Ngự Thú: Có Thể Nhìn Thấy Tiến Hóa Lộ Tuyến Ta Vô Địch

Chương 302 (1) : Dị dạng! Ngươi là ai a ngươi? !

Chương 302 (1): Dị dạng! Ngươi là ai vậy? !
Những chuyện ân ân oán oán giữa các siêu phàm sinh vật này, Phó Văn Tinh hoàn toàn không có hứng thú, nghe mà hoàn toàn bất lực.
Hắn muốn ra ngoài giương oai!
Kiều Bạch: "... Có cảm giác như một con husky."
Lam Phong Linh bên cạnh gật đầu lia lịa.
"Giống nhau như đúc."
"Hay là thôi hôm nay đi?" Kiều Bạch đề nghị: "Trời cũng sắp tối rồi, ai biết ban đêm bên ngoài có nguy hiểm hay không, chúng ta nghỉ ngơi một đêm trước đã, bất kể có kế hoạch gì thì ban ngày hành động vẫn tương đối tốt hơn."
Trời sáng.
Dù cho có gặp phải nguy hiểm như sứa hộp độc, siêu phàm sinh vật che khuất bầu trời, thì cũng có thể phát giác không thích hợp ngay lập tức.
Nếu là ban đêm... Mức độ nguy hiểm sẽ tăng lên rất lớn!
Vẻ mặt Phó Văn Tinh thoạt nhìn có chút tiếc nuối, bất quá hắn vẫn gật đầu: "Giáo sư Kiều Bạch, ngươi nói cũng đúng."
Nghỉ ngơi trước đã.
Có tính toán gì thì ban ngày hành động!
Trì hoãn một buổi tối cũng không phải vấn đề quá lớn!
"Ở đây có chỗ nào cho chúng ta nghỉ ngơi không?" Kiều Bạch nhìn về phía Độc Giác Thú.
Độc Giác Thú dẫn Kiều Bạch bọn hắn đến một hang động khác, không xa lắm so với hang động trước đó của Độc Giác Thú.
[Vậy chúng ta tạm thời không quấy rầy những người mở đường nghỉ ngơi, đêm nay chúng ta sẽ suy nghĩ kỹ.]
Kiều Bạch bọn hắn gật đầu.
Đợi đến khi Độc Giác Thú đi rồi, Lam Phong Linh len lén đến gần Kiều Bạch.
"Thế nào?"
"Ngươi tin lời chúng nó nói không?"
Kiều Bạch liếc nhìn Lam Phong Linh, Lam Phong Linh ưỡn thẳng bộ ngực của mình, thoạt nhìn rất ra dáng một tiền bối đáng tin.
"Hừ."
Lam Phong Linh nhận ra cảm xúc trong ánh mắt Kiều Bạch, khẽ hừ một tiếng, sau đó tiếp tục dùng giọng nói gần như thì thầm.
"Ta dù sao cũng là Ngự Thú Sư thất giai."
"Kinh nghiệm nhiều hơn ngươi không phải ít, p·h·át giác không thích hợp thì có vấn đề gì không."
Kiều Bạch không nói gì.
Kiều Bạch chỉ liếc nhìn Phó Văn Tinh ở phía bên kia.
Ân.
Nhảy nhót lung tung.
Thoạt nhìn tràn đầy sức sống.
Cảnh giác tâm thì không có một chút nào.
Không biết còn tưởng rằng đây là đứa t·r·ẻ c·o·n đi chơi xuân.
Nếu không phải bên cạnh còn có Xuân Đằng Nhung đang phụ trách cảnh giới...
Thật là hết nói nổi.
Hiểu được ý tứ trong ánh mắt Kiều Bạch, Lam Phong Linh: "..."
Đột nhiên cũng không biết nên giải thích thế nào cho phải.
"Khụ khụ, đây là hành vi cá nhân của Phó Văn Tinh, xin đừng gộp chung với những Ngự Thú Sư thất giai, bát giai khác của chúng ta." Lam Phong Linh thoạt nhìn không được tự tin cho lắm.
Nàng nắm tay lại, đặt lên môi ho khan hai tiếng, quyết định bỏ qua đề tài này.
"Giác quan thứ sáu và trực giác của ta có lẽ không nhạy bén như ngươi." Không cần Kiều Bạch giải thích, Lam Phong Linh đã tự giác tìm lý do cho Kiều Bạch.
Kiều Bạch cười không nói.
"Nhưng ta chỉ biết một điều." Nói xong, Lam Phong Linh giơ một ngón tay lên, biểu lộ dần trở nên nghiêm túc.
"Siêu phàm sinh vật, đặc biệt là những siêu phàm sinh vật chưa qua thuần hóa —— chúng không thể nào có thái độ thân thiện với nhân loại như vậy, cũng không thể nào vừa mới gặp đã biết gì đều nói hết, không giấu diếm với chúng ta."
Lam Phong Linh có thể nói, nàng thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng để đ·á·n·h một trận với con Độc Giác Thú thoạt nhìn rất ngưu bức kia rồi?
Có đ·á·n·h thắng được hay không...
Còn chưa nói đến việc có Phó Văn Tinh ở đây!
Bát giai Thiên Vương Ngự Thú Sư.
Ít nhiều gì cũng p·h·át huy ra một chút tác dụng thực tế chứ!
Lại thêm nàng hỗ trợ.
Đối mặt với loại siêu phàm sinh vật không rõ tên tuổi, cũng không biết thực lực chân chính ra sao này, nói chung là có khả năng đ·á·n·h một trận!
Nhưng điều khiến người ta không ngờ tới là.
Độc Giác Thú rất phối hợp.
Vô cùng phối hợp.
Thậm chí còn phối hợp đến mức hơi quá đáng.
Phó Văn Tinh là tâm tư căn bản không ở phương diện này, không suy nghĩ sâu xa.
Phó Thiên Quang thì là kinh nghiệm không đủ.
Bởi vì thái độ thân thiện mà Độc Giác Thú thể hiện ra, hắn liền vô thức cho rằng đối phương là thân m·ậ·t, là có thể giao tiếp, hợp tác.
"Biết nói chuyện, có thể giao lưu, ưu thế của siêu phàm sinh vật chính là ở chỗ này." Lam Phong Linh nói nhỏ.
Những siêu phàm sinh vật tương tự nàng cũng không phải chưa từng gặp qua lần nào.
Nhân loại đối với những sinh vật có thể giao tiếp với mình, cuối cùng sẽ thần kỳ mà có thêm mấy phần hảo cảm và tin tưởng.
Nhưng có những thứ từ đầu đến cuối sẽ không thay đổi.
Siêu phàm sinh vật chính là siêu phàm sinh vật.
Cho dù chúng có thể giao tiếp với nhân loại hay không, chúng cũng không phải nhân loại, cũng không thể hiểu được nhân loại.
Càng không thể coi chúng như sủng thú mà đối đãi.
Làm vậy nhất định sẽ chịu thiệt.
"Ta chú ý tới ánh mắt của ngươi vẫn luôn rất tỉnh táo." Nghĩ đến đây, Lam Phong Linh lại một lần nữa nhìn về phía Kiều Bạch, đối với điều này Lam Phong Linh vẫn có chút kinh ngạc nho nhỏ.
Nàng cho rằng.
Giống như Kiều Bạch, một sủng thú giáo sư, càng có khả năng bị lừa.
Không phải vì lý do gì khác, mà là bởi vì Kiều Bạch tiếp xúc với nhiều loại sủng thú và siêu phàm sinh vật trong thời gian dài, nói không chừng sẽ càng dễ mềm lòng hơn...
Được rồi.
Trong khoảnh khắc đối mặt với ánh mắt Kiều Bạch, Lam Phong Linh liền biết là mình đã suy nghĩ nhiều.
Mềm lòng là tuyệt đối không có khả năng.
Kiều Bạch không lập tức đ·ộ·n·g t·h·ủ làm gì, đều là vì thoạt nhìn còn đang tính toán gì đó.
"Ân, suy nghĩ của ta và ngươi không khác nhau lắm." Kiều Bạch cười nhẹ gật đầu.
"Bất quá trên người chúng không có biểu hiện ra ác ý, điểm này cũng là thật." Nói xong Kiều Bạch thở dài một hơi: "Nhưng ai quy định, không có ác ý thì sẽ không lừa gạt chúng ta, hoặc là lợi dụng chúng ta để làm gì?"
Hai người nói xong liếc nhau một cái, nhìn thấy cảm xúc tương tự trong ánh mắt của nhau.
Đồng bạn a!
Đồng bạn đáng tin cậy!
Sau này phải dựa vào bọn họ rồi!
"Có nên nói với Phó Thiên Quang một tiếng không?" Lam Phong Linh căn bản không nhắc tới Phó Văn Tinh.
Đừng hỏi.
Hỏi chính là tay chân không cần đầu óc, cũng không cần trí thông minh, chỉ cần làm theo chỉ huy của bọn họ vào thời điểm thích hợp là được.
Kiều Bạch: "Tạm thời vẫn không nên."
"Người ta đã dựng sân khấu kịch lên rồi, chúng ta phải xem bọn họ chuẩn bị diễn trò gì chứ?" Kiều Bạch lắc đầu.
"Hơn nữa, ta không tin tưởng kỹ xảo của hắn lắm."
Muốn Phó Thiên Quang và Phó Văn Tinh ngụy trang trước mặt Độc Giác Thú mà không lộ ra một sơ hở nào?
Xin lỗi.
Kiều Bạch thật sự không tin tưởng bọn họ ở điểm này.
Lam Phong Linh trong nháy mắt bị thuyết phục.
Hỏi chính là Kiều Bạch nói quá có lý.
"Vậy cứ như vậy đi." Lam Phong Linh gật đầu: "Ngày mai xem xem mấy con ngựa cầu vồng kia rốt cuộc muốn chúng ta làm gì."
Nói xong.
Hai người kết thúc đối thoại.
Có chuyện gì thì đợi ngày mai rồi nói.
Trở mặt là tạm thời không thể.
Đây vẫn là địa bàn của người ta.
Nếu bị đuổi ra khỏi đây, bọn hắn đêm nay phải làm sao, ai biết có thể gặp lại sự truy sát tuyệt mệnh của sứa hộp độc hay không?
...
Ngày thứ hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận