riêng ba giai.
Đó là ba giai thang trời!
Nụ cười tr·ê·n mặt Kiều Bạch vẫn bình tĩnh như cũ.
"Đương nhiên là thật, có gì đáng đùa chứ."
"Ngươi cứ yên tâm, ta cũng không muốn để Tiểu Ô đi lên b·ị đ·ánh đến mức hoài nghi nhân sinh."
Không đợi Lam Kình nói chuyện.
Bên kia Tiểu Ô nghe đến đó, trước tiên bày tỏ bất mãn.
Đáng giận!
Cái gì gọi là b·ị đ·ánh ngã hoài nghi nhân sinh?
Không hề có!
Nói x·ấ·u!
Đây đều là nói x·ấ·u!
Điểu sẽ không hoài nghi nhân sinh!
Điểu nhiều lắm thì hoài nghi điểu sinh!
Kiều Bạch: "..."
Chuyện cười này không vui chút nào.
"Ha ha." Bị Tiểu Ô nhìn chằm chằm, không có cách nào khác, Kiều Bạch vẫn mặt không đổi sắc cười hai tiếng.
Có thể làm sao?
Liền hỏi hắn có thể làm sao?
Với tư cách Ngự Thú Sư, chính là h·è·n· ·m·ọ·n như thế.
Ai.
Sủng thú nhà mình, chỉ có thể tự mình cưng chiều.
Nghĩ đến Kiều Bạch bất đắc dĩ lắc đầu.
Được rồi được rồi, cứ như vậy đi.
Tiểu Ô hài lòng.
Tiểu Ô định hạ xuống đỉnh đầu Kiều Bạch.
Đáng tiếc.
Tiểu Ô đã không còn là tiểu gia hỏa như trước kia, căn bản không thể đáp xuống từng chút một, hai chân đáp ở phía tr·ê·n đã chiếm hết toàn bộ không gian đỉnh đầu Kiều Bạch.
Chớ nói chi là thể trọng nặng nề kia, trực tiếp đè đầu Kiều Bạch nặng nề cúi xuống.
Kiều Bạch: "..."
Kiều Bạch gân xanh trán nổi lên. (còn tiếp)
Bạn cần đăng nhập để bình luận