Ngự Thú: Có Thể Nhìn Thấy Tiến Hóa Lộ Tuyến Ta Vô Địch

Chương 235 (1) : Dự bị khi sư diệt tổ ranh con

**Chương 235 (1): Đồ Ranh Con Dự Bị Muốn Khi Sư Diệt Tổ**
Mạnh Tây và Thích Dung nghe vậy thì sững sờ.
Hả?
"Muốn nói như thế... Hình như quả thật có chút đạo lý." Thích Dung hơi nhíu mày, một tay sờ lên cằm, lẩm bẩm nói.
Đúng vậy.
Đối với Ngự Thú Sư bình thường mà nói, một năm có lẽ không tính là gì.
Trong vòng một năm, bọn họ bồi dưỡng sủng thú có thể tiến hóa hay không còn là hai chuyện khác nhau.
Chậm trễ một chút.
Cũng chỉ là ngoài miệng hùng hổ vài câu mà thôi.
Thế nhưng đối với những thiên tài của học viện ngự thú cao cấp thì sao?
Một năm không thể tiến hóa.
Việc học khảo hạch năm đó của bọn hắn liền phải trì hoãn một năm.
Thoạt nhìn có vẻ không có bao nhiêu ảnh hưởng.
Nhưng sự cạnh tranh giữa các Ngự Thú Sư, cũng chính là các học sinh ở các học viện ngự thú cao cấp là tương đối kịch liệt.
Học sinh tâm tính tốt thì không sao.
Nếu học sinh tâm tính hơi kém một chút...
"Xem ra chuyện này so với chúng ta tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn một chút." Nghĩ thông suốt, Mạnh Tây cũng có vẻ mặt tương đối nghiêm túc.
Kiều Bạch khẽ gật đầu.
"Chuyện này tuyệt đối nghiêm trọng hơn vẻ bề ngoài nhiều, nhất định phải mau chóng tìm ra toàn bộ những nhân viên có liên quan phía sau."
Mấy người liếc nhau một cái.
Hạ quyết tâm.
Sau khi sơ bộ định ra phương án, mọi người không nói gì thêm.
Mở một cuộc họp nhỏ là được rồi.
Ở cùng nhau lâu sẽ bị phát hiện mánh khóe.
Bọn họ dự định dẫn rắn ra khỏi hang, nhưng không có ý định 'đánh rắn động cỏ'.
Đúng như bọn hắn suy nghĩ.
Hành động của bọn hắn không làm kinh động bất luận kẻ nào.
Thậm chí tất cả mọi người đều cho rằng, bọn hắn chỉ là tập hợp lại một chỗ, thương lượng một chút về chuyện giao lưu sắp tới.
"Nói đến, năm nay tuần giao lưu có thêm Kiều Bạch lão sư và Hoắc lão gia tử, không bằng chúng ta làm chút trò mới đi!"
Đột nhiên có người đề nghị.
Kiều Bạch: "?"
Hả?
Ân ân ân?
Đã nói hắn chỉ phụ trách tiếp khách thôi mà?
Sao lại có chuyện liên quan đến hắn rồi?
Không đợi Kiều Bạch phát biểu ý kiến, mọi người xung quanh liền nhao nhao thảo luận.
"Cái này tốt cái này tốt! Ngươi nói đúng! Mỗi năm giao lưu tuần đều như thế, nhàm chán muốn c·hết! Làm chút đồ mới mẻ đi!"
"Bất quá giao lưu tuần thứ này còn có thể làm sao mới mẻ chứ? Dày vò tới lui chẳng phải cũng chỉ có bấy nhiêu trò thôi sao?"
"Các lão sư trao đổi một lần... A không phải, phương pháp giáo dục học sinh, lại tìm mấy học sinh đối chiến, trao đổi một chút kỹ xảo chiến đấu học được trong trường.
Ngoài cái đó ra còn có gì sao?"
"Ân..."
Nói xong.
Đám người đồng loạt nhìn về phía Kiều Bạch, vô số ánh mắt tựa như bóng đèn trong bóng tối.
Chiếu lấp lánh.
Kiều Bạch muốn không chú ý cũng không được.
"Kiều Bạch lão sư, ngài là lần đầu tiên tham gia, đầu óc tương đối linh hoạt, hay là ngài cho ý kiến đi?"
Có người cười hắc hắc, vẻ mặt lấy lòng nhìn Kiều Bạch nói.
"Thế nhưng các ngươi vừa rồi đã nói hết những việc có thể làm rồi." Kiều Bạch mặt không biểu tình, thanh âm bình tĩnh nói.
"Hiện tại đầu óc ta trống rỗng, đồng thời ta đối với mấy phương thức giao lưu này vẫn rất hứng thú."
Cái gì?
Cảm thấy chán?
Thế nhưng hắn không hề thấy chán chút nào!
Thậm chí hắn còn muốn tự mình ra trận, đấu với các học sinh một phen!
Đám người: "..."
"Tốt tốt tốt! Cái này được đấy!" Lão sư bên cạnh nghe được nguyện vọng của Kiều Bạch, bỗng nhiên vỗ đùi, vẻ mặt cao hứng nói.
Trên mặt Kiều Bạch, dấu chấm hỏi nhiều đến mức sắp tràn ra ngoài.
"Thật hay giả?"
"x·á·c định không phải đang nói đùa chứ?"
Thích Dung nghe vậy cười nhìn về phía Kiều Bạch: "Cái này có gì mà đùa giỡn."
"Ngươi muốn giao đấu thì lên thôi, học viện xưa nay không cấm đối chiến."
Chỉ có điều yêu cầu đối chiến văn minh hài hòa.
Cũng chính là không được ngầm tiến hành ẩu đả.
Bản thân đối chiến cũng là một phương thức giúp học sinh trưởng thành.
Đa số lão sư không xuống đài.
Không phải lão sư không muốn.
Là không thích hợp.
Lão sư của lớp chiến đấu, tự thân đều là Ngự Thú Sư có thực lực không kém, chỉ cần ra tay thì học sinh không có khả năng chiến thắng.
Những lão sư không phải của lớp chiến đấu, có thể không phải là Ngự Thú Sư.
Không phải thì không cần nói.
Đúng thế... Thường thì bọn họ sẽ không quá mạnh mẽ về kỹ năng bồi dưỡng ngự thú và chiến đấu.
Nếu không bọn họ đã không thể trở thành người nổi bật trong chuyên ngành của mình.
Thời gian là có hạn.
Không phải quá mạnh mẽ chính là quá yếu.
Bởi vậy trong hoạt động của học sinh, không tồn tại chuyện lão sư ra sân.
Thế nhưng Kiều Bạch...
Nghĩ đến hai loại tình huống trên, các lão sư đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Kiều Bạch.
Ai có thể ngờ tới, thật sự có người thiên tài đến mức, có thể cân bằng giữa kỹ năng chuyên môn với bồi dưỡng và chiến đấu của sủng thú?
Hơn nữa.
Bọn hắn đều nghe nói qua danh ngôn của Kiều Bạch ——
Nghiên cứu tiến hóa của sủng thú?
Đây không phải là hứng thú à!
Nghĩ tới, có linh cảm, liền thuận tay nghiên cứu một chút.
Nghề chính của hắn vẫn là cố gắng trở thành một Ngự Thú Sư cường đại!
Đám người: "..."
Ân.
Mặc dù bọn hắn là đồng nghiệp của Kiều Bạch.
Nhưng bọn hắn vẫn cảm thấy Kiều Bạch thoạt nhìn rất đáng bị ăn đòn.
Kiều Bạch yên lặng gõ ra một dấu chấm hỏi.
Nói đúng là, có được không vậy?
"Khụ khụ."
Nhìn ra các lão sư trong học viện mình đang nghĩ gì, Mạnh Tây, vì lý do liên minh ngắn ngủi với Kiều Bạch, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng.
Ra hiệu mọi người thu liễm ánh mắt lại.
Hắn cũng có một chút ý nghĩ tương tự.
Thế nhưng mọi người có thể đừng biểu hiện rõ ràng như thế được không?
Cứ như Kiều Bạch là người mù, không nhìn ra gì cả!
"Ha ha! Là như thế này là như thế này!"
"Đúng đúng đúng! Kiều Bạch lão sư nếu cũng gia nhập vào đối chiến trong tuần giao lưu, chắc hẳn học sinh của hai học viện đều sẽ cảm thấy rất hứng thú!"
"Ai? Đúng nha! Kiều Bạch lão sư nếu gia nhập, vậy Kiều Bạch lão sư có phải đại biểu cho bên Hoa Nam cao đẳng ngự thú học viện không?"
"Không thể tính như vậy! Kiều Bạch lão sư và những học sinh kia thân phận khác nhau! Kiều Bạch lão sư phải tính là một phe riêng mới đúng!"
Ban đầu mọi người chỉ muốn chuyển chủ đề.
Nói xong.
Mọi người không hiểu sao, lại chân tâm thật ý ồn ào.
Còn có Thích Dung và Mạnh Tây còn lý trí: "..."
Hai người liếc nhau, cảm nhận được sự ngạt thở giống nhau.
Không phải?
Những đồng nghiệp này của bọn hắn, có phải đầu óc đều có chút vấn đề không?
Còn nữa.
Bọn hắn có phải đã đ·á·n·h giá quá cao trí thông minh của những đồng nghiệp này khi hoài nghi họ?
Nhìn dáng vẻ này của bọn hắn.
Hoàn toàn không thể tưởng tượng được bọn hắn có thể làm ra chuyện nội ứng ngoại hợp.
Cách thức tin tưởng vô cớ lại tăng lên rồi!
Đáng tiếc.
Nếu có thể, Thích Dung và Mạnh Tây đều không hy vọng dùng loại phương thức này để gia tăng sự tín nhiệm với đồng nghiệp!
Thật rất mất mặt có được không!
Hoắc lão gia tử nhìn xem, còn vui tươi hớn hở ở bên cạnh.
Cuối cùng vẫn là Kiều Bạch chủ động đứng ra, dập tắt vở kịch không hẳn là nháo kịch này.
"Được rồi được rồi, không sai biệt lắm thì dừng lại đi." Kiều Bạch giơ hai tay lên, hạ thấp xuống, ra hiệu mọi người đừng ồn ào nữa.
Thần kỳ.
Các lão sư của hai học viện thật sự dừng lại.
Liếc nhau.
Lão sư Hoa Nam: Các ngươi nghe lời như thế làm gì? Kiều Bạch lão sư là lão sư của học viện chúng ta!
Lão sư Tây Nam: Ha ha! Ai biết được! Các ngươi sao có thể nói chắc! Nói không chừng trở tay người liền bị chúng ta đào đi!
Lão sư Hoa Nam: Không biết xấu hổ!
Lão sư Tây Nam: Nếu thật sự có thể đào được người, không biết xấu hổ thì đã sao!
Cái gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận