Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 128: Vô đề (length: 8574)

"Văn Nhân Tiên! Không phải." Thủy Miểu Miểu nhìn người đột ngột xuất hiện trước mặt, dừng bước chân, tự đánh vào miệng mình, vội vàng sửa lời nói, "Sư phụ, người về từ lúc nào vậy, còn nữa cái bộ dạng này của người, là sao vậy?"
Nhìn Văn Nhân Tiên bất thình lình xuất hiện, Thủy Miểu Miểu càng nói càng do dự, từ từ lùi lại phía sau.
Quần áo Văn Nhân Tiên hơi xộc xệch, tóc có chút rối bời, trong lòng ngực ôm một đống đồ ăn, tay còn xách hai cái đèn trời.
"Miểu Miểu?" Văn Nhân Tiên có chút kinh ngạc nhìn Thủy Miểu Miểu, cảm giác mặt hơi nóng lên, có chút xấu hổ.
Văn Nhân Tiên quên hôm nay dưới núi có lễ hội, đi đường suốt đêm trở về, định nghỉ một chút, liền tính theo điểm truyền tống về Cổ Tiên tông, ai ngờ dọc đường, không bị thiếu nữ chặn lại hỏi có thể cùng đi dạo không, thì cũng bị người bán hàng rong vây lấy.
Thiếu nữ còn dễ nói, từ chối qua loa cho xong, nhưng đám người bán hàng rong, sau khi dùng tiền đuổi được một người đi thì những người khác lại chen chúc đến, chặn kín cả đường đi.
Khó khăn lắm đến được điểm truyền tống, trong lòng quá vội nên quên không nhìn vị trí, Văn Nhân Tiên liền đột ngột xuất hiện ngay trước mặt Thủy Miểu Miểu.
Biết rõ bây giờ mình có bao nhiêu không được chỉn chu, Văn Nhân Tiên không dám nhìn thẳng Thủy Miểu Miểu, thân là sư phụ lại xuất hiện trước mặt đồ đệ thế này, còn dọa cả đồ đệ nữa, thật là quá không nên.
Không khí càng lúc càng xấu hổ, Thủy Miểu Miểu nghĩ đến lời Hiền Ngạn tiên tôn từng nói, Văn Nhân Tiên vì mình mà đi Đông hải, liền chủ động tiến lên phá vỡ bầu không khí lúng túng.
Nhận lấy đồ vật từ trong ngực Văn Nhân Tiên.
"Bánh ngải, bánh xuân, rượu khai vị, sư phụ, người định ăn mừng lễ hội Khai Tuế sao?"
Lễ hội Khai Tuế? Văn Nhân Tiên nhìn màn đêm đỏ rực ánh đèn trời, mang theo vài phần cảm giác bừng tỉnh đại ngộ, "Đúng là vào thời điểm này."
Hắn bế quan quá lâu, vẫn chưa thích ứng được.
"Sư phụ, ta ăn một cái được không?" Thủy Miểu Miểu nhìn bánh ngải trong tay, vốn dĩ bữa tối còn chưa ăn, có chút đói bụng.
"Ừ, ăn đi, nếu cảm thấy ăn được, ta xuống núi mua thêm mấy cái nữa."
Thủy Miểu Miểu bóc bánh ngải, lẩm bẩm, "Ta cũng đâu phải là người ham ăn."
Cũng không biết có ngon không, thứ này nàng chỉ nghe qua thôi, trông thì xanh mướt, ngửi thì lại mang theo mùi hương cổ xưa.
Lời này vừa nói ai nghe, đâu có mở ra được! Nửa ngày sau, Thủy Miểu Miểu chuẩn bị trực tiếp dùng răng cắn mở.
Văn Nhân Tiên cười, buông đèn trời xuống, theo tay Thủy Miểu Miểu cầm lấy bánh ngải, mở dây, bóc lá bên ngoài ra, đưa cho Thủy Miểu Miểu.
"Cảm ơn." Thủy Miểu Miểu nhận lấy không chút khách sáo cắn một miếng lớn, cảm giác mềm mại, hương vị thì sao nhỉ, chắc chắn con thỏ sẽ thích ăn.
Tiện tay mở nắp bình rượu khai vị, Thủy Miểu Miểu định uống một ngụm, bị Văn Nhân Tiên ngăn lại, "Không được uống rượu, uống cái này đi."
Thủy Miểu Miểu nhận lấy bình ngọc mở ra, một mùi thơm xông thẳng lên đỉnh đầu, khiến tinh thần con người phấn chấn.
"Đây là cái gì?"
"Long tiên."
"Hả?" Thủy Miểu Miểu vừa định uống thì khựng lại, không biết có nên uống không.
"Không phải nước bọt của chân long." Văn Nhân Tiên bị hành động ghét bỏ của Thủy Miểu Miểu chọc cười, người khác mà có được long tiên này, chắc kích động còn không kịp ấy chứ.
"Đây là nước bọt của tiểu long, bọt biển già sinh ra trân châu, ở giữa một chút mới có thể lấy ra được một giọt."
"Chỉ một giọt thôi sao! Mà đây có cả một bình." Thủy Miểu Miểu cẩn thận liếm nhẹ miệng bình, lập tức mặt mày hớn hở lên.
"Ừm, rất thơm và ngon." Thủy Miểu Miểu không biết phải hình dung thế nào, dù sao rất ngon là được, "Hương vị đậm đà như vậy, hay là để dành về sau pha loãng ra uống cho sướng miệng!"
"Không cần tiết kiệm, nghe nói nước bọt của tiểu long này có công dụng bồi bổ, nếu Miểu Miểu thích, đợi long cung Đông hải mở lại, ta sẽ đi tìm thêm chút nữa." Văn Nhân Tiên nói rất chân thành.
Ôm chặt bình ngọc trong ngực, sự quan tâm của Văn Nhân Tiên quá mức lộ liễu, Thủy Miểu Miểu cúi đầu ngập ngừng nói: "Thật ra thì, sư phụ, người không cần phải vậy đâu, con bây giờ đã ổn rồi mà."
"Chỉ cần một ngày con còn cần chiếc áo choàng Thiên Vũ này, thì coi như là chưa ổn." Văn Nhân Tiên xoa đầu Thủy Miểu Miểu, cười dịu dàng, "Ta là sư phụ của con, ta đã nói ta sẽ bảo vệ con, khi con cần ta thì ta sẽ là người đầu tiên xuất hiện, có lẽ, những việc ta làm bây giờ vẫn chưa đủ tốt, dù sao thì ta cũng là lần đầu tiên làm sư phụ, cho ta thời gian, ta sẽ làm một người sư phụ tốt nhất."
Văn Nhân Tiên nói rất nghiêm túc, làm tim Thủy Miểu Miểu "thình thịch" nhảy lên.
"Bây giờ đã tốt lắm rồi." Thủy Miểu Miểu nói nhỏ, sư phụ nhà ai có thể giống Văn Nhân Tiên như vậy… đáng tiếc, nhìn bộ dạng Văn Nhân Tiên, có vẻ như hắn chỉ muốn làm một người sư phụ mà thôi.
Ánh mắt rơi vào hai chiếc đèn trời dưới đất, "Sư phụ, chúng ta cùng nhau thả đèn trời đi!" Thủy Miểu Miểu phá tan bầu không khí ấm áp này, ngồi xổm xuống đất, mân mê chiếc đèn trời.
"Đồ chơi này ta chưa từng thả bao giờ, nó làm sao bay lên được vậy?"
Rút tay về, Văn Nhân Tiên cũng ngồi xuống theo Thủy Miểu Miểu, "Cứ thả là được, còn về nguyên lý của đèn, ta cũng không rõ, đợi về ta tra thêm sách rồi giải đáp cho con sau."
Biểu tình đứng đắn của Văn Nhân Tiên, thật quá buồn cười, Thủy Miểu Miểu cố nén cười nghẹn khó chịu, chỉ có thể dời ánh mắt, tập trung vào chiếc đèn trời, "Vậy chúng ta bây giờ phải cần bút mực, đúng rồi, sư phụ, người có nguyện vọng gì không?"
"Nguyện vọng của Miểu Miểu đều trở thành sự thật chính là nguyện vọng của ta."
Haiz, sư phụ, người mà cứ trêu người như vậy thật sự là được sao?
Hai người bận rộn một hồi, thả hỏng mất một chiếc đèn trời, chiếc thứ hai thì mới cong queo bay lên trời, sau đó càng bay càng cao, vượt qua những chiếc đèn trời khác trên bầu trời.
"Vậy đèn của người rốt cuộc tại sao không viết gì vậy?"
Thủy Miểu Miểu cười cười, tầm mắt đi theo chiếc đèn trời không có nguyện ước đó, chỉ đến khi nó không còn thấy bóng dáng ở tầng mây mới lên tiếng, giọng mang theo chút đùa cợt, "Sư phụ, người nói xem, bọn họ đang cầu nguyện với ai, thần? Tiên? Hay là trời!"
Thủy Miểu Miểu chỉ vào bầu trời đầy những đèn trời, "Nếu trời có linh thật, nhiều nguyện vọng như vậy, nó sẽ thực hiện cho ai chứ?"
Ta đã từng khẩn cầu, cầu xin ba khỏe mạnh xuất viện, mẹ đừng khóc nữa, cuộc sống của mình không có những lời bực bội đó… nhưng đã có điều nào thành sự thật đâu.
Hít một hơi thật sâu, trước khi Văn Nhân Tiên kịp lên tiếng an ủi, Thủy Miểu Miểu đột nhiên lớn giọng hơn nói: "Nguyện vọng của ta, ta sẽ tự mình thực hiện, cho nên ta gửi phiền não của ta cho trời rồi, trời chắc chắn nhận được, ta cảm thấy tâm tình thoải mái hơn nhiều rồi."
"Con có nhiều phiền não sao?"
"Người thì ai mà chẳng có phiền não! Sư phụ người có phiền não gì không, ta gửi lên trời thay người luôn."
Phiền não? Hắn có phiền não sao?
Tu luyện rồi lại tu luyện, Văn Nhân Tiên cho rằng cả đời này mình sẽ cứ như vậy trôi qua, gặp phải tu vi đình trệ thì cố gắng, rồi bế quan, đột phá.
Hắn không có phiền não.
Thủy Miểu Miểu cười lớn với bầu trời, Văn Nhân Tiên không thể dời mắt được, đến khi Thủy Miểu Miểu đột nhiên ho khan, Văn Nhân Tiên nghĩ là mình đã có phiền não.
Sức khỏe Miểu Miểu quá kém, đó là phiền não của hắn, và hắn sẽ cố gắng chữa khỏi phiền não này.
"Đêm đã khuya rồi, nên về thôi."
"Hả?"
Trước khi Thủy Miểu Miểu kịp phản ứng lại, Văn Nhân Tiên đã ôm lấy Thủy Miểu Miểu, "Nên về Thiên Uyên Phong rồi, ta muốn ngự kiếm, con chuẩn bị xong chưa?"
Sững sờ trong một chớp mắt, Thủy Miểu Miểu mới nhớ ra, khi ở Giản phủ mình từng nói đùa, dặn Văn Nhân Tiên mỗi lần bay nhớ báo một tiếng, ai ngờ Văn Nhân Tiên vậy mà lại nhớ kỹ.
"Chuẩn bị xong rồi!" Thủy Miểu Miểu có chút vui sướng cao giọng nói, "Chúng ta cất cánh đi!"
Hai tay ôm chặt cổ Văn Nhân Tiên, song song cùng đèn trời.
Thủy Miểu Miểu gan lớn buông tay ra, đưa tay vờn mấy chiếc đèn trời kia, một lần nữa khẳng định mình tuyệt đối không sợ độ cao, Thủy Miểu Miểu cười vui vẻ trong lòng Văn Nhân Tiên, "Sư phụ, khi nào con cũng có thể ngự kiếm được vậy?"
"Về rồi ta sẽ dạy cho con, bây giờ thì mau đưa tay về cho ta, cẩn thận rơi đấy."
"Sẽ không đâu, có sư phụ ở đây sao con có thể rơi được."
"Vậy thì, con cứ tiếp tục đi."
Nghe câu trả lời của Văn Nhân Tiên, Thủy Miểu Miểu không kìm được mà để lại tiếng cười vang vọng trên bầu trời….
Bạn cần đăng nhập để bình luận