Ngự Thú: Có Thể Nhìn Thấy Tiến Hóa Lộ Tuyến Ta Vô Địch

Chương 98 (1) : Không bị văn tự ghi lại siêu phàm sinh vật? Tin ta, từ trong mộng nghe nói!

**Chương 98 (1): Sinh vật siêu phàm không được ghi chép trong văn tự? Tin ta, nghe được từ trong mộng!**
Không biết có phải ảo giác của Kiều Bạch hay không, hai con sủng thú này đều liếc nhìn Kiều Bạch một cái.
Kiều Bạch: 6
Ngẩng đầu.
Ném.
Kiều Bạch giả vờ như không nhìn thấy gì cả, giống như ném rác rưởi, phi thường tự nhiên ném hai con siêu phàm sinh vật này ra ngoài.
Kịch bản đúng không?
Đạp lăn!
Đậu Đậu Hoa và Mộng Hồn Linh bị ném ra ngoài: ". . ."
Không phải?
Người này không thể hơi dựa theo kịch bản nguyên bản mà an bài một lần sao?
Kiều Bạch: Không thể không thể không tiếp thụ.
Nhưng Kiều Bạch không theo kịch bản, không có nghĩa là người khác không theo kịch bản.
Chỉ thấy một giây trước còn đang tràn đầy phấn khởi thảo luận xem lợn rừng nên xử lý thế nào mới ngon, mấy người đột nhiên trừng mắt nhìn về phía Kiều Bạch.
"Kiều Bạch! Đây là sủng thú khế ước của ngươi? Ngươi điên rồi sao?"
"Đậu Đậu Hoa và Mộng Hồn Linh. . . Kiều Bạch, ngươi hồ đồ a!"
"Không nói trước việc Đậu Đậu Hoa và Mộng Hồn Linh đều là thú yếu có tiếng. . . Huống chi hai siêu phàm sinh vật này, chúng nó thiên tính bất hòa, đặt cùng một chỗ huấn luyện không chỉ không mạnh lên, còn cản trở lẫn nhau, rốt cuộc ngươi nghĩ thế nào vậy!"
"Tiểu tử ngươi một hơi khế ước hai sủng thú. . . Ai!"
"Khế ước hai sủng thú như vậy, ba năm sau ngươi thật có thể ra tiền tuyến sao? Chẳng lẽ. . . Ngươi cố ý? Trách không được trước đó ngươi không thảo luận với chúng ta ngươi muốn vào quân đoàn nào, ngươi muốn làm đào binh đúng không?"
Lời này vừa nói ra.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Kiều Bạch dường như đều mang theo hàn ý.
Kiều Bạch căn bản không mở miệng, cũng hoàn toàn không hề khế ước với hai siêu phàm sinh vật này: ". . ."
Trầm mặc.
Trầm mặc là khang kiều đêm nay.
Khá lắm.
Đây là ép hắn phải mang hai thứ đồ chơi này đi sao?
Ánh mắt Kiều Bạch đảo qua Đậu Đậu Hoa và Mộng Hồn Linh, không biết thế nào mà từ suy yếu lại trở nên tinh thần.
Ân. . .
Nếu có kịch bản, trạng thái này tương ứng với việc hắn đã khế ước hai sủng thú này, để chúng khôi phục khỏe mạnh đúng không?
Đúng lúc này.
Đậu Đậu Hoa và Mộng Hồn Linh, một con nhún nhảy di chuyển hai cẳng chân ngắn, nhỏ, thon dài giống như rễ cây, một con dùng phương thức u linh bay lơ lửng trên không trung, bỗng nhiên chạy về phía Kiều Bạch.
Nhũ yến hoàn tổ không gì hơn thế này.
Mắt thấy hai sủng thú này sắp đến gần Kiều Bạch, dùng thái độ của sủng thú đối với Ngự Thú Sư mà hôn hít, thân mật với Kiều Bạch. . .
Ngọn lửa màu đỏ kim bỗng nhiên vạch phá bầu trời!
Cả cánh rừng dường như đều bắt đầu bùng cháy!
Xúc tu âm ảnh màu đen trên mặt đất âm u bò sát, nhúc nhích, đung đưa trái phải, điên cuồng xoay tròn, phảng phất có sinh vật tà ác và không rõ ràng nào đó sắp phá đất chui lên.
Đậu Đậu Hoa và Mộng Hồn Linh đang đến gần Kiều Bạch: "! ! !"
Trên mặt hai gia hỏa nhỏ nhắn, không hẹn mà cùng nổi lên vẻ sợ hãi tột độ.
Phát. . . Phát. . . Phát sinh chuyện gì vậy!
Hai tiểu gia hỏa còn chưa kịp phản ứng, thân thể của chúng liền bị bóng ma nhúc nhích kia bỗng nhiên tóm chặt lấy.
Ngọn lửa đỏ kim theo sát sau đó!
Tinh chuẩn rơi lên thân thể bọn chúng!
Kiều Bạch trơ mắt nhìn, trong một nháy mắt ngắn ngủi, Đậu Đậu Hoa và Mộng Hồn Linh chìm vào trong biển lửa bóng tối.
Những đồng học, các lão sư có biểu cảm linh động bên cạnh hắn, thân thể cũng đều cứng ngắc tại chỗ, sau đó từng chút vỡ vụn, biến mất.
Tất cả cảnh vật bên cạnh Kiều Bạch đều hóa thành hư vô.
Cảm giác mất trọng lượng mãnh liệt đột kích.
Thân thể bỗng nhiên rơi xuống trong hoàn cảnh đen kịt một màu!
Ngay sau đó, một thứ tồn tại giống như mặt trời lại giống như mây đen, hung hăng kéo thân thể không ngừng rơi xuống của Kiều Bạch lại.
Xúc cảm xù xì cùng xúc cảm lạnh buốt xuất hiện trên da Kiều Bạch.
"Ta. . ." Kiều Bạch há to miệng, muốn nói gì đó.
Bỗng nhiên, mắt vừa mở ra ——
Kiều Bạch tỉnh lại từ trong giấc ngủ mơ.
Kiều Bạch: "?"
Nằm trong túi ngủ, Kiều Bạch hai mắt ngơ ngác nhìn đỉnh lều vải ngay phía trên, ngây người, tư duy dường như chưa kịp hoàn hồn trong thời gian ngắn.
" . . . Vừa rồi là nằm mơ?" Kiều Bạch lẩm bẩm nói.
Sau khi nói xong, Kiều Bạch liền tự mình phủ nhận khả năng này.
Không không không.
Không phải nằm mơ.
Phi thường chân thực.
Chân thực không thể chân thật hơn.
Hơn nữa, sau khi tỉnh lại từ giấc mơ bình thường, cũng sẽ quên mất bảy tám phần những chuyện đã xảy ra trong mơ trong vòng năm đến mười phút, nhưng Kiều Bạch ngẩn người một hồi, vẫn nhớ rõ ràng những chuyện đã xảy ra trong giấc mơ vừa rồi, từng chi tiết nhỏ và những chỗ không hài hòa đều ở trong đầu Kiều Bạch.
Kiều Bạch nhắm hai mắt lại.
Sau đó phát hiện ra một vấn đề mới.
Tiểu Ô và Miêu Miêu trùng đâu?
Dù sao cũng là ở cấm kỵ chi địa.
Dù Kiều Bạch không cần gác đêm, khi ngủ vào ban đêm hắn cũng thả Tiểu Ô và Miêu Miêu trùng ra bên ngoài.
Hai tiểu gia hỏa một trái một phải cùng hắn chen chúc trong túi ngủ.
Kiều Bạch muốn đơn độc an bài cho chúng một túi ngủ đều không được.
Sau khi Tiểu Ô và Miêu Miêu trùng chen vào túi ngủ của Kiều Bạch, ngủ rồi, hai tiểu gia hỏa này còn dùng chân (*jio) chân (*jio) đánh nhau trong mơ, ngươi một chân (*jio) ta một chân (*jio) kiên quyết không cho đối phương chiếm tiện nghi.
Mỗi lần ngủ ở giữa, hoặc làm đệm thịt cho hai chúng nó, Kiều Bạch liền sẽ vô tội trúng đạn, đồng thời tiếp nhận liên hoàn thích của Tiểu Ô và Miêu Miêu trùng.
Nhưng bây giờ trong túi ngủ của Kiều Bạch trống rỗng, ngoại trừ hắn ra, mặc kệ là Tiểu Ô hay Miêu Miêu trùng đều không ở bên cạnh hắn.
Kiều Bạch vội vàng "vụt" một cái ngồi ngay ngắn dậy.
Không biết có phải vừa mới tỉnh lại từ giấc mơ nửa thật nửa giả không, đại não Kiều Bạch còn có chút mơ hồ.
Cầm túi ngủ lên rung rung không nói, Kiều Bạch còn kiểm tra một chút gối đầu và thảm lông nhỏ dùng khi ngủ của mình, sau khi xác nhận Tiểu Ô và Miêu Miêu trùng đều không ở bên trong.
Kiều Bạch mới đột nhiên phản ứng lại ——
Nha.
Ngự thú không gian tinh thần hải.
Kiều Bạch vỗ trán mình, nhắm mắt lại đi cảm thụ sự tồn tại của Tiểu Ô và Miêu Miêu trùng.
Rất tốt.
Một trái một phải.
Trong ngự thú không gian tinh thần hải, cách một tầng bình chướng mỏng, Tiểu Ô và Miêu Miêu trùng ngủ rất say sưa.
Kiều Bạch nhìn tư thế ngủ cuộn tròn thành một đoàn của chúng, đầu tiên là nở nụ cười, ngay sau đó biểu cảm dần dần trở nên ngưng trọng.
Giấc mộng kỳ quái, Tiểu Ô và Miêu Miêu trùng trở lại ngự thú không gian tinh thần hải, lại thêm Kiều Bạch chủ động cảm ứng một lần, tinh thần của Tiểu Ô và Miêu Miêu trùng đều vô cùng mệt mỏi, quả thực còn thê thảm hơn một chút so với trạng thái chiến đấu cả ngày ở bên ngoài.
Đem hai chuyện này đặt cùng một chỗ, tiến hành liên tưởng một chút. . .
Kiều Bạch chui ra một cái đầu khỏi lều vải, liếc nhìn bên ngoài một chút.
Người gác đêm không biết đã đổi thành thanh niên tàn nhang Trần Dịch và một đại thúc trong đội thám hiểm khác, hai người đều một bộ dáng tinh thần phấn chấn.
Kiều Bạch trầm mặc.
Đây là một mình hắn đụng phải quỷ?
Hay là nói, có lẽ trong mấy lều vải khác cũng có người gặp phải chuyện giống như hắn?
Kiều Bạch không rõ ràng, hiện tại cũng không phải là thời điểm tốt để tra hỏi.
Nhìn xem.
Cảm giác những người khác hẳn là không gặp phải tình huống giống như hắn, Kiều Bạch lại lần nữa nằm vào trong túi ngủ, đồng thời bắt đầu suy tư.
Một nhóm tám người.
Nếu chỉ có hắn gặp phải giấc mơ chân thực ghê gớm này, nguyên nhân là gì, hắn đặc thù ở chỗ nào?
Cũng bởi vì hắn có kim thủ chỉ sao?
Không không không.
Kiều Bạch vừa hồi tưởng lại chuyện phát sinh trong giấc mơ, cùng những lời mọi người nói. . .
Có lẽ là vì để Kiều Bạch có cảm giác nhập vai, tất cả mọi người xuất hiện trong giấc mơ chân thực này đều là người Kiều Bạch nhận thức, cùng Kiều Bạch ở chung qua một thời gian.
Tính cách của những người này. . .
Nghĩ đi nghĩ lại, Kiều Bạch lại lần nữa ngủ thiếp đi.
Lần này không có giấc mơ loạn thất bát tao.
Ngủ quả thực rất ngon.
Khi tỉnh lại trời đã sáng rõ, những người khác đã thức dậy khi Kiều Bạch đi ra khỏi lều vải.
"Tiểu giáo sư, hôm nay dậy hơi muộn." Diệp Lâm Tiệp cười chào hỏi Kiều Bạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận