Ngự Thú: Có Thể Nhìn Thấy Tiến Hóa Lộ Tuyến Ta Vô Địch

Chương 280 (1) : Đại não con mắt cùng miệng không khớp sổ sách!

**Chương 280 (1): Não, mắt và miệng không khớp với nhau!**
**Não:** ...
**Não:** Được rồi, ta cũng cảm thấy có chút giống, nhưng liệu có khả năng nào, thật sự chỉ là đơn thuần có một chút tương tự không?
**Mắt:** Ngươi nói lời này đến chính ngươi có tin không?
**Não:** Ta tin!
**Mắt:** Ha ha.
**Não:** ...
**Não:** Miệng ngươi nói chuyện đi! Không thì cần ngươi để làm gì! Ngươi chính là cầu nối giao tiếp giữa người với người đấy! Đến lúc ngươi cần p·h·át huy tác dụng rồi!
**Miệng:** )
**Miệng:** Nói chuyện? Nói cái gì? Não ngươi nói xem ta có thể nói cái gì nào! Giúp ta tổ chức một chút ngôn ngữ xem?
Tâm trạng của Lam Kình phức tạp như vậy đấy.
Đầu óc và nhận thức đang đ·á·n·h nhau.
Từng bộ p·h·ậ·n đều ở trong trạng thái muốn nói chuyện, phải nói, nhưng lại không biết nên nói gì cho phải.
Giống như là việc sắp xếp ngôn ngữ xuất hiện một chút vấn đề nho nhỏ.
Thật sự là vấn đề nho nhỏ đấy.
"Ừm..." Do dự rất lâu, không biết bao lâu, Kiều Bạch đều đã mang theo mấy con sủng thú huấn luyện xong, chuẩn bị ra về, Lam Kình rốt cục nhịn không được vẫn là mở miệng.
Hắn đưa tay chỉ về phía con sứa nhỏ lơ lửng giữa không tr·u·ng, di động trong không khí phảng phất như đang di động trong biển, thanh âm rất không x·á·c định nói:
"Sủng thú này của ngài... là loại sứa gì vậy?"
"Thoạt nhìn giống như có một chút... Quen mắt?"
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của Lam Kình biến m·ấ·t.
Ừm.
Hắn vẫn như cũ không chắc chắn lắm.
Kiều Bạch vẫn không nói gì.
Lam Phong Linh nghe vậy chú ý tới con sứa nhỏ này, nàng tò mò tiến tới trước người con sứa nhỏ.
Lam Kình: "!"
Lam Kình kh·iếp sợ túm Lam Phong Linh trở về.
"Chạy loạn cái gì!" Lam Kình trừng mắt liếc Lam Phong Linh.
Lam Phong Linh cũng bị động tác đột ngột của Lam Kình dọa sợ.
Mặc dù bình thường thái độ của Lam Kình đối với nàng cũng... Khụ khụ, không tốt lắm, đấu võ mồm là trạng thái bình thường.
Nhưng đó chỉ giới hạn ở đấu võ mồm.
Hành động thực tế bên tr·ê·n đ·ộ·n·g· ·t·h·ủ và xung đột là không có, nhiều lắm chỉ là sủng thú và sủng thú nho nhỏ luận bàn một lần, thắng bại gì đó cũng không có gì đáng nói.
Cho nên đối mặt với việc đ·ộ·n·g· ·t·h·ủ thật, cường ngạnh ngăn cản hành động của nàng, trái tim nhỏ của Lam Phong Linh còn đang đập thình thịch.
Là bị dọa sợ.
Lam Phong Linh dùng ánh mắt hoảng sợ không chừng nhìn về phía Lam Kình, không hiểu được Lam Kình đột nhiên p·h·át bệnh gì.
Kiều Bạch lại liếc mắt liền hiểu là chuyện gì xảy ra.
"Không có chuyện gì." Kiều Bạch vẫy vẫy tay với con sứa nhỏ.
Sứa nhỏ: "Gumu!"
Sứa nhỏ co rúm lại, vui vẻ vung vẩy xúc tu, nhanh c·h·óng xẹt qua hướng về phía Kiều Bạch, sau đó "biu" một tiếng co lại thành một đoàn, mấy cái xúc tu thật dài đều thu lại.
Biến thành một viên thoạt nhìn rất QQ đ·ạ·n đ·ạ·n như quả bóng rổ nhỏ.
Bị Kiều Bạch ôm trong tay, tùy ý b·ó·p nặn.
Lam Phong Linh ở bên cạnh thấy rất thèm thuồng: "Thoạt nhìn xúc cảm tốt quá! Ta cũng muốn đ·ộ·n·g· ·t·h·ủ xoa b·ó·p!"
Lam Phong Linh không nhịn được lớn tiếng cảm thán.
Lam Kình: "..."
Lam Kình lại một lần nữa cảm thấy những bộ p·h·ậ·n trong thân thể giờ khắc này giống như lại đ·á·n·h nhau.
Chủ yếu vẫn là mắt, não và miệng.
Thậm chí Lam Kình bắt đầu hoài nghi trực giác của mình.
Có phải hắn suy nghĩ nhiều rồi không?
Kỳ thật đó cũng không phải là sứa hộp hoa độc?
"Sứa nhỏ trải qua biến dị, chủng loại cụ thể không rõ, phương hướng biến dị tạm thời cũng còn không rõ ràng lắm."
"Bất quá xét về phụ thuộc tính, tính nguy hiểm của sứa nhỏ cũng không lớn như vậy." Kiều Bạch khẽ cười nói, một bộ dạng thoạt nhìn phi thường lý giải Lam Kình.
Lam Kình khẽ gật đầu.
Đã hiểu.
Đại khái là bởi vì biến dị, cho nên con sứa này thoạt nhìn mới có một chút giống như là sứa hộp hoa độc.
Lời giải t·h·í·c·h này rất hợp lý.
Tựa như trước kia não bộ vô thức giải t·h·í·c·h, những sinh vật trong biển, đặc biệt vẫn là cùng một chủng loại, ít nhiều có chút tương tự, đây là chuyện bình thường.
Sứa và sứa, dáng dấp dù kỳ quái đến đâu thì ít nhất cũng có một nửa tương tự.
Lại thêm biến dị... Hợp lý.
Hơn nữa sứa nhỏ rất ngoan ngoãn, không có đ·ộ·c, thoạt nhìn tính nguy hiểm cũng ở trong phạm vi kh·ố·n·g chế được.
Lam Kình khẽ gật đầu, lộ ra nụ cười mang theo áy náy với Kiều Bạch.
"Thoạt nhìn có chút giống sứa hộp hoa độc, nghĩ kỹ lại hẳn là nh·ậ·n lầm." Lam Kình mặt mày x·i·n· ·l·ỗ·i nói.
Lam Phong Linh: "?"
"Không phải chứ ca?" Lam Phong Linh kinh ngạc và kh·iếp sợ quay đầu nhìn về phía Lam Kình, đôi mắt mèo vốn đã to tròn càng thêm mở lớn.
Bên trong tràn đầy khó hiểu.
"Sứa hộp hoa độc!"
"Ngươi đem tiểu gia hỏa này nh·ậ·n lầm thành sứa hộp hoa độc?! "
"Không phải, sứa hộp hoa độc thật sự nếu biết chuyện này, đều muốn vả vào mặt ngươi hai cái!"
Nói xong Lam Phong Linh còn gật gật đầu, tiếp đó nhìn về phía con sứa nhỏ rất đáng yêu đang được Kiều Bạch coi như đồ chơi giải tỏa căng thẳng.
"Rõ ràng rất đáng yêu a!"
"Cùng loại sứa hộp hoa độc có màu lam đến biến thành màu đen kia không giống nhau, xem xét chính là loại không có đ·ộ·c, ca ngươi làm sao có thể nhầm lẫn hai loại sứa này với nhau chứ?"
Lam Phong Linh không hiểu nổi.
Dù sao thì anh của nàng lúc đi học cũng là học bá mà?
Mới tốt nghiệp bao nhiêu năm... A, vẫn là tốt nghiệp nhiều năm rồi.
Nhưng cũng không đến mức đó chứ!
Nói đến như thể Ngự Thú Sư không cần tiếp tục học tập kiến thức liên quan đến sinh vật siêu phàm vậy.
Thậm chí bởi vì Ngự Thú Sư trở thành nghề nghiệp, yêu cầu học tập kiến thức liên quan n·g·ư·ợ·c lại càng nhiều, nếu không căn bản là không có cách nào bồi dưỡng ra sủng thú cường đại, cũng không có cách nào trở thành Ngự Thú Sư cường đại hơn.
Động lực từ bên ngoài yêu cầu biến thành nhu cầu bên trong.
Chỉ cần là người có ước mơ, đều sẽ cố gắng thúc đẩy chính mình.
Lam Kình sờ lên mũi, biểu lộ thoạt nhìn có chút x·ấ·u hổ, nhưng cũng cực nhanh giải t·h·í·c·h:
"Không riêng gì bề ngoài, tr·ê·n thân sứa hộp hoa độc có một hoa văn tương đối đặc t·h·ù, là loại đường cong tạo thành, thoạt nhìn rất giống mặt trời và mặt trăng khảm vào nhau, là hoa văn màu sáng."
"Những con sứa khác tr·ê·n thân đều không có loại hoa văn này."
Tròn và nửa vầng trăng.
Tổ hợp khảm nạm cùng một chỗ đồ án vốn dĩ có một chút phức tạp.
"Vừa rồi khi sứa nhỏ của giáo sư Kiều Bạch co lại di động, ta giống như cũng nhìn thấy hoa văn tương tự tr·ê·n người nó, không cẩn t·h·ậ·n nhìn kỹ hình như x·á·c thực không giống nhau lắm." Nói xong Lam Kình và Lam Phong Linh đều xích lại gần Kiều Bạch, vây quanh Kiều Bạch, một trái một phải, nhìn con sứa nhỏ.
Thân là Ngự Thú Sư của sứa nhỏ, Kiều Bạch: "..."
Được thôi.
Cũng không có vấn đề quá lớn.
Theo ánh mắt của hai huynh muội, Kiều Bạch cũng tò mò cúi đầu quan s·á·t hoa văn tr·ê·n người sứa nhỏ.
Ừm... Khoan hãy nói, đúng là có chút giống tổ hợp mặt trời và mặt trăng khảm vào nhau.
Trước đó Kiều Bạch cũng p·h·át hiện ra những đường vân nhàn nhạt, đặc t·h·ù này.
Nhưng bởi vì không thành hình lại tương đối phức tạp, Kiều Bạch không có nghĩ theo hướng đó.
Bây giờ bị Lam Kình nói ra như vậy —— quả thực wow.
Nguyên lai còn có thể như vậy a!
Hơn nữa... Kiều Bạch lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm hoa văn tr·ê·n người sứa hộp hoa độc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận