Ngự Thú: Có Thể Nhìn Thấy Tiến Hóa Lộ Tuyến Ta Vô Địch

Chương 63 (3) : Nhặt nhạnh chỗ tốt khoái cảm! Tuyệt vọng Kiều Bạch!

Chương 63 (3): Cảm giác sung sướng khi nhặt được món hời! Kiều Bạch tuyệt vọng!
Trên sân, con cự hùng màu nâu đen cao ba mét, toàn thân là bắp thịt rắn chắc, giơ cao hai tay, phấn khích hô to: "Ô Lạp ——!"
Đã nghiền!
Tiếp tục!
Kiều Bạch: ". . . Ta chỉ có Tiểu Ô là sủng thú duy nhất."
Thiếu nữ đấu võ: "?"
"Dự bị Ngự Thú Sư?" Trong ánh mắt vốn không chút dao động của thiếu nữ đấu võ rốt cục lộ ra mấy phần kinh ngạc: "Vậy ngươi vào bằng cách nào? Chẳng lẽ ngươi không phải sinh viên năm nhất mới nhập học năm nay sao?"
Nàng chấn kinh.
Không phải?
Vậy Kiều Bạch làm thế nào trà trộn vào được?
Biểu cảm của Kiều Bạch có chút xấu hổ: "Khục. . . Ta là trợ giáo."
Thiếu nữ đấu võ cũng kinh ngạc đến: "Hả. . . A? !"
"Thôi được rồi. . ." Biểu cảm của thiếu nữ đấu võ sa sút thấy rõ trong nháy mắt, lẩm bẩm nói: "Ta còn định xem có nên mời ngươi lập đội cùng tham gia giải đấu Ngự Thú Sư đại học khu vực Hoa Nam sang năm không."
Giải đấu Ngự Thú Sư đại học khu vực Hoa Nam?
Kiều Bạch nghe có chút hứng thú: "Học tỷ có thể nói rõ chi tiết được không?"
Không đợi thiếu nữ đấu võ hỏi, Kiều Bạch chủ động nói: "Ta đã lấy được thư thông báo tiến cử của đại học Thanh Điểu, sang năm chắc chắn là sinh viên năm nhất của đại học Thanh Điểu."
Thiếu nữ đấu võ nhìn Kiều Bạch, lại một lần nữa bị Kiều Bạch làm cho kinh ngạc.
Nàng rất muốn biết, trợ giáo, tiến cử, tân sinh sang năm, mấy từ này rốt cuộc làm thế nào phối hợp lại với nhau.
"Rất dễ hiểu, chính là cuộc thi đối chiến giữa các Ngự Thú Sư của các trường đại học ở khu vực Hoa Nam, từ năm nhất đến năm tư đều có thể tham dự, đạt thứ hạng nhất định có thể nhận được phần thưởng tài nguyên phong phú." Thiếu nữ đấu võ không nghĩ ra, nàng quyết định không xoắn xuýt nữa, đơn giản giới thiệu qua cho Kiều Bạch.
Nghĩ đến Kiều Bạch vẫn còn là học sinh lớp mười hai, đã có thực lực mạnh như vậy, còn lấy được suất tiến cử, sang năm thực lực nhất định sẽ không kém đi đâu, thiếu nữ đấu võ lập tức lại phấn chấn: "Trao đổi phương thức liên lạc đi? Ta sẽ gửi thông báo dự thi cho ngươi, tiện thể giám sát ngươi luôn!"
"Đợi ngươi sang năm tới, hai chúng ta có thể trực tiếp lập đội!" Thiếu nữ đấu võ càng nói càng hưng phấn.
"Hơn nữa gần đây ngươi cũng ở đại học Thanh Điểu đúng không? Ta và bạo lực cự hùng có thể tới làm người luyện tập cho ngươi! Thực sự không được, ngươi đi theo ta huấn luyện chung cũng không phải là không thể!"
"Dù sao ta đã là Ngự Thú Sư nhất giai, nếu ngươi muốn, ta còn có thể đổi sủng thú khác giúp ngươi huấn luyện!"
"Ô Lạp Ô Lạp ——!" Bạo lực cự hùng cũng phát ra âm thanh hưng phấn!
Tiểu lão đệ màu đen —— nó rất thưởng thức!
Bị bàn tay cơ bắp tát cho choáng váng, vừa mới tỉnh lại, bị Kiều Bạch nâng ở lòng bàn tay, đầu óc còn choáng váng Tiểu Ô: (ΩДΩ)
Không không không!
Tiểu thư đây không hề yêu cầu loại thưởng thức này!
Tiểu Ô nhìn chằm chằm Kiều Bạch: Mau nói cự tuyệt đi! Ngự Thú Sư mau cự tuyệt đi!
"Vậy thì cảm ơn học tỷ." Kiều Bạch mỉm cười đón nhận hảo ý của học tỷ.
Thiếu nữ đấu võ rất cao hứng: "Nếu ngươi là trợ giáo, thì đừng gọi ta là học tỷ, có chút kỳ quái. Ta là Sở Nhạn Dực, ngươi gọi ta là Sở tỷ hoặc là Nhạn Dực đều được."
Thêm xong phương thức liên lạc, Sở Nhạn Dực quay đầu đi tìm đối thủ đối chiến tiếp theo: "Ta đi trước, lần sau rảnh ta hẹn ngươi, nhớ kỹ đến đó."
"Ô Lạp!" Bạo lực cự hùng cũng hưng phấn vẫy vẫy tay với Tiểu Ô, chào tạm biệt Tiểu Ô.
Tiểu Ô trầm mặc.
Tiểu Ô lặng lẽ quay lưng lại, dùng phần đuôi bị đốt trụi lông hướng về phía bạo lực cự hùng, để bày tỏ sự kháng cự thầm lặng của nó.
Kiều Bạch ho khan hai tiếng, muốn dỗ dành Tiểu Ô nhưng cũng không biết bắt đầu từ đâu thì tốt hơn.
Dù sao chuyện hôm nay... Nhưng một Ngự Thú Sư nhất giai nguyện ý làm người luyện tập, Kiều Bạch thật sự rất khó cự tuyệt.
Đối thủ dễ tìm.
Một đối thủ tốt, nguyện ý chủ động giúp ngươi mạnh lên, khó tìm.
"Thế nhưng cùng nó chiến đấu nhiều, chúng ta cũng có thể mạnh lên." Kiều Bạch dùng hai tay nâng Tiểu Ô lên, đặt ngang tầm mắt, nhỏ giọng nói với Tiểu Ô.
"Chẳng lẽ Tiểu Ô của chúng ta không muốn trở nên mạnh hơn chút nào sao?"
Tiểu Ô: Trợn mắt nhìn. jpg!
Đây là vấn đề nó có muốn mạnh lên hay không sao?
Đây rõ ràng là vấn đề nó căn bản là không đánh lại con to xác kia!
Thực lực của chúng nó từ đầu tới cuối không cùng một tiêu chuẩn!
Huấn luyện?
Đây gọi là huấn luyện sao?
Đây rõ ràng là nó bị Đại Hùng đùa giỡn!
Tiểu Ô: Ngự Thú Sư, hỏng! Điểu, không xong!
Kiều Bạch bất đắc dĩ.
Trận đối chiến này đã để lại bóng ma tâm lý sâu sắc cho Tiểu Ô, hôm nay đừng hòng huấn luyện tử tế, Kiều Bạch liền hủy bỏ hẹn trước sân huấn luyện.
Ở trung tâm phục vụ tầng một tiến hành trị liệu sơ bộ, tất cả vết thương đều được chữa khỏi, chỉ là lông vũ bị thiêu hủy cần một khoảng thời gian mới mọc lại được.
Sau đó Kiều Bạch mang theo Tiểu Ô trở về phòng ngủ.
Lau sạch bàn, đem ra ban công, ánh nắng ấm áp vừa vặn chiếu xuống mặt bàn.
Kiều Bạch đặt lên ổ chim nhỏ bảy màu mềm mại mà Tiểu Ô thích nhất, lại chuẩn bị cho Tiểu Ô hoa quả và quả hạch của thẻ ao xuất phẩm.
Cuối cùng đặt Tiểu Ô vào trong ổ chim.
"Nghỉ ngơi cho khỏe. Ta đi quét dọn vệ sinh một chút, lát nữa cho ngươi tắm thuốc được không?" Kiều Bạch vuốt vuốt ngốc mao trên đầu Tiểu Ô, ngữ khí ôn hòa nói.
Quay người lại, Kiều Bạch lại bắt đầu cần cù chăm chỉ dọn dẹp.
Phòng trọ của giáo sư không bẩn như trong tưởng tượng, nhưng xử lý bụi bặm cũng cần chút thời gian.
Tiểu Ô cúi đầu mổ một miếng hoa quả, ngẩng đầu nhìn bóng lưng bận rộn của Kiều Bạch.
Lại cúi đầu mổ một miếng quả hạch, lại ngẩng đầu nhìn bóng lưng bận rộn của Kiều Bạch.
Lặp đi lặp lại, Kiều Bạch vẫn luôn quét dọn vệ sinh.
Tiểu Ô: . . . Đáng giận! Tức, tức, tức. . . Đột nhiên hết tức nổi!
Tiểu Ô giống như một viên xù lông mè đen da bánh trôi, rung rung chùm lông vũ không dài không ngắn từ trong ổ chim đứng lên, đôi mắt đậu đen nhánh hung tợn nhìn chằm chằm bóng lưng Kiều Bạch.
Sau đó. . .
Ngậm một miếng táo tươi, vỗ cánh bay đến trước mặt Kiều Bạch.
Không đợi Kiều Bạch phản ứng kịp, Tiểu Ô dùng mỏ chim, trực tiếp dúi quả táo vào bên miệng Kiều Bạch.
Tiểu Ô: Ăn! Bản tiểu thư. . . Trong bụng điểu có thể chống thuyền! Sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà giận Ngự Thú Sư!
Hừ!
Chính là như vậy!
Tuyệt đối không phải nó nhìn bóng lưng mệt nhọc của Ngự Thú Sư mà mềm lòng!
Điểu, vững tâm như sắt!
Kiều Bạch mỉm cười ăn hết quả táo.
Về phần suy nghĩ của Tiểu Ô, hắn sao có thể không nhìn ra.
Kiều Bạch: Mỉm cười. jpg
Vẫn là cho Tiểu Ô chút mặt mũi đi!
Không phải vậy Tiểu Ô lại xù lông mất!
. . .
Một tuần sau.
"Hả?" Nghe được tin tức này, Kiều Bạch kinh ngạc nhìn về phía Chu Tâm Nhiên, đôi mắt trợn to, bên trong tràn đầy cảm xúc khó tin.
"Không phải chứ?" Kiều Bạch há to miệng, giống như nhất thời không biết nói gì, đang sắp xếp lại khả năng ngôn ngữ.
Chu Tâm Nhiên khoát tay, không có ý định cho Kiều Bạch cơ hội nói chuyện: "Chính là như vậy, ta có một buổi thảo luận học thuật ở tỉnh ngoài cần đi ba đến năm ngày, mấy ngày nay, lớp của ta giao cho ngươi."
"Đừng suy nghĩ nhiều, áp lực không lớn như vậy."
"Lúc đó ngươi tổ chức buổi họp báo học thuật, người ở dưới đài so với số người chọn môn học của ta còn đông hơn nhiều? Ngươi không làm theo đang nói đấy thôi!"
Kiều Bạch: "Đây là cùng một chuyện sao!"
"Đây là cùng một chuyện." Chu Tâm Nhiên thản nhiên nói: "Ta đã nói với hiệu trưởng, không có vấn đề, ngươi yên tâm đi dạy, ta rất tin tưởng chất lượng dạy học của ngươi."
Thấy Kiều Bạch còn muốn cự tuyệt, Chu Tâm Nhiên tung chiêu lớn.
"Trong lúc ngươi dạy thay, thẻ ra vào của giáo sư ta cho ngươi mượn dùng."
Kiều Bạch: "!"
Kiều Bạch mỉm cười: "Chu giáo sư thật sự là quá khách khí, đã ngươi nói như vậy, ta sao có thể không giúp đỡ?"
"Ha ha."
Kiều Bạch làm bộ không nghe thấy tiếng cười trào phúng của Chu Tâm Nhiên.
Làm người, đầu tiên phải mặt dày.
Đặc biệt là trong tình huống có lợi ích rất lớn cho bản thân.
Nhận thẻ ra vào dành cho giáo sư từ tay Chu Tâm Nhiên, mắt Kiều Bạch đều sáng lên.
Hiệu quả mà phòng huấn luyện của đại học Thanh Điểu mang lại, vượt xa dự đoán của Kiều Bạch —— là thật sự có hiệu quả, rất hữu dụng.
Tiểu Ô có lĩnh ngộ được tinh hỏa hay không khó mà nói, nhưng ở các phương diện, năng lực của Tiểu Ô đều có tiến bộ rõ ràng. . . Mặc dù vẫn là không đánh lại con bạo lực cự hùng hay hô "Ô Lạp" kia.
Phòng huấn luyện tầng ba đã hữu dụng như vậy, Kiều Bạch càng thêm hiếu kỳ với thiết bị ở tầng sáu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận