Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 57: Vô đề (length: 11824)

Vận may thật sự không tốt, một kiếm xuyên qua đầu một con dị thú, nhìn nó đổ gục xuống, Thủy Miểu Miểu rút kiếm về, nhìn dấu vết máu trên kiếm, thở hồng hộc.
Mấy ngày nay mình một cái mê chướng cũng không tìm thấy, lại còn bị đám dị thú xuất quỷ nhập thần này hành cho, luyện thanh viêm kiếm quyết thành ra như lửa đốt đan dược ngây thơ.
Nghe nơi xa truyền đến tiếng gầm thét, Thủy Miểu Miểu phấn chấn tinh thần hướng đuổi phàm chướng đi đến, ở phàm giới dừng chân.
Thú ở Thần Ma giới không thể vượt qua đuổi phàm chướng đến phàm giới, vừa hay có thể cho Thủy Miểu Miểu nghỉ ngơi một chút, bởi vì không biết mê chướng rốt cuộc sẽ xuất hiện ở đâu, Thủy Miểu Miểu chọn một ngày tìm ở Thần Ma giới, một ngày tìm ở phàm giới.
Hôm nay cũng không biết dị thú Thần Ma giới bị thần kinh à, một đám rất là nóng nảy, không nhịn được Thủy Miểu Miểu chỉ có thể chọn ở phàm giới ẩn tránh.
Dã thú ở phàm giới nhưng dễ đối phó hơn nhiều.
Vung kiếm trong tay, buồn bực ngán ngẩm chém cỏ xung quanh, những người kia nói chỉ cần đi trên ranh giới sẽ đụng phải mê chướng ấy mà!
Sao ta không có vận may tốt như vậy?
Nơi xa truyền đến tiếng nước, xem móng vuốt của mình đã có thể xoa ra bùn, Thủy Miểu Miểu đổi hướng mà đi.
Đi đến trước một sơn cốc, trước mắt bỗng nhiên rộng mở, Thủy Miểu Miểu ngây người tại chỗ, mình đây là đi nhầm đường sao?
Một ngôi nhà gỗ nhỏ lặng lẽ đứng sừng sững trước mắt, trước cửa trồng rau nuôi hoa, nơi không xa đào một cái ao nhỏ, dẫn nước suối từ trên núi xuống.
Thật là nhàn hạ thoải mái, Thủy Miểu Miểu thu kiếm về, dò hỏi: "Xin hỏi có ai không?"
Thanh âm vọng trong sơn cốc, gọi ba bốn tiếng, nghe không ai trả lời, Thủy Miểu Miểu đi về phía nhà gỗ.
Vừa nhìn nhà gỗ này là mới xây không lâu, Thủy Miểu Miểu đẩy cửa ra, gia cụ trong phòng đầy đủ, không cái nào không phải làm từ gỗ hoặc hòn đá.
Trong phòng sạch sẽ gọn gàng lại có hơi thở cuộc sống, trên bàn bày một bó hoa trà.
Thủy Miểu Miểu rất thích hoa trà, không vì nguyên nhân gì cả, đại khái là do hoa trà ở thôn trang mình từng ở tại phàm giới nở rộ rực rỡ nhất đi!
Khi đó trong phòng mình luôn có một bó hoa trà đang nở, là Mục Thương mỗi ngày mang đến.
Nghĩ có chút xa rồi, Thủy Miểu Miểu nhẹ nhàng đóng cửa lại, dù sao cũng là nhà của người khác, nhìn một chút là được rồi.
Thủy Miểu Miểu đi về phía nhà bếp, trong nồi trên bếp lửa nhỏ đang hầm món gì đó.
Mở nồi ra một đùi gà hầm thơm ngào ngạt xông vào mặt, nước miếng lúc ấy liền chảy ra.
Nhìn xung quanh, cũng không biết gia chủ khi nào về, hay là mình ăn trước một chút, rồi để lại chút bạc? Nhưng rừng sâu núi thẳm này có bạc để làm gì.
Thủy Miểu Miểu đủ kiểu xoắn xuýt cuối cùng không chống nổi con sâu thèm ăn trong bụng, múc nửa bát nhỏ thịt hầm lên ăn.
Ngon thật, luôn cảm thấy tay nghề này mình trước kia đã từng ăn, ở đâu nhỉ?
Vì tìm tòi nghiên cứu xem mình từng ăn ở đâu, một chút không cẩn thận Thủy Miểu Miểu ăn hết nửa nồi rồi.
Lau miệng, Thủy Miểu Miểu đập tay mình, kiềm chế ý nghĩ muốn thêm một chén nữa, theo thủy ẩn doanh lấy ra mấy bình thuốc trị thương để lại một tờ giấy đặt cạnh bếp lò, bạc không dùng được, thuốc trị thương chắc cũng dùng được nhỉ!
Cầm lụa nhúng nước bên ao, lau mặt và tay, dù sao cũng là ao do người khác đào, tắm rửa thì quá đáng rồi.
Cẩn thận từng bước một, Thủy Miểu Miểu quyến luyến không muốn đi, rất muốn được ngủ một giấc trên giường kia, thôi thì sớm ngày tìm được dửu thảo kết thúc cuộc sống màn trời chiếu đất này.
Chân trước Thủy Miểu Miểu vừa đi, chân sau một nam tử áo đen xách hai con thỏ về nhà gỗ.
Có người tới đây rồi! Nam tử cảnh giác nhìn xung quanh, hẳn là lão nhân gia nhà hắn lại đến quấy rối.
Có chút bất đắc dĩ lắc đầu, nam tử đá văng cửa phòng, không có nguy hiểm, vậy thì lão già đổi sách lược rồi, nghĩ đến thịt hầm trên bếp.
"Xem ra nồi thịt này không thể ăn rồi."
Đi vào phòng bếp, vẫn không có gì khác lạ, chỉ là canh thịt vơi đi phân nửa.
Không phải lão già nói không ăn đồ ở phàm giới sao? Còn nói đồ ở đây không ngon bằng vỏ cây ở Thần Ma giới, ngày nào cũng muốn lôi mình vào Thần Ma giới.
Ánh mắt dừng lại trên bình thuốc bên cạnh, lại trò cũ?
Cầm nắp nồi chọc vào bình thuốc, thấy tờ giấy đè bên dưới.
Chữ viết này là, không thể nào! Nhẹ buông tay, hai con thỏ rơi xuống đất nhanh chóng chạy đi.
Nam tử cầm tờ giấy kia, như cười mà không phải cười như khóc mà không phải khóc ngồi bệt xuống đất "Lão già nếu đây là trò đùa của ngươi, thì cả đời này đừng hòng ta bước chân vào Thần Ma giới một bước!"
Nam tử nhìn xung quanh, nàng hẳn là chưa đi xa • • • • • • "Ta sẽ tìm thấy ngươi, mặc kệ là nam hay bắc trực giác sẽ chỉ đường cho ta • • •" Thủy Miểu Miểu tự sướng ngân nga hát.
Nhìn một mảng lớn sương mù nồng nặc trước mặt, sương mù màu vàng, mình tìm thấy rồi!
Làm một động tác cố lên, huyễn hóa ra trường kiếm nắm chặt, Thủy Miểu Miểu từng bước một đi về phía màn sương vàng.
Tình hình bên trong sương mù là không thể biết, việc này khiến Thủy Miểu Miểu rất bất an.
Đưa tay chậm rãi sờ về phía sương mù màu vàng.
"Dừng tay."
Ai đang kêu đó, Thủy Miểu Miểu chưa kịp quay đầu nhìn xem rốt cuộc là ai, tay đã chạm đến sương mù vàng rồi.
Một giây sau Thủy Miểu Miểu bị hút vào.
Trời đất quay cuồng một trận giày vò, nôn hết cả đồ ăn vừa nãy, Thủy Miểu Miểu mới miễn cưỡng cảm nhận được ngũ quan, dùng kiếm chống đất, cố gượng đứng lên.
Đây là đã vào mê chướng sao?
Thủy Miểu Miểu nhìn bốn phía xung quanh mù mịt sương khói, nếu như không thấy tay mình đưa gần lên, Thủy Miểu Miểu đã nghĩ rằng mình bị ném ra ngoài rìa rồi.
Không khí trong sương mù rất khó chịu, Thủy Miểu Miểu nghi ngờ nếu không phải do mình đã ăn đủ đan giải độc và đan tránh độc, chắc đã ngã quỵ rồi.
Nhưng dù là vậy, Thủy Miểu Miểu vẫn cảm thấy đường thở bị thiêu đốt hung hăng.
Che miệng mũi, Thủy Miểu Miểu lấy ra một ngọn đèn, chậm rãi bước ra bên ngoài.
Trong mê chướng ngoài việc có chút âm u, Thủy Miểu Miểu vẫn chưa phát hiện một sinh vật nào, cũng không biết tình huống này là tốt hay xấu.
Che miệng mũi, cầm đèn, kẹp kiếm, Thủy Miểu Miểu cúi người xuống, tìm kiếm thứ này dưới đất.
Dù gì dửu thảo cũng là cỏ, chắc chắn là mọc ở trên mặt đất.
"Cỏ đuôi chó màu đỏ, cỏ đuôi chó màu đỏ, ngươi ở đâu vậy • • •" Thủy Miểu Miểu lẩm bẩm, để mong nhanh chóng tìm được, thật sớm rời khỏi nơi này.
Cảm giác xung quanh lại tối đi vài phần, Thủy Miểu Miểu tìm một gốc cây dựa vào ngồi xuống.
"Mệt chết đi được."
Thủy Miểu Miểu buông đèn gõ vào eo mình "Eo sắp phế rồi, thế này phải tìm đến năm nào tháng nào a!"
Ở bên ngoài thì còn đỡ, mình còn dám ngủ ngoài trời, ở nơi âm phong vù vù không thấy sinh vật này, Thủy Miểu Miểu không dám chớp mắt một cái.
Nghỉ ngơi một lát là phải tiếp tục, thôi thì mau tìm dửu thảo để ra ngoài, Thủy Miểu Miểu gõ vào cổ, đi vòng vòng qua trái phải trên dưới.
Ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên vệt màu đỏ trên cây kia, Thủy Miểu Miểu có chút dở khóc dở cười.
Dửu thảo là mọc trên cây! Phí cảm xúc của mình rồi.
Thủy Miểu Miểu đứng lên định hái dửu thảo trên cây, chiều cao đúng là cứng họng, Thủy Miểu Miểu nhặt kiếm dưới đất lên, vung lên một roi bạc xuất hiện trong tay.
Roi vung về phía dửu thảo, mắt thấy là sắp đánh rớt dửu thảo, một cái miệng lớn đầy máu từ trên cây rơi xuống, cản roi lại.
Thấy cái miệng lớn phun ra cái lưỡi đỏ tươi, Thủy Miểu Miểu ngây ra như phỗng, con ngươi co rút lại.
Rắn, là rắn sao!
Trong lúc vô ý đá ngã đèn, làm cháy đống cỏ ở gần.
Sao lại nói mê chướng không có sinh vật, những dây leo rũ xuống kia, không phải là từng con rắn sống sờ sờ.
Quần rắn loạn xạ, nếu Thủy Miểu Miểu bây giờ có thể động đậy được, mật đắng cũng có thể phun ra.
Con rắn trên cây dửu thảo đặc biệt to, chắc phải gọi là mãng xà, nó trừng mắt Thủy Miểu Miểu, đôi mắt bắn ra ánh sáng vàng lạnh lùng, lộ ra răng độc giống như nhìn thấy con mồi, Bây giờ mình nên làm gì, chạy sao?
Đáng tiếc Thủy Miểu Miểu không cảm giác được sự tồn tại của chân mình.
Thủy Miểu Miểu sợ rắn, bẩm sinh, phát hiện mình đang ở trong hang rắn mà không tè ra quần đã là hết sức kiên trì.
Cho nên khi mãng xà thè lưỡi tấn công, Thủy Miểu Miểu không biết nên có phản ứng gì.
"Miểu Miểu!"
Trước khi ngất đi, Thủy Miểu Miểu dường như nghe thấy có người gọi tên mình, ai vậy, diêm vương sao! Nghe giọng nói này chắc diêm vương đẹp trai lắm • • • • • • Trong bí cảnh băng đông bị nhốt vào bạch liên Lãnh Ngưng Si, không biết ngày đêm, không biết lạnh nóng, không biết đói khát, hoa tâm bên trong tĩnh lặng đến đáng sợ.
Nó dường như cách âm, ngay cả tiếng thở của Lãnh Ngưng Si cũng không nghe được, nàng có đôi khi lại nghi ngờ liệu mình có phải đã chết rồi hay không.
Bất lực co quắp trong hoa tâm, nàng nắm chặt sợi dây buộc tóc bạch ngọc mà Thủy Miểu Miểu đưa cho, giống như đang nắm chặt cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.
Không biết đã bao lâu, Lãnh Ngưng Si nhìn sợi dây buộc tóc trong tay, nghi hoặc.
Sao mình cứ giữ cái dây buộc tóc này không buông? Nó đặc biệt lắm sao?
Chỉ là một sợi dây buộc tóc bình thường.
Lãnh Ngưng Si buông tay ra, nhìn xung quanh một màu trắng, có chút điên mà cười cười.
Đây lại là đâu? Mình lại là ai? Tại sao ở đây? Vì cái gì mà kiên trì • • • • • • Đột nhiên bên hông truyền đến một trận xao động.
Lãnh Ngưng Si sững sờ một hồi lâu, chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn trăng non ngọc bội bên hông.
"• • • vĩnh viễn sẽ không quên • • •, chúng ta sẽ là bạn tốt cả đời."
"Cả đời?"
Cái gì mà cả đời? Ai đang nói đó!
Lãnh Ngưng Si bịt tai lại, gào thét.
Trong hoa tâm cách ly tất cả âm thanh, bao gồm cả Lãnh Ngưng Si, không ai có thể phát ra âm thanh trong bạch liên này.
"Ngươi vẫn chưa trả lời ta, có muốn làm bạn tốt cả đời hay không?"
Trả lời ai? Trả lời ai!
Ngươi đừng có động nữa!
Lãnh Ngưng Si bắt lấy ngọc bội trăng non, van xin ngươi, đừng động nữa • • • "Ta sẽ cố mà trân trọng nó, cả đời."
Là ai, vì sao nàng cũng cầm ngọc bội trăng non, nàng đang cười, nàng đang cười với ai?
"Ta họ Lãnh tên Ngưng Si."
"Thủy Miểu Miểu."
Thủy Miểu Miểu! Là Thủy Miểu Miểu, bừng tỉnh dậy, Lãnh Ngưng Si hai tay nắm chặt ngọc bội, Miểu Miểu gặp nguy hiểm!
"Ta muốn ra ngoài ta muốn rời khỏi đây, ta muốn ra ngoài ta muốn rời khỏi đây • • • • • •" Lãnh Ngưng Si không tiếng động la hét, điên cuồng vuốt ve cánh hoa xung quanh.
Nhưng có ích gì chứ? Vô dụng thôi!
Lãnh Ngưng Si tỉnh táo lại, nhìn ngọc bội dần không còn chuyển động nữa.
Còn may, vẫn còn may.
Lãnh Ngưng Si ngồi xếp bằng.
Nàng muốn ra ngoài, nàng muốn tăng lên thực lực, nàng muốn đi tìm Thủy Miểu Miểu, nàng không muốn ở đây làm phế vật chờ người khác đến cứu!
Công pháp vận chuyển mà lên.
Bạch liên giữa hồ lặng lẽ đứng sừng sững ở đó, đột nhiên nó phát ra ánh sáng bốn phía, bạch liên bắt đầu điên cuồng cướp đoạt linh khí xung quanh.
Mặt hồ nổ tung, xua đuổi đám linh thú gần đó.
Văn Nhân Tiên dừng bước chân, quay đầu nhìn nơi xa chim thú hoảng sợ bay đi, hàng lông mày nhíu chặt.
Lại có yêu nghiệt nào xuất hiện, từ sau khi vào bí cảnh băng đông liền không được yên bình, đồ vật bên trong dị thường bạo động, tựa như không hoan nghênh người ngoài như hắn, đuổi theo không tha • • • •
Bạn cần đăng nhập để bình luận