Ngự Thú: Có Thể Nhìn Thấy Tiến Hóa Lộ Tuyến Ta Vô Địch

Chương 133 (2) : Mới đầu đề! Mới biến hóa!

**Chương 133 (2): Khởi đầu mới! Biến hóa mới!**
Kiều môn vĩnh tồn.
"Ách xì ——" Kẻ p·h·ả·n ·b·ộ·i Kiều nào đó hắt hơi một cái, hắn xoa xoa mũi, không hiểu sao phía sau lưng hơi lạnh sống lưng.
Nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút.
Không có gì khác thường.
Kiều Bạch không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục cùng Lư Vĩnh Tiến, Tùy Ngọc bọn họ bàn bạc về yêu cầu xin tài nguyên và vật liệu sau đó.
"Chỉ những thứ này." Kiều Bạch đem b·ạo l·ực cự hùng tiến hóa 【 Hám t·h·i·ê·n Hùng 】 cần thiết tài nguyên toàn bộ đều kê khai ở trên.
"Địa tâm nham, địa chi tủy, ngọc, trung phẩm giai và tài nguyên cao cấp, toàn bộ xin mà nói thì định mức tài nguyên năm nay của ngài Kiều Bạch sẽ bị dùng hết một nửa." Sau một phen tính toán, Tùy Ngọc phụ trách quản lý sổ sách nhìn về phía Kiều Bạch, hỏi lại lần nữa: "Ngài bên này khẳng định muốn xin sao?"
Kiều Bạch khẽ gật đầu, biểu lộ bình tĩnh: "Xin đi, định mức tài nguyên vốn là để dùng."
Giữ lại làm gì?
Để ngắm sao?
Ngược lại là Sở Nhạn Dực ở một bên nghe được về sau, vẻ mặt có thêm mấy phần xoắn xuýt.
"Kiều Bạch, cái này..." Sở Nhạn Dực thoạt nhìn không được tự nhiên, muốn nói lại thôi.
Kiều Bạch liếc mắt liền nhìn ra nàng đang suy nghĩ gì.
"Không cần ngại, sớm nghiên cứu ra lộ tuyến tiến hóa của b·ạo l·ực cự hùng đối với ta mà nói cũng là có chỗ tốt." Kiều Bạch chân thành nói.
Đặc biệt là hắn từ trên thân b·ạo l·ực cự hùng giống như thu được không ít nguyên thủy chi khí.
Hiện tại còn không biết có ích lợi gì, nhưng nói chung đây là thứ tốt là được.
Sở Nhạn Dực không nói gì nữa.
Phần ân tình này nàng ghi nhớ.
Một năm không trả hết liền hai năm, hai năm không trả hết liền ba năm... Nàng còn trẻ, chỉ cần ở giữa không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, trước khi đi đến cuối đời, nàng nhất định có thể trả hết nhân tình của Kiều Bạch!
Đơn xin nghiên cứu của Kiều Bạch một giây trước đưa lên trên cho ngự thú liên minh thành phố NY, một giây sau liền được thông qua.
Hoàng Châu còn tự mình đến đưa đồ cho Kiều Bạch.
Thái độ của Hoàng Châu đối với Kiều Bạch chi thân thiết, thấy Sở Nhạn Dực... Đã không có cảm giác.
Vẫn là câu nói kia.
Ngạc nhiên?
Có gì mà phải ngạc nhiên.
Đây chính là Kiều Bạch a.
"Ngươi xin những tài nguyên này liên minh ngự thú Nam Dương của chúng ta vừa vặn đều có dự trữ, ta đặc biệt mang cho ngươi nhiều hơn một chút." Hoàng Châu vui vẻ vỗ vai Kiều Bạch nói ra: "Tiểu tử ngươi không cần đau lòng tài nguyên, cứ dùng đi, không đủ thì nói với ta một tiếng, ta đi xin tổng bộ, chỉ cần có liền sẽ không thiếu ngươi."
Bốn nghiên cứu viên khác trong sở nghiên cứu một mặt lạnh nhạt.
Sở Nhạn Dực: "..."
Được thôi.
Nàng vẫn còn có chút không quá chấp nhận được cục diện ma huyễn như vậy, bất quá nàng sẽ học cách hòa nhập.
Kiều môn...
Huấn luyện.
Huấn luyện.
Bồi dưỡng tình cảm.
Bồi dưỡng sự ăn ý giữa Ngự Thú Sư và sủng thú.
Cuối cùng chính là ăn, ăn một chút, ăn các loại tài nguyên.
Nếu để Sở Nhạn Dực nói, ngoại trừ thời gian huấn luyện tăng lên, điều chỉnh một số phương thức chiến đấu với b·ạo l·ực cự hùng, cảm giác không khác mấy so với huấn luyện bình thường của nàng.
"Như vậy thật sự có thể tiến hóa sao?"
Khi thường ngày như vậy tiếp tục đến ngày thứ năm, Sở Nhạn Dực giữa trưa lúc ăn cơm nhỏ giọng hỏi Kiều Bạch.
Kiều Bạch liếc qua b·ạo l·ực cự hùng đã đầy điểm, chỉ kém 101 điểm cộng thêm 1 điểm kia liền có thể tiến hóa, hắn nhìn chăm chú hai mắt Sở Nhạn Dực nói ra: "Đối với ta tin tưởng thêm một chút, đối với mình tin tưởng thêm một chút, cũng đối với b·ạo l·ực cự hùng tin tưởng thêm một chút."
Kiều Bạch vốn cho rằng b·ạo l·ực cự hùng tiến hóa sẽ là một chuyện dễ dàng như Đậu Đậu Hoa, Mộng Hồn Linh hợp thể tiến hóa.
Dù sao khâu khó nhất, hấp thu dung hợp nguyên thủy chi khí đã vượt qua, nhưng Kiều Bạch làm sao cũng không nghĩ tới, vấn đề lại kẹt ở độ thiện cảm và độ ăn ý thêm ra một điểm kia.
Kiều Bạch thở dài.
Thông qua ở chung mấy ngày nay với Sở Nhạn Dực, Kiều Bạch đối với tính cách Sở Nhạn Dực càng hiểu rõ hơn mấy phần.
Hắn đại khái phát giác được vấn đề ở đâu.
"Ngươi có phải hay không một mực lo lắng chuyện này?"
Đối mặt Kiều Bạch hỏi thăm, Sở Nhạn Dực có chút không được tự nhiên gật gật đầu: "Haizz, loại chuyện này... Rất khó khống chế tâm tình của mình, có một chút hoài nghi rất bình thường đi."
"Rất bình thường." Kiều Bạch tán thành, ngay sau đó Kiều Bạch còn nói thêm: "Nhưng là tâm tình của ngươi sẽ ảnh hưởng đến tâm tính của b·ạo l·ực cự hùng."
"Ngươi đối với b·ạo l·ực cự hùng có thể hay không tiến hóa chuyện này có hoài nghi, b·ạo l·ực cự hùng cũng sẽ cảm nhận được, từ đó ảnh hưởng đến tiến hóa của b·ạo l·ực cự hùng."
"Huyền học như vậy sao?" Sở Nhạn Dực hơi kinh ngạc, nàng xích lại gần Kiều Bạch, thấp giọng biểu lộ kinh ngạc.
Kiều Bạch biểu lộ nghiêm túc: "Chính là huyền học như thế, hơn nữa cái này cũng không tính là một loại huyền học, là có căn cứ khoa học."
"Tựa như là độ thiện cảm."
Nghe vậy, Sở Nhạn Dực như có điều suy nghĩ gật đầu.
"Xế chiều hôm nay đừng vội tiếp tục huấn luyện, nghỉ ngơi thật tốt, cùng b·ạo l·ực cự hùng tâm sự, giao tiếp một chút, tìm hiểu nội tâm lẫn nhau." Kiều Bạch cười sửa lại nhật trình hoạt động hôm nay của Sở Nhạn Dực.
Lư Vĩnh Tiến, Tùy Ngọc bọn hắn tự nhiên là không có một chút ý kiến nào.
Giáo sư nói thế nào bọn hắn liền làm thế đó!
Đột nhiên không có việc gì để làm, thời gian bị bỏ trống Sở Nhạn Dực: "..."
Được rồi được rồi.
Nghe theo Kiều Bạch, thật tốt thả lỏng một chút.
Tiễn Sở Nhạn Dực, Kiều Bạch liếc qua Tiểu Ô và Miêu Miêu trùng ngủ trọn vẹn bốn ngày, hôm nay rốt cục có dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Càng thêm trùng hợp chính là, tiểu bạch xà một mực quấn quanh cổ tay Kiều Bạch giống như lâm vào trạng thái ngủ đông không nhúc nhích tựa hồ cũng có dấu hiệu muốn tỉnh lại.
"Chít chít..."
"Gu kíchni..."
Âm thanh của Miêu Miêu trùng và tiểu bạch xà đồng thời vang lên trong tinh thần hải và bên tai Kiều Bạch, Tiểu Ô thì đứng thẳng người, lay động cánh lộ ra một bộ dáng vẻ linh khí mười phần, tinh thần phấn chấn.
Xíu ——
Tiểu Ô và Miêu Miêu trùng đồng thời phóng thích từ trong tinh thần hải của Kiều Bạch... Cũng không có phóng thích ra, hai tiểu gia hỏa này đâm đầu vào trong tinh thần hải của Kiều Bạch.
Kiều Bạch: "!"
Một giây sau.
Vừa tỉnh táo lại, Kiều Bạch còn không thấy rõ trên thân có thay đổi gì, tiểu bạch xà cũng hưng phấn đâm vào trong tinh thần hải của Kiều Bạch!
Một chim, một mèo, một rắn vui vẻ rong chơi trong tinh thần hải.
Trên người bọn nó cũng nhuộm từng tia từng sợi ngân quang màu trắng của tinh thần hải.
Không nhiều.
Lại không cách nào xem nhẹ.
Kiều Bạch: "..."
Tinh thần hải của ta giống như không còn là tinh thần hải của ta, mà là công viên trò chơi vui vẻ của ba tên tiểu gia hỏa trong nhà.
Kiều Bạch tâm tình có chút phức tạp.
Cũng may ba tên tiểu gia hỏa đều không thể dừng lại trong tinh thần hải quá lâu, trước sau cũng không tới một phút, Tiểu Ô, Miêu Miêu trùng và tiểu bạch xà liền chủ động chui ra từ trong tinh thần hải của Kiều Bạch, ba tên tiểu gia hỏa ngồi thành một hàng trước mặt Kiều Bạch.
Kiều Bạch: Chằm chằm ——
"Các ngươi ——" Kiều Bạch há to miệng, muốn nói gì, cúi đầu xuống liền đối mặt ba đôi mắt có màu sắc khác nhau, nhưng thần sắc lại cực kỳ tương tự.
Tiểu Ô: Nhu thuận.jpg
Miêu Miêu trùng: Làm nũng.jpg
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận