Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 182: Vô đề (length: 8112)

Tùy ý quan sát một trận so tài trên đài luận võ, Thủy Miểu Miểu gặm móng tay, vẻ mặt càng lúc càng mê mang, chẳng lẽ nàng hiểu sai rồi sao?
Đây là đang luận võ, hay là đang đối chọi sóng ánh sáng?
Ngươi một cái thủy cầu, ta một cái hỏa cầu xem ai đánh trúng ai trước, các ngươi đây là đang chơi ném cát sao! Một chút khí thế cùng cảm giác khẩn trương đều không có.
Một đám người bất quá trúc cơ kỳ, ngươi có thể xa xỉ mong chờ bọn họ thả ra đại chiêu gì, cho nên nghĩ như vậy một chút, Tiên minh quy định một ngày năm trận không thể từ chối so tài, thật không tính là nhiều.
Thủy Miểu Miểu cũng bị lời nói giật gân của Hiền Ngạn tiên tôn làm cho hoảng sợ, nghĩ lại những trận chiến mà nàng đã từng trải qua, những trận này đều là trò trẻ con.
Được thôi, cũng có những trận không phải trò trẻ con.
Một người trên đài luận võ bị đánh bay ra khỏi đài, đập xuống trước mặt Thủy Miểu Miểu, miệng phun máu tươi, bắn cả lên giày của Thủy Miểu Miểu.
Khiến Thủy Miểu Miểu đang nghĩ ngợi sự tình giật mình một cái, may mà có Lãnh Ngưng Si ở bên cạnh đỡ lấy, nếu không nhất định ngã ngồi xuống đất.
Một tràng cười cợt truyền đến từ trên đài luận võ.
"Cổ Tiên tông Thang Giai Mỹ thắng."
Giọng của trọng tài vang lên, Thủy Miểu Miểu ngẩng đầu nhìn, Thang Giai Mỹ từ trên cao nhìn xuống nàng.
"Cổ Tiên tông Thang Giai Mỹ ra tay sau có chút mạnh, nhờ người khiêng xuống."
Theo trọng tài dứt lời, người đang còn run rẩy trên mặt đất kia được khiêng đi, người tiếp theo khiêu chiến Thang Giai Mỹ nơm nớp lo sợ bước lên đài.
"Cổ Tiên tông không hổ là đệ nhất tông môn, đều thật lợi hại a."
Đúng vậy, đều lợi hại, đều không phải là đèn hết dầu, đều muốn đem Tam Thủy thiên đao vạn quả đâu!
Thủy Miểu Miểu tùy ý phụ họa lời Lãnh Ngưng Si, kéo nàng rời khỏi cái đài luận võ này, sợ tiếp tục đứng đây, người tiếp theo bị Thang Giai Mỹ đánh bay, sẽ không phải là đập xuống đất, mà là đập lên người mình.
Xem một vòng các đài luận võ, lòng Thủy Miểu Miểu dần dần bình tĩnh, ngày đầu tiên những người đứng đầu bảng đều bị khiêu chiến, mọi người còn chưa chuẩn bị tốt để tự giết lẫn nhau, hôm nay những người khiêu chiến nàng chắc sẽ không quá hung tàn.
"A, đến lượt ta."
"Cố lên!" Thủy Miểu Miểu đẩy Lãnh Ngưng Si lên đài luận võ.
Đối thủ đầu tiên của Lãnh Ngưng Si là một người đàn ông cơ bắp, nàng bình tĩnh nhìn cơ bắp nam cởi áo, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn.
Xem ra là tuyển thủ hình lực lượng, Thủy Miểu Miểu lo lắng nhìn lên đài, không biết Lãnh Ngưng Si sẽ ứng phó như thế nào.
Cơ bắp nam không chỉ có sức lực lớn, tốc độ cũng nhanh, khi lao về phía Lãnh Ngưng Si tốc độ có thể mang theo gió.
"Cẩn thận." Thủy Miểu Miểu khẩn trương lên tiếng.
Lãnh Ngưng Si đeo khăn che mặt không lộ vẻ gì, dù sao Thủy Miểu Miểu cảm thấy nàng rất lạnh nhạt, khẽ lách người đã tránh được một đòn nặng nề của cơ bắp nam.
Sau đó cũng vậy, khi cơ bắp nam sắp bắt được nàng, Lãnh Ngưng Si luôn dễ dàng né được, sau vài lần, cơ bắp nam bắt đầu thở mạnh, tốc độ cũng chậm lại.
Lãnh Ngưng Si thấy vậy, thừa dịp cơ bắp nam sơ hở, xuất hiện sau lưng hắn, tay nâng lên, cơ bắp nam bị đẩy xuống khỏi đài luận võ.
Quy tắc định thắng thua trên đài luận võ có mấy loại này.
Một, đối phương chủ động nhận thua.
Hai, đối phương ngã xuống đất, không thể đứng lên.
Ba, rời khỏi đài luận võ.
Cơ bắp nam rất rõ ràng thuộc loại tình huống thứ ba, bị Lãnh Ngưng Si nhẹ nhàng đẩy, liền rơi khỏi đài luận võ.
"Vạn Hoàng tông Lãnh Ngưng Si thắng."
Cách thua này có vẻ hơi ấm ức, Thủy Miểu Miểu thấy cơ bắp nam ủ rũ lê bước rời đi, chỗ viên gạch hắn vừa đứng có thể thấy bằng mắt thường những vết nứt.
Lãnh Ngưng Si từ chối cơ hội nghỉ ngơi, ra hiệu trọng tài có thể bắt đầu trận thứ hai.
Người thứ hai là một người điều khiển hỏa cầu.
Khác với trận đầu tiên mà Thủy Miểu Miểu xem, hai người đối chọi thủy cầu hỏa cầu xem ai trúng ai trước, người này có thể đồng thời tạo ra ba bốn hỏa cầu.
Trong khoảnh khắc hầu hết các vị trí đều bị hỏa cầu khóa kín, nhưng Lãnh Ngưng Si luôn tìm được chỗ hở, để tránh né.
Sau vài lần, người điều khiển hỏa cầu cũng bắt đầu thở mạnh, Lãnh Ngưng Si nhẹ nhàng hạ xuống phía sau lưng hắn, đẩy hắn ra khỏi đài luận võ.
Từ đầu đến cuối, đừng nói là bị hỏa cầu đánh trúng, ngay cả chạm vào một chút cũng không có.
"Vạn Hoàng tông Lãnh Ngưng Si thắng."
Cũng từ chối nghỉ ngơi, Lãnh Ngưng Si bắt đầu trận luận võ thứ ba, người lên đài là một nữ kiếm tu.
Nàng rút kinh nghiệm từ hai người trước, cố gắng đứng ở giữa đài luận võ.
Chiêu kiếm của nàng sắc bén, đẩy Lãnh Ngưng Si phải lùi lại liên tục, nụ cười trên mặt nữ kiếm tu càng lúc càng đậm, dường như đã nắm chắc phần thắng.
Thủy Miểu Miểu lại không nghĩ như vậy.
Lãnh Ngưng Si nhìn như đang lùi lại, nhưng mỗi lần đỡ đều đánh trúng chỗ hiểm, như thể đã đoán được nữ kiếm tu sẽ đánh kiếm ở đâu.
Tại rìa đài luận võ, Lãnh Ngưng Si lợi dụng lúc nữ kiếm tu đổi chiêu, nghiêng người tung một cước lên gáy nữ kiếm tu.
Thấy nữ kiếm tu mặt thất kinh ngã sấp xuống khỏi đài luận võ.
"Hay!" Thủy Miểu Miểu ngẩng đầu vỗ tay, tiếng vỗ tay vang lên, những người đang đứng xem cũng hùa theo vỗ tay không ngớt.
Lãnh Ngưng Si liếc Thủy Miểu Miểu một cái, tiếng vỗ tay lập tức đổi thành tiếng hít vào.
"Vừa nãy mải xem đánh nhau, không để ý thấy vị nữ tu này cũng có chút nhan sắc."
"Mắt ngươi cũng cao đấy, có chút sao!"
"Đúng đấy, chỉ là cái khăn che mặt kia chướng mắt quá, có khi phía dưới lại là răng hô ấy chứ."
"Này! Ngươi đi khiêu chiến nàng, xem có giật được khăn che mặt của nàng xuống không • • • • • • "
Trong tiếng ồn ào liên tiếp, Lãnh Ngưng Si nháy mắt nhận hai trận đấu còn lại.
"Đều tại ngươi!"
Xuống đài luận võ, Lãnh Ngưng Si kéo Thủy Miểu Miểu bỏ chạy.
"Sao lại quay sang trách ta, mặt che đi mỹ nhân có coi là mỹ nhân không?"
"Ngươi còn nói!"
Lãnh Ngưng Si giơ nắm đấm nhỏ lên muốn đánh Thủy Miểu Miểu, ở phía đài luận võ kia, đột nhiên vang lên tiếng kinh hô.
Hai người nhìn lại, Hoa Dật Tiên không biết từ lúc nào đã lên đài, cũng thả ra con chó sói con mà hắn gọi là tiểu nãi cẩu.
Đối diện lập tức sợ tới mức tè ra quần, hoảng hốt nhận thua.
"Còn ai không?" Hoa Dật Tiên xoa cổ tiểu nãi cẩu, nhìn xuống dưới, trong khoảnh khắc những người muốn khiêu chiến Hoa Dật Tiên đều không lên đài nhận thua.
Trọng tài một bên nhìn con chó nhỏ, nói chuyện có chút run rẩy, "Thú Thú Thú Hoàng tông, Hoa Dật Tiên năm trận thắng liên tiếp, xin mau thu thú về, tránh làm người khác bị thương."
"Nó sẽ không đâu."
Hoa Dật Tiên vỗ đầu tiểu nãi cẩu, tiểu nãi cẩu thu lại cặp răng nanh đáng sợ kia, ngoan ngoãn cọ cọ vào chân Hoa Dật Tiên, "Nó ôn hòa nhất đấy."
"Ta nhớ trước kia nó đáng sợ, ta còn sợ chết đi được." Thủy Miểu Miểu cằn nhằn.
"Bất quá tiểu nãi cẩu ngược lại không thay đổi, vẫn rất thích quấn lấy Hoa công tử."
Chủ đề quen thuộc này làm cả hai cùng bật cười, thu hút sự chú ý của Hoa Dật Tiên còn đang đắc ý trên đài.
"Miểu Miểu!"
Hoa Dật Tiên kích động vẫy tay, tiểu nãi cẩu bên cạnh hắn ngoe nguẩy đuôi, nghe được từ quen thuộc, hai tai trong nháy mắt dựng thẳng lên, khi đôi mắt đỏ ngầu của nó rơi xuống người Thủy Miểu Miểu, một miệng răng nanh còn mở rộng hơn vừa nãy.
Hoa Dật Tiên thấy vẫy một tay không thu hút được sự chú ý của Thủy Miểu Miểu, liền giơ cả hai tay lên, trong chớp mắt tiểu nãi cẩu liền nhảy ra khỏi đài luận võ, giữa sự kinh hoảng của mọi người, tiểu nãi cẩu lao về phía Thủy Miểu Miểu.
Đây chính là cơ hội báo thù mà nó ngày đêm mong nhớ, nó còn nhớ lúc ở Tiên minh, người phụ nữ này ngày nào cũng nắn gáy nó, còn dọa nó!
Thật là một con chó con thù dai.
Thủy Miểu Miểu vội đẩy Lãnh Ngưng Si ra, tránh cho người vô tội bị liên lụy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận