Ngự Thú: Có Thể Nhìn Thấy Tiến Hóa Lộ Tuyến Ta Vô Địch

Chương 85 (2) : Tiểu Ô cùng Miêu Miêu trùng mâu thuẫn nhỏ! Kiều Bạch: A hô! Ta rốt cục muốn gặp được trong truyền thuyết

**Chương 85 (2): Tiểu Ô và Miêu Miêu nảy sinh mâu thuẫn nhỏ! Kiều Bạch: A ha! Ta rốt cục sắp được gặp cảnh tượng hắc hắc hắc trong truyền thuyết rồi ~**
"Đại tỷ đầu, không có ý tứ nha, Long vừa đến đã c·ướp mất sủng ái của Ngự Thú Sư đối với ngươi..."
Lời Miêu Miêu trùng còn chưa nói xong, đã bị Tiểu Ô quơ hai cái cánh lớn dài hai mét hung hăng đ·á·n·h cho một trận.
Miêu Miêu trùng ôm đầu chạy loạn khắp nơi.
Nhưng mà Tiểu Ô đã nắm chắc được năng lực của Miêu Miêu trùng, dễ dàng đ·u·ổ·i kịp Miêu Miêu trùng, kiên quyết không cho Miêu Miêu trùng có cơ hội chạy vào trong bóng râm.
Tiểu Ô và Miêu Miêu trùng nhảy nhót lung tung trong phòng khách sạn.
Trong không khí bay múa toàn là Miêu Miêu trùng... À, Miêu Miêu trùng trên thân chỉ có vảy, không r·ụ·n·g lông.
Kiều Bạch thấy buồn cười lắc đầu, trong ánh mắt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Haiz~!
Phương thức chung sống giữa hai con sủng thú trong nhà, quả nhiên là nỗi phiền não chung của mỗi Ngự Thú Sư.
Cũng may chạy một hồi, hai tiểu gia hỏa tự mình dừng lại.
Tiểu Ô một lần nữa dùng thực lực bày ra địa vị của nó trong nhà này.
Miêu Miêu trùng ư?
Tiếp tục ngoan ngoãn làm tiểu đệ cho Tiểu Ô đại tỷ đầu của nó đi!
Kiều Bạch lộ ra biểu lộ dở k·h·ó·c dở cười.
Bất quá hắn cũng không nhúng tay vào chuyện của Tiểu Ô và Miêu Miêu trùng.
Trừ phi là thật sự nháo đến mức không thể hòa giải, bằng không, chuyện của trẻ con thì cứ để trẻ con tự mình giải quyết, người lớn tùy tiện nhúng tay sẽ chỉ khiến quan hệ giữa chúng càng thêm không thể cứu vãn.
Điện thoại di động vang lên, là Từ Hiểu Nhan gửi tin nhắn cho hắn, Kiều Bạch xoay người cúi đầu xem.
Thấy Ngự Thú Sư không giúp đỡ còn quay lưng đi, giả bộ cái gì cũng không thấy, Miêu Miêu trùng chỉ t·h·iếu chút nữa chít chít một tiếng k·h·ó·c lên.
Miêu Miêu trùng: Ủy khuất, nhưng không thể nói.
Bất quá cúi đầu nhìn hai phần đồ ăn bày biện trước mặt, Miêu Miêu trùng lại trong nháy mắt phấn chấn tinh thần mà bắt đầu.
( ̄~ ̄)
Hừ!
Bị đại tỷ đầu dạy dỗ cũng không sao!
Nó muốn biến bi p·h·ẫ·n thành sức ăn!
Ăn ăn ăn!
Ăn ăn ăn!
Đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g ăn ăn ăn!
Miêu Miêu trùng ăn từng ngụm từng ngụm, chưa đầy ba phút đã đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g huyễn xong hai phần đồ ăn trước mặt.
Lúc này, Tiểu Ô ở bên cạnh nhai kỹ nuốt chậm mới ăn chưa được một phần ba.
Tiểu Ô: "?"
Miêu Miêu trùng:  ̄﹃ ̄
Hắc hắc hắc ~
Phần đồ ăn của đại tỷ đầu kia trông cũng ngon quá... Có thể cho long ăn một miếng không?
Chỉ một miếng thôi!
Nói xong Miêu Miêu trùng thừa dịp Tiểu Ô không chú ý, đột nhiên đem cái đầu tròn vo dò xét qua, bất thình lình cúi đầu há mồm ngoạm một miếng lớn, đồ ăn trước mặt Tiểu Ô trong nháy mắt t·h·iếu mất một nửa.
Tiểu Ô: o(▼ mãnh ▼ me;)o
Đ·á·n·h c·h·ế·t ngươi a hỗn đản!
Tiểu Ô tức giận thật rồi!
"Bình tĩnh một chút." Kiều Bạch thấy thế mồ hôi lạnh trên trán sắp rơi xuống.
Vừa rồi còn nói hai tiểu gia hỏa có chút chừng mực.
Khá lắm.
Không ngờ vừa quay người lại, hai tiểu gia hỏa liền đ·á·n·h nhau.
Cái này gọi là gì?
Trong điều kiện cho phép, ngàn vạn lần không thể để sủng thú trong nhà thoát ly khỏi tầm mắt của Ngự Thú Sư mà ở chung, nếu không cũng không biết chúng còn có thể bày ra chuyện gì nữa.
Sau khi hiểu rõ chuyện đã xảy ra, Kiều Bạch vừa bực mình vừa buồn cười, đành lấy thêm một phần đồ ăn cho Tiểu Ô, đặt trước mặt Tiểu Ô.
"Được rồi được rồi, lần này là đệ đệ làm sai, ta bảo nó xin lỗi Tiểu Ô có được không?" Kiều Bạch sờ lên chùm lông ngốc nghếch trên đầu Tiểu Ô.
Tiểu Ô: ╭(╯^╰)╮
Vẫn rất tức giận!
Siêu cấp tức giận!
Kiều Bạch liếc nhìn Miêu Miêu trùng lúc này lại trở nên nhu thuận, trong ánh mắt thoáng qua vẻ bất đắc dĩ sâu sắc.
Lúc này thì biết giả ngoan?
Vậy vừa nãy sao lại t·h·iếu đòn như vậy!
Miêu Miêu trùng:  ̄ω ̄
Đừng hỏi.
Long cũng không biết nữa!
Giống như đột nhiên có một cỗ lực lượng thần bí điều khiển, khiến nó không nhịn được nhào tới một ngụm.
Kiều Bạch: "..."
"Biên, ngươi cứ tiếp tục biên, xem ta có tin hay không."
Nói nhảm nhiều quá.
Kiều Bạch cũng không biết nên nói từ đâu.
"Còn không bằng nói ngươi lên cơn nghiện h·e·o, nói không chừng ta sẽ tin." Kiều Bạch đưa tay búng nhẹ lên trán Miêu Miêu trùng.
Không mạnh.
Nhưng Miêu Miêu trùng trong nháy mắt trở nên ủy khuất.
"Chít chít!"
"Chít chít ngao!"
Long chỉ là tò mò thôi mà!
Muốn nếm thử hương vị thôi mà!
Ngự Thú Sư bất công!
Miêu Miêu trùng k·h·ó·c chít chít.
Nhìn thấy Miêu Miêu trùng k·h·ó·c chít chít, Tiểu Ô cũng ồn ào theo.
Rõ ràng là đồ ăn của nó bị ăn!
Vì cái gì Miêu Miêu trùng lại k·h·ó·c chít chít chứ!
Kiều Bạch đau đầu, vô cùng đau đầu.
Hắn co chân ngồi trên sàn gỗ, mỗi tay đặt lên một tiểu gia hỏa, tách chúng ra hai bên.
Sờ sờ lông ngốc của Tiểu Ô, lại sờ sờ sừng rồng của Miêu Miêu trùng, xoa b·ó·p sau cổ Miêu Miêu trùng.
"Không thể như vậy nha." Kiều Bạch nói khẽ, giống như sợ dọa hai tiểu gia hỏa trong nhà, nhưng giọng nói lại mang vẻ nghiêm túc không thể nghi ngờ.
"Mặc kệ là Tiểu Ô hay là Miêu Miêu long, đều là đồng bạn của ta, người nhà của ta."
"Mà các ngươi đối với nhau cũng là người nhà."
Kiều Bạch không phán xét đúng sai trong hành động của Tiểu Ô và Miêu Miêu trùng, đây là chuyện chúng phải tự mình suy ngẫm, Kiều Bạch chỉ có thể cố gắng nói cho chúng biết mối liên hệ giữa chúng.
Không có gì bất ngờ xảy ra.
Trong tương lai mấy năm, mười mấy năm, hơn mười năm, chúng cũng sẽ gắn bó mật thiết với hắn - Ngự Thú Sư này.
Cho đến khi Kiều Bạch qua đời.
"Cũng tỷ như chuyện hôm nay." Kiều Bạch điểm lên hai cái sừng trên đầu Miêu Miêu trùng.
"Nếu không có ăn no, hoặc là muốn nếm thử đồ ăn của tỷ tỷ có ngon hay không, ngươi nên tìm ta, để ta lấy cho ngươi một bao mới mới đúng."
"Mà không phải nhào tới một ngụm ăn hết nửa phần đồ ăn của tỷ tỷ, ngươi nói xem có phải ngươi cố ý không."
Tai Miêu Miêu trùng cụp xuống, biểu lộ trên mặt có chút chột dạ.
Cố ý... Cũng có một chút.
Chỉ một chút xíu thôi mà!
Ai bảo đại tỷ đầu hôm nay k·h·i· ·d·ễ long!
Long chỉ là trả thù nho nhỏ một chút thôi!
Miêu Miêu trùng đáng thương nhìn về phía Kiều Bạch, lại dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn về phía Tiểu Ô.
Kiều Bạch không nói gì.
Tiểu Ô nhìn cũng không thèm nhìn Miêu Miêu trùng, ngậm đồ ăn xoay người sang chỗ khác, dùng m·ô·n·g đối diện với Miêu Miêu trùng.
Miêu Miêu trùng: QWQ
K·h·ó·c k·h·ó·c, long thật sự muốn k·h·ó·c lên!
"Đã Miêu Miêu trùng làm sai, vậy chúng ta cũng phải trừng phạt nó mới đúng chứ." Kiều Bạch dùng ánh mắt buồn cười nhìn bóng lưng giận dỗi của Tiểu Ô, sau đó hắng giọng, dùng giọng điệu nghiêm túc nói.
Tiểu Ô đang nhã nhặn ăn bỗng nhiên khựng lại, giống như đang lắng nghe lời Kiều Bạch nói.
Kiều Bạch giả bộ không nhìn thấy động tác nhỏ của Tiểu Ô, tiếp tục nói.
"Ân... Đã đoạt đồ ăn của tỷ tỷ, vậy Miêu Miêu trùng sau đó một ngày không được phép ăn gì có được không."
Miêu Miêu trùng: Trong nháy mắt nước mắt giàn giụa.jpg
Một ngày không ăn?
Không sống nổi mất!
Long sống không nổi nữa!
Miêu Miêu trùng bật k·h·ó·c nức nở.
"Chít chít... Chít chít..."
Tốt... Tốt nha...
Nhưng Miêu Miêu trùng vẫn không phản bác lại sự trừng phạt của Kiều Bạch.
"Chít chít... Chít chít ngao..."
Một long làm việc một long chịu... Lần này là long không tốt...
Ngay lúc Miêu Miêu trùng cúi đầu rơi lệ, Tiểu Ô hầm hừ quay đầu, cơm cũng không ăn, nện bước chân đầy khí thế đi đến trước mặt Kiều Bạch, cánh mở ra hung dữ đồng thời đập vào người Kiều Bạch và Miêu Miêu trùng.
 ̄へ ̄
Hừ!
Điểu đ·á·n·h xong rồi!
Điểu không giận nữa!
Nói xong, Tiểu Ô lại cực nhanh quay đầu, làm bộ như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ăn từng ngụm đồ ăn của mình.
Kiều Bạch nở một nụ cười.
Miêu Miêu trùng đang k·h·ó·c chít chít cũng ngây ngẩn cả người.
"Chít chít... Chít chít ngao?"
Đại tỷ đầu đây là ý gì...?
Bạn cần đăng nhập để bình luận