Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 135: Vô đề (length: 8936)

"Miểu Miểu, đừng khóc."
Theo trong mộng bừng tỉnh, Thủy Miểu Miểu mở mắt nhìn thấy trước mắt là màn lụa đầu giường, tối qua mình đã về phòng từ lúc nào? Sao lại không có ấn tượng gì vậy?
Là do mất trí nhớ tràn đầy?
Hỏi han một hồi, mọi người đều nói sau bữa tối liền không thấy nàng ra khỏi cửa.
Vậy rốt cuộc tối qua mình đã ngủ ở đâu? Trong trí nhớ hẳn là mình phải dựa vào kết giới để ngủ mới đúng, chẳng lẽ là mộng du!
Không được, chuyện này nhất định có điều kỳ quái, phải tra cho rõ ràng, Thủy Miểu Miểu từ trước đến nay không thể nhẫn nhịn được những chuyện không minh bạch kiểu này. . . . . .
"Nguyệt Sam sư tỷ sớm."
"Ừm." Nguyệt Sam mỉm cười đáp lại lời chào của sư đệ, được Ám Nguyệt dạy bảo, Nguyệt Sam mấy năm nay càng thêm quyến rũ, số người theo đuổi cũng tăng lên gấp bội.
"Hừ!" Đi ngang qua Tĩnh Xảo Nhi vẫn như cũ, giọng điệu khó chịu.
Nàng chán ghét Nguyệt Sam, đó là sự ghét bỏ trời sinh, không liên quan đến Phương Từ, mấy năm nay cảm xúc chán ghét đó càng thêm mãnh liệt, mặc kệ có phải do ghen ghét hay không, Tĩnh Xảo Nhi cũng không tin là có người như Nguyệt Sam, chuyện gì cũng chu đáo.
Nàng không có vui buồn ghét giận sao? Nhìn nụ cười giả tạo kia của nàng xem, thế mà có nhiều người yêu thích như vậy.
"Xảo Nhi sư tỷ sớm."
"Sớm cái gì mà sớm, mặt trời lên cao hết cả rồi." Tĩnh Xảo Nhi mở miệng liền như ăn phải thuốc nổ vậy.
Nguyệt Sam vẫn như cũ tươi cười đầy mặt.
Thật khó chịu, Tĩnh Xảo Nhi vốn định cứ đi thẳng một mạch, lại dừng bước, "Sao hôm nay Nguyệt Sam sư muội không đến Thiên Uyên phong? Từ sau khi theo Thừa Tiên linh quân trở về, ngươi ngày nào cũng chạy đến Thiên Uyên phong, thế nào, muốn quyến rũ linh quân à, đáng tiếc, người ta đã phong sơn rồi."
"Biết đâu Thừa Tiên linh quân đã sớm liệu trước thì sao!"
Tĩnh Xảo Nhi vừa dứt lời, người đi theo nàng là Nhâm Văn Cẩm, nàng phụ họa theo sau, Phan Tiểu Sương đi rồi, chắc chắn sẽ có người mới tới mà.
"Thừa Tiên linh quân chính là thiên chi kiêu tử ai mà không ngưỡng mộ!" Nguyệt Sam nhìn về phía Nhâm Văn Cẩm nhẹ nhàng chớp mắt, "Sư tỷ cô nói xem?"
Nhâm Văn Cẩm nghĩ được câu nào liền lập tức quên ngay.
Tĩnh Xảo Nhi đứng bên cạnh nhìn đến mức dậm chân, cô biết tại sao mấy năm qua nàng càng phát chán ghét Nguyệt Sam không? Bởi vì Nguyệt Sam cô ta ăn sạch cả nam lẫn nữ, quả thực là người tâm thần bấn loạn.
"Mặt ngươi đỏ cái gì!" Tĩnh Xảo Nhi kéo Nhâm Văn Cẩm sang một bên, hung dữ nhìn chằm chằm Nguyệt Sam, "Ngươi có thể có ngày nào không làm cho ta buồn nôn không?"
"Có sao?"
"Ta . . ." Tĩnh Xảo Nhi nhìn vào ánh mắt chớp động của Nguyệt Sam, cũng không nói nên lời.
Lưu Oánh chỉ rời đi một lát đã thấy hai người lại cãi cọ, vội vàng chạy tới, "Nguyệt Sam sư muội còn có chuyện gì không?"
"Cáo từ." Nguyệt Sam lễ phép rời đi, ba giây sau, truyền đến tiếng gầm thét của Tĩnh Xảo Nhi, "Hồ ly tinh! Nàng tuyệt đối là hồ ly tinh chuyển thế!"
Lưu Oánh ngăn Tĩnh Xảo Nhi lại, "Nàng đã là hồ ly tinh, vì sao cô cứ phải đi tính toán chi li với nàng."
"Hừ! Không nuốt trôi cục tức này mà."
Không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần Nguyệt Sam nháy mắt với mình mấy lần, đầu óc mình liền trống rỗng, nhưng đợi khi Nguyệt Sam rời đi, cảm giác này lại biến mất, thật khiến người ta bực bội.
"Đi." Tĩnh Xảo Nhi quát với Nhâm Văn Cẩm đang đứng một bên: "Lần sau ngươi mà còn đỏ mặt, xem ta có mang theo ngươi ra ngoài nữa không."
Luyện xong công pháp, Thủy Miểu Miểu đã tỉnh táo lại đang tản bộ ở bên rìa Thiên Uyên phong, thỉnh thoảng gõ một chút vào kết giới, xem gợn sóng hiện ra.
Bên ngoài kết giới là cảnh sắc không thay đổi, ngay cả một người đi ngang qua cũng không có.
Thủy Miểu Miểu không ra được kết giới này, cũng không phá được kết giới này, nhưng trên thế giới người tài không ít, nàng không làm được, sao có thể nói người khác không làm được chứ?
Mấy ngày nay rảnh rỗi không có việc gì, Thủy Miểu Miểu cũng hay tùy ý lật xem « Thần Ma giới lộng lẫy », tích lũy được không ít kiến thức.
Hiện tại có thể xác định, trong phạm vi Thiên Uyên phong trừ Văn Nhân Tiên đang bế quan, chỉ còn có ta, Mất Trí Nhớ, và Tràn Đầy, bỏ qua khả năng mộng du cực kỳ thấp kia, thì chỉ có thể là người bên ngoài kết giới.
Đương nhiên cũng có thể là do trí nhớ của mình hỗn loạn, bất quá thử xem thì sao chứ.
Thủy Miểu Miểu nhắm mắt lại, thi triển tâm nhãn.
Có kết giới cản trở, thần thức quét không ra ngoài được, nhưng tâm nhãn thì lại thấy được.
Hình ảnh do tâm nhãn mang lại mặc dù thô ráp, nhưng lại toàn diện, Thủy Miểu Miểu mở mắt ra, so với những gì tâm nhãn thấy, có nhiều thứ bên ngoài kia hơn, chỉ là dùng tâm nhãn không phân biệt ra được thôi.
Hôm nay về trước đã, Thủy Miểu Miểu cong môi cười, mọi chuyện xem như có tiến triển, về phần tốt hay xấu, từ từ xem xét.
Thủy Miểu Miểu chọn gần như tất cả các thời gian, đi dạo hết các rìa của Thiên Uyên phong.
Một lúc sau, bóng người mà mắt tùy tâm vẽ ra xuất hiện nhiều nhất, trông cũng không có gì ác ý.
Buổi tối ngược lại lại có người cùng mình đi dạo.
Đêm nay trời không tệ, đầy trời sao sáng, Thủy Miểu Miểu vừa đi vừa ngẩng đầu thưởng thức, bất cẩn một cái, trượt chân ngã xuống sườn núi, không động tĩnh.
Dùng tâm nhãn mà xem, bóng người kia đột nhiên trở nên khẩn trương, chạy đến chỗ kết giới, rồi lại do dự trước kết giới.
"Miểu Miểu!"
Bóng người thấy Thủy Miểu Miểu ngã vào bụi cỏ bên trong kết giới mà không có phản ứng gì, vẻ mặt càng lộ rõ vẻ khẩn trương.
Lần trước đã là ngoại lệ, lần này. . . sau một hồi do dự ngắn ngủi, bóng người liền bắt đầu xác nhận xung quanh có ai không, bóng người sờ nhẹ vào kết giới, một bàn tay trắng nõn liền dễ như trở bàn tay xuyên qua được.
Không cần dùng pháp thuật gì sao!
Nghe được tiếng bước chân, Thủy Miểu Miểu vội vàng nhắm tâm nhãn lại, bị người kéo, cảm giác này, là một nữ! Nguyệt Sam sao?
Nói thật, Thủy Miểu Miểu ban đầu còn cho là Hiền Ngạn tiên tôn không yên tâm phái người tới xem, bây giờ nàng còn không cần mở mắt, hình như cũng có thể biết người đến là ai.
Rốt cuộc ở Cổ Tiên tông này mình quen biết không có nhiều nữ, cũng không thể trông chờ vào Tĩnh Xảo Nhi được!
Còn có mùi thơm mê người trên cơ thể này, tuyệt đối là Nguyệt Sam không chạy được, giọng nói cũng giống.
Vậy rốt cuộc có nên mở mắt hay không đây! Vốn còn tưởng người của Hiền Ngạn tiên tôn có thể đưa mình ra khỏi kết giới, giờ lại sợ mình chạm phải bí mật của người khác, thôi không cứ giả bộ đơ đến cứng người đi cho lành.
Đỡ Thủy Miểu Miểu lên giường, Nguyệt Sam thuận tay lau mặt cho Thủy Miểu Miểu một cái, quả thật là da thổi nhẹ là tan, ngay cả nàng là người của thiên Dục tộc cũng có phần ngưỡng mộ, mặc dù mấy ngày trước đã biết khi mang Thủy Miểu Miểu đang ngủ ở bên ngoài vùng ngoại ô về, nhưng bây giờ vẫn muốn véo một cái.
Người khác bế quan, khi đi ra sẽ càng lợi hại hơn, sao Thủy Miểu Miểu lại càng thêm mềm mại vậy? Khiến người ta nghĩ muốn nhào lên véo má một cái.
Sau khi kết thúc lệnh cấm bế, Nguyệt Sam gần như mỗi ngày đều tới Thiên Uyên phong, nàng cũng không biết vì sao mình lại đến, mà lại còn kiên trì nhiều năm như vậy.
Nhưng sau khi nhìn thấy Thủy Miểu Miểu điên cuồng đập vào kết giới, Nguyệt Sam đột nhiên liền hiểu ra, nàng nhớ Thủy Miểu Miểu.
Chính là nhung nhớ, chỉ là nhung nhớ đơn thuần thôi, chỉ là muốn gặp một lần, xem một cái rồi là tốt rồi, nếu buổi tối đó Thủy Miểu Miểu không khóc, Nguyệt Sam cảm thấy mình nhất định sẽ không mạo hiểm đi vào, bây giờ đã có lần thứ nhất thì ắt có lần thứ hai thôi.
Đi tới bên bàn lấy một chén nước, Nguyệt Sam ngồi xuống ghế, hôm đó đi vội vàng, không nhìn kỹ, cái chén trà này thế nhưng là làm từ áp lãng lân thạch đấy!
Cẩn thận đánh giá xung quanh một phen, toàn là đồ tốt cả, uống một ngụm, Nguyệt Sam khẽ thở dài cười nhạt.
Thủy Miểu Miểu nằm trên giường khó chịu, Nguyệt Sam này là không định đi sao? Dựa theo tính cẩn thận của Nguyệt Sam, chắc hẳn sẽ không ở Thiên Uyên phong quá lâu chứ.
Mũi thật ngứa, rất muốn hắt xì.
"Miểu Miểu?" Đặt chén trà lên bàn, Nguyệt Sam đột nhiên khẽ gọi.
"Ừm?"
Thủy Miểu Miểu đang cố hết sức chống chọi với cơn hắt xì, đã rất lâu không có nghe ai gọi tên mình, đại não còn chưa kịp phản ứng, thì âm thanh đã truyền đi.
Một bầu không khí xấu hổ đang lây lan khắp căn phòng.
Đây xem như bại lộ sao?
Thủy Miểu Miểu nhắm chặt hai mắt còn định cố gắng thêm chút, trước thuận tay xoa xoa mũi, sau đó xoay người, mặt quay vào trong ôm chăn, "Ta đang nói mơ thôi, đều là nói mơ hết."
Nguyệt Sam lập tức không nhịn được mà bật cười, "Miểu Miểu cô biết 'bịt tai trộm chuông' viết như thế nào không?"
Thủy Miểu Miểu lắc đầu, chương trình chín năm nghĩa vụ đã bị nàng ném sạch từ lâu rồi, biết viết như thế nào mới là lạ.
Không đúng, sao mình lại có thể lắc đầu được chứ!
Chẳng lẽ chỉ số thông minh của Thủy Miểu Miểu đã bị sâu bướm đốt thành tro trong chín năm này rồi sao?
Kéo chăn lên, Thủy Miểu Miểu dứt khoát đem mình trùm kín vào trong chăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận