Ngự Thú: Có Thể Nhìn Thấy Tiến Hóa Lộ Tuyến Ta Vô Địch

Chương 65 (1) : Vận may Âu phát nổ! Rời nhà ra đi Tiểu Ô!

Chương 65 (1): Vận may bộc phát! Tiểu Ô rời nhà ra đi!
Từ Hiểu Nhan khẽ gật đầu: "Cảm ơn lão sư ạ!"
Đăng ký nửa tháng thời gian ra khỏi thành, lão sư đem những quy củ kia lặp đi lặp lại nói mấy lần, lúc này mới mở cửa thành.
Từ Hiểu Nhan đứng bên cạnh Kiều Bạch, k·í·c·h động, dáng vẻ tùy thời đều có thể vui chơi.
Không biết có phải ảo giác của Kiều Bạch hay không, hắn cảm thấy cặp mắt kia của Từ Hiểu Nhan thoạt nhìn càng sáng lên một chút.
"Lão bản, vậy chúng ta lên đường đi!"
Vừa vặn nghe được lời nói của Từ Hiểu Nhan, lão sư: ". . ."
Trong nháy mắt.
Kiều Bạch như có gai ở sau lưng.
Hắn cảm thấy lão sư này đang dùng ánh mắt thật to khiển trách hắn.
Kiều Bạch: Ta nói ta oan uổng lão sư có tin hay không?
Cũng may lão sư rất nhanh cũng phản ứng kịp xưng hô này là chuyện gì xảy ra, khoát tay áo, bảo Kiều Bạch cùng Từ Hiểu Nhan đi nhanh một chút.
"Sáng sớm để cho ta gặp được một đôi tổ hợp hiếm thấy như vậy. . . Thôi được rồi, ai bảo đây là học sinh đâu!"
Kiều Bạch khi đi ngang qua bên người lão sư, còn có thể nghe thấy đối phương nhỏ giọng nói thầm. . .
"Lão bản, ngài đói bụng sao?" Từ Hiểu Nhan chú ý tới Kiều Bạch thỉnh thoảng nhìn về phía ánh mắt của nàng, cho Kiều Bạch một nụ cười trong sáng mang theo nghi ngờ.
"Không có." Kiều Bạch lắc đầu.
"Ta hiểu rồi!" Từ Hiểu Nhan lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, nàng cúi đầu, lộ ra đôi tai to lông xù trên đỉnh đầu về phía Kiều Bạch: "Lão bản ngươi hiếu kỳ lỗ tai của ta đúng không!"
"Muốn sờ sờ sao?"
Trên mặt Từ Hiểu Nhan tràn đầy không quan tâm, giống như đôi tai này không có quan hệ gì với hắn vậy.
Kiều Bạch: Rục rịch. jpg
Sau đó. . . Kiều Bạch vỗ một cái lên đỉnh đầu Từ Hiểu Nhan: "Ta sờ hai cái lỗ tai này của ngươi, ngươi cũng hẳn là có cảm giác chứ?"
Từ Hiểu Nhan hai tay bưng lấy đỉnh đầu, ngẩng đầu, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Kiều Bạch, biểu lộ càng trống rỗng, giống như không nghĩ tới Kiều Bạch thế mà lại làm như vậy.
"Ngạch. . . Đúng vậy, mặc dù đây là lỗ tai của đốt tinh chó, nhưng sau khi dung hợp, sờ đôi tai này ta cũng sẽ có một chút cảm giác."
"Vậy thì thôi đi." Kiều Bạch cười cười: "Ngươi là con gái, không thể tùy tiện để cho người khác sờ lỗ tai của ngươi, ngươi cũng không phải sủng vật."
"Đương nhiên, nếu ngươi có thể thả riêng đốt tinh chó ra. . ." Kiều Bạch ánh mắt rơi vào đôi tai kia, một lần nữa rục rịch ngóc đầu dậy, vậy hắn chắc chắn sẽ không để ý, hảo hảo vuốt ve một phen đại cẩu!
Tiểu Ô: (⊙_⊙)
Khục.
Kiều Bạch chuyển ánh mắt đi, làm bộ không nhìn thấy Tiểu Ô nhìn hắn chằm chằm.
Mặc dù bên ngoài có rất nhiều lông xù.
Kiều Bạch thề.
Trong lòng hắn yêu nhất vẫn là lông xù trong nhà!
Tiểu Ô: Ngươi cứ nhìn xem ta có tin hay không!
Bất quá một đôi mắt đậu đậu đen của Tiểu Ô, cũng không nhịn được thỉnh thoảng rơi vào cái tai to và cái đuôi to của Từ Hiểu Nhan.
Tiểu Ô: Nằm vào giống như rất thoải mái!
"Ngươi muốn đi thử một chút không?" Từ Hiểu Nhan cười vẫy vẫy tay với Tiểu Ô.
Con mắt Tiểu Ô trong nháy mắt sáng lên.
☆ω☆
Muốn!
Tiểu Ô vỗ cánh bay về phía đỉnh đầu Từ Hiểu Nhan!
Kiều Bạch cản đều không ngăn được.
Đối mặt với ánh mắt bất đắc dĩ của Kiều Bạch, Từ Hiểu Nhan cười gãi đầu nói: "Ta biết lão bản là vì tốt cho ta, bất quá Tiểu Ô không sao ạ!"
Từ Hiểu Nhan còn rất vui vẻ.
Đại đa số người khi nhìn thấy lỗ tai và cái đuôi của nàng, đều sẽ lộ ra loại kia. . . Dù sao cũng khiến nàng không quá thích biểu lộ.
Kiều Bạch thì không như vậy!
Từ Hiểu Nhan không nói đúng lắm, thật sự có người muốn sờ lỗ tai của nàng, nàng sẽ giải trừ dung hợp, làm sao có thể thật sự ngu ngốc đem lỗ tai cho người ta sờ!
Nàng là người đứng đắn đó!
Bất quá những điều này không cần giải thích với Kiều Bạch.
Nàng siêu thích cảm giác ở chung với Kiều Bạch!
Phía sau, một đôi đuôi to của Từ Hiểu Nhan vung vẩy.
Khu giảm xóc không hổ là khu giảm xóc.
Nếu không nói nơi này là cấm địa, Kiều Bạch đều cho rằng mình đang đi du lịch dã ngoại.
"Có thể hiểu được vì sao chỉ cần có thực lực Ngự Thú Sư chính thức, trường học liền cho phép một người tới nơi này." Kiều Bạch nhìn bãi cỏ trống rỗng, ngay cả một con thỏ đều không có, bất đắc dĩ nói.
Sạch sẽ.
Quá sạch sẽ.
Đi rừng rậm, tốt xấu còn có thể gặp được mấy con côn trùng, chim nhỏ, loại hình sinh vật bình thường.
Nhưng khu giảm xóc tuy an toàn, cũng là nơi sinh hoạt của các siêu phàm sinh vật, sinh vật bình thường không có đầu óc, bản năng của thân thể cũng sẽ khiến chúng cự tuyệt tới gần nơi này.
"Chính là như vậy." Từ Hiểu Nhan khẽ gật đầu: "Lúc khai giảng, ta vừa nghe nói đến cấm địa còn cảm thấy rất hứng thú, tới một lần rồi ta liền hiểu, là ta nghĩ nhiều rồi."
"Nếu không phải sẽ có lão bản chỉ đích danh tới đây bắt khế ước siêu phàm sinh vật, ta đều sẽ không tới."
Không có tài nguyên!
Ngoại trừ khế ước siêu phàm sinh vật, cái gì đều mang không đi!
"Hơn nữa xác suất có thể đụng tới siêu phàm sinh vật. . ." Từ Hiểu Nhan lắc đầu: "Đây không phải là ít bình thường."
Dù sao bên ngoài cấm địa đại đa số là siêu phàm sinh vật khoảng tứ giai, càng đi sâu vào trong, thực lực siêu phàm sinh vật càng mạnh.
Ở ngoại vi đều không sống nổi, chỉ có thể chạy trốn tới khu giảm xóc, siêu phàm sinh vật kia phải yếu đến mức nào?
Từ Hiểu Nhan cảm giác được Tiểu Ô ở trong tai nàng lăn lộn, vô ý thức lắc đầu.
"Bất quá thực lực sủng thú của lão bản quả thực. . . Hay vẫn là nên gọi ta cùng đi, đáng tin cậy hơn."
Nghe được từ khóa Tiểu Ô: "!"
Tiểu Ô: [`Д]
Lông xù cũng không cọ xát, trên lỗ tai một giây đều không ngừng lại được.
Tiểu Ô vỗ cánh, thở phì phò bay đến trên vai Kiều Bạch.
Từ Hiểu Nhan còn không hiểu ra sao, giống như không biết nàng nói sai cái gì, còn ngây ngô hỏi Tiểu Ô: "Hả? Không cọ cọ sao?"
Tiểu Ô: Không!
Tiểu Ô mở to một đôi mắt đậu đậu đen tròn xoe, không nháy mắt trừng mắt nhìn Từ Hiểu Nhan.
Tiểu Ô: Đối chiến!
Đáng giận!
Điểu rất lợi hại có được hay không!
Kiều Bạch vội vàng ôm lấy Tiểu Ô, sờ sờ đầu Tiểu Ô: "Đừng nóng giận đừng nóng giận, người ta cũng chưa có xem ngươi đối chiến nha, thực lực của Tiểu Ô chúng ta chính là tiêu chuẩn, đại tỷ đại của mười một trung đúng không!"
Tiểu Ô kiêu ngạo mà nâng cái đầu nhỏ lên, dùng ánh mắt ra hiệu cho Từ Hiểu Nhan.
Nghe!
Nghe một chút công tích vĩ đại của điểu!
"Đại tỷ đại?" Từ Hiểu Nhan vẻ mặt chấn kinh.
Không đợi Tiểu Ô kiêu ngạo, chỉ thấy Từ Hiểu Nhan gãi gãi mặt, dùng giọng điệu ngây thơ nhất nói: "Không phải là các Ngự Thú Sư trường học các ngươi đều quá yếu sao?"
"Hiện tại dự bị Ngự Thú Sư a. . ." Từ Hiểu Nhan lắc đầu thở dài: "Quá yếu, ngay cả Tiểu Ô đáng yêu như vậy đều đánh không lại!"
Tiểu Ô: Tức điên!
"Ngươi là 'thiên nhiên hắc' đi." Kiều Bạch chửi bậy. (đen tối tự nhiên)
Vẻ mặt này, kỹ thuật giẫm mìn tinh chuẩn này, muốn nói Từ Hiểu Nhan không phải 'thiên nhiên hắc', Kiều Bạch cũng không tin!
Từ Hiểu Nhan: "Ai hắc ~ "
Vẫn là Kiều Bạch cưỡng ép tách một người một chim này ra.
Hắn xem như đã nhìn ra.
Từ Hiểu Nhan là loại kia nhìn như tát a, kì thực tâm cơ thâm độc.
Tiểu Ô loại chim nhỏ đơn thuần này, đâu là đối thủ của nàng a!
Tiểu Ô nằm trong lòng bàn tay Kiều Bạch thở phì phì, Kiều Bạch cười ôm lấy Tiểu Ô.
Từ Hiểu Nhan ở một bên dùng ánh mắt hiếu kỳ đánh giá bọn hắn ở chung, trong giọng nói mang theo vài phần kinh ngạc nói: "Đây chính là phương thức ở chung bình thường của Ngự Thú Sư và sủng thú sao?"
Một bộ "Học phế rồi ta học phế rồi" biểu lộ.
"Ngươi nói có phải quá khoa trương rồi không." Kiều Bạch một bên vuốt lông cho Tiểu Ô, một bên tức giận nói.
Từ Hiểu Nhan cười hắc hắc, gãi đầu một cái: "Thế nhưng ngoại trừ lúc khế ước đốt tinh chó, ta liền không có ở chung đàng hoàng với đốt tinh chó, cho nên khi nhìn thấy Ngự Thú Sư khác ở chung với sủng thú, ta liền sẽ vô ý thức rất hiếu kì!"
Kiều Bạch ngạc nhiên.
Kỹ năng thiên phú dung hợp này. . . Có phải hay không có chút quá bug rồi?
Kiều Bạch hiếu kỳ: "Vậy ngươi muốn huấn luyện đốt tinh chó như thế nào?"
"Dung hợp, sau đó ta tự rèn luyện."
"Đối chiến thì sao?" Kiều Bạch lại hỏi.
"Cũng như vậy, tự ta lên thôi, sau khi dung hợp, kỹ năng của đốt tinh chó ta cũng có thể sử dụng."
"Cái này. . ." Kiều Bạch chậc chậc lưỡi, rất khó đánh giá: "Thế giới rộng lớn, không thiếu cái lạ."
"Huấn luyện có mệt không?" Kiều Bạch nhấc nhấc người.
Quá trình huấn luyện của Tiểu Ô thật ra cũng bình thường, đại bộ phận kỹ năng học tập đều thông qua phương thức gian lận, Kiều Bạch hỗ trợ.
Nếu như muốn học tập kỹ năng từ đầu, Tiểu Ô muốn có được những kỹ năng hiện tại, cần phải bỏ ra mồ hôi, ít nhất phải gấp bốn năm lần.
Cho dù là như vậy.
Bảo Kiều Bạch tự thân lên trận thay thế Tiểu Ô làm huấn luyện. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận