Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 968: Vô đề (length: 8218)

Chuyện gì đã xảy ra?
Thủy Miểu Miểu trợn tròn hai mắt, không biết mọi chuyện diễn ra như thế nào, theo bản năng giơ tay muốn tát đối phương một cái, muốn đẩy người đó ra.
Nhưng không kịp, tay đã bị ấn lên tường.
Thủy Miểu Miểu khẽ kêu đau đớn, người kia nắm lấy tay nàng rồi luồn tay xuống mu bàn tay nàng, dán chặt vào vách tường, vẫn nắm chặt tay nàng không buông.
Đây tính là cái gì?
Trong đầu Thủy Miểu Miểu đã rối tung lên, kiên quyết phản kháng, nếu nàng nói đây là lần đầu tiên trong hai kiếp, có phải là hơi mất mặt hay không.
Nhưng chuyện này không quan trọng, chỉ là đây tính của ai?
Người hôn nàng nhắm chặt mắt, Thủy Miểu Miểu không phân biệt được, trong lòng nàng sợ hãi, nàng không muốn, nụ hôn liền biến thành một trận chém giết đẫm máu, ai cũng không có lợi, vì thế muốn lùi bước, nhưng dường như càng thêm gần gũi, thân mật hô hấp hòa quyện vào nhau, "Miểu Miểu".
Tiếng nói nhỏ vụn hòa lẫn đau khổ, khiến Thủy Miểu Miểu ngơ ngẩn, một giọt nước mắt rơi trên cổ nàng, lạnh thấu xương.
Nàng biết nước mắt của mình nóng hổi, vậy giọt lệ này là của ai? Lại có ý nghĩa gì?
Mục Thương khống chế không được bản thân, hắn muốn đè xuống, muốn cắn nuốt Thủy Miểu Miểu, muốn làm tổn thương Thủy Miểu Miểu, chỉ có thể dùng dục vọng bị chôn vùi sâu nhất trong đáy lòng, không thể kiềm chế nhất, lại vĩnh viễn không thể thỏa mãn để đối kháng.
"Mục, Mục..." Thủy Miểu Miểu định gọi gì đó, nàng do dự, đầu óc lúc này như một mớ bòng bong, vậy là Mục Thương hay Mục An?
Thật ra không cần xoắn xuýt, mọi chuyện xảy đến quá nhanh, môi nàng lại lần nữa bị chặn lại.
Vậy là tiểu ca ca, Thủy Miểu Miểu nhất thời quên giãy giụa, lần này mới là một nụ hôn chân chính, cả hai đều giống như tân thủ, nhưng lại dị thường ăn ý, tay đỡ lên, chẳng biết từ lúc nào đã biến thành mười ngón đan chặt vào nhau.
Đó là một nụ hôn sầu triền miên, mang vị máu tanh nhè nhẹ, còn kèm theo những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi, ngọt, mặn, đau, đau khổ, lưu luyến, nóng bỏng.
Nhìn vào thì thấy nồng nhiệt triền miên, nhưng đây không phải một nụ hôn, tình ý bị đè nén trong lòng, không có cách nào nói ra miệng si tình, biểu hiện ra chỉ có mạo phạm và hành hạ...
Qua bao lâu rồi?
Cho đến khi không khí bị rút cạn, cho đến khi hắc vụ vờn quanh Mục Thương từ từ tan đi, Thủy Miểu Miểu mới ngay lập tức phát hiện lực giằng co trên tay yếu dần, nàng mở mắt, trong con ngươi hé mở của đối phương phản chiếu bóng hình chật vật của chính mình, nàng đột nhiên dùng hết sức lực toàn thân đẩy người kia ra.
Nàng tựa vào tường, ngơ ngác nhìn hắn nặng nề ngã xuống đất, ngất đi, một tiếng "Thật xin lỗi" bên tai bị tiếng vật nặng rơi xuống đất bao phủ.
Thủy Miểu Miểu dựa vào tường, vô lực trượt ngồi xuống đất, hai tay che mặt, nàng không biết mặt mình đỏ đến mức nào, chỉ biết bỏng rát vô cùng.
Nhưng chuyện này tính là gì?
Nàng nên thấy tủi thân hay tức giận?
Đều có, đáy lòng còn có một loại phiền muộn không thể tả.
Băng lam điệp vờn quanh Thủy Miểu Miểu bay múa, cánh vỗ nhanh đến tóe lửa, nhắc nhở nàng nên mau chóng cầm máu ở cổ.
Thủy Miểu Miểu không để ý, nàng không thể nào tỉnh táo lại, không thể ngừng lại những hình ảnh vừa rồi cứ lặp đi lặp lại trong đầu.
Có lẽ lúc này đau đớn một chút sẽ tốt hơn, nàng cắn chặt môi, mặc cho răng cắn rách môi, cố gắng dùng máu tươi rửa đi nhiệt độ còn sót lại, nhưng bên tai lại vang vọng tiếng "Miểu Miểu" đau khổ của Mục Thương.
Lẽ ra nàng nên phản kháng, nhưng chỉ vì một tiếng gọi khẽ mà do dự.
"Oanh long!" Một tiếng sấm động trời, cùng với tia chớp gần như đánh vào trong sơn động, chiếu sáng cả khu rừng núi tĩnh lặng.
Thủy Miểu Miểu ngẩng đầu nhìn, bên ngoài động sấm sét vang dội, nàng ôm ngực, một loại cảm xúc nóng nảy phẫn nộ khó hiểu, dị dạng đột ngột đánh tới, công kích những hình ảnh lặp lại trong đầu, điên cuồng muốn nghiền nát tất cả, không thừa nhận mọi chuyện đã xảy ra...
Mưa to đột ngột trút xuống Cổ Tiên tông.
"Chuyện gì vậy?" Hiền Ngạn tiên tôn nhìn ra ngoài cửa sổ, cau mày, Nhất Nghệ vội vã từ bên ngoài chạy vào báo, "Thiên Uyên phong truyền đến chấn động."
Một giây trước Hiền Ngạn tiên tôn còn đang lo lắng cho Thủy Miểu Miểu, giây sau Thiên Uyên phong lại xảy ra chuyện, đừng nói với hắn hai người này có liên hệ gì.
Thiên Uyên phong sau khi Thủy Miểu Miểu rời khỏi Cổ Tiên tông đã bị Hiền Ngạn tiên tôn phong tỏa, hắn không cho phép bất cứ ai quấy rầy Văn Nhân Tiên tu luyện.
Thiên Uyên phong bị mây mù bao phủ, từ bên ngoài nhìn không thấy gì bên trong, bất kỳ ai không có sự cho phép của Hiền Ngạn tiên tôn đều không thể đến gần Thiên Uyên phong, vậy bên trong có thể xảy ra chuyện gì?
Dưới cơn mưa tầm tã, còn chưa đến gần đã có thể cảm nhận được chấn động rất rõ ràng từ Thiên Uyên phong lan tỏa ra.
Chắc chắn không phải động đất, vì chấn động có quy luật, đứng từ xa đã có thể cảm nhận được linh khí phồng lên theo nhịp điệu, cảm giác này, là thiên kiếp! Là Lãnh Ngưng Si sao? Nàng đang đột phá?
Hiền Ngạn tiên tôn ngay lập tức chỉ nghĩ đến Lãnh Ngưng Si, dù hắn hy vọng là Văn Nhân Tiên, nhưng với tu vi hiện tại của Văn Nhân Tiên, mỗi bước tiến đều gian nan, mỗi bước tiến đều đáng mừng mà thắp hương bái tổ.
Huống chi gần đây vì đủ loại sự kiện, tu vi của Văn Nhân Tiên còn thụt lùi, không thể nào mới bế quan ba bốn tháng đã dẫn tới kiếp vân.
Lần bế quan này, Hiền Ngạn tiên tôn chỉ hy vọng Văn Nhân Tiên có thể ổn định lại tâm thần, bồi dưỡng thêm chút tình cảm, rốt cuộc hắn không muốn sư nương đau lòng, hắn vẫn nghiêng về phương pháp thứ hai hơn.
Nói đùa thôi, mấy cái chuyện viết trong thoại bản, thiên phú chưa bộc lộ, bị tông môn hãm hại, một người độc xông giành được thiên đại cơ duyên đối kháng cả tu tiên giới, đều là Tiên minh thuê người biên.
Lừa gạt những người ngây thơ vô tri thôi, lừa họ Thần Ma giới tươi đẹp đến mức nào, cơ duyên khắp nơi, sẵn lòng làm không công.
Cũng không nhìn xem những người tin vào chuyện đó, có mấy người đạt tới Lột Xác kỳ, càng không thể biết tu luyện sau Lột Xác kỳ, tài nguyên tu luyện yêu cầu là vực sâu vĩnh viễn không thể lấp đầy, đừng vọng tưởng dùng một vài cơ duyên có thể bù đắp chênh lệch.
Huống chi Thần Ma giới hiện tại càng thêm bấp bênh, lũng đoạn vẫn là lũng đoạn, tiêu vong cũng vẫn đang không ngừng tiêu vong, cơ duyên gì đó càng thêm hiếm hoi. Hiền Ngạn tiên tôn tự nhận một đời chưa từng gặp cơ duyên gì, trừ một kiếm của Kiếm tôn giả, còn lại đều có thể tính là ban phát theo lệ, chuyện nước chảy thành sông.
Cho đến khi gặp Thủy Miểu Miểu, phảng phất chuyện xấu gì nàng cũng có thể gặp, hoặc giả nói nàng mới là người bị cuốn vào, nói chung là không bình thường.
Ngay cả Lãnh Ngưng Si cũng không bình thường, từ Lột Xác kỳ đến Kim Đan kỳ, lẽ ra có trận chiến lớn như vậy sao? Dù huyết mạch Lãnh Ngưng Si đặc thù, nhưng Lột Xác kỳ đã thể hiện, không nên như vậy nữa.
Hiền Ngạn tiên tôn lách mình vào Thiên Uyên phong, còn Nhất Nghệ và những người khác bị mây mù ngăn lại bên ngoài Thiên Uyên phong, không thể bước chân vào.
Lần trước Lãnh Ngưng Si dẫn tới kiếp vân khiến nửa Thần Ma giới đều thấy, làm Hiền Ngạn tiên tôn phải tìm Liễu Yếp đại gia cằn nhằn một trận, không thể che giấu khiêm tốn một chút sao? Các ngươi không để tâm, phô trương như vậy, bị người có tâm nhòm ngó thì phải làm sao?
Hiền Ngạn tiên tôn gia cố cấm chế, mây mù che chắn cuồng phong và mưa to càng lớn, đi lại khó khăn, mưa tạt vào mặt đất tạo thành những cái hố, gió phảng phất như tát vào mặt người.
Nhìn xa xa động phủ xuân xanh hiểu hướng hơn trăm cái làm bạn Văn Nhân Tiên, đã bị thiên kiếp đánh cho tả tơi, đây là đang độ kiếp sao? Kiếp gì vậy?
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận