Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 304: Vô đề (length: 8327)

Không nhìn Nhị Nhĩ, Bách Lý Chính Hân xoay người rời đi.
Bị bỏ lại phía sau, Nhị Nhĩ ngẩn người một chút, vị Chính Hân tiểu thư vô lễ như vậy thật hiếm thấy.
Cũng không biết Bách Lý Chính Hân có vận khí gì, vì sao mỗi lần tới tìm Hiền Ngạn tiên tôn đều vừa vặn đụng hắn đi Nhân Cảnh Tiểu Trúc thăm hỏi Thủy Miểu Miểu.
Thủy Miểu Miểu trở về Cổ Tiên tông hơn một tháng, Hiền Ngạn tiên tôn cũng chỉ đặt chân ba lần ở Nhân Cảnh Tiểu Trúc, đều bị Bách Lý Chính Hân nhìn thấy.
Chưa từng thấy sư huynh đối với ai quan tâm như vậy! Trước kia Văn Nhân Tiên là một người, hiện tại lại thêm đồ đệ của mình, bế quan rồi mà vẫn còn âm hồn bất tán, thật không biết xấu hổ!
Bàn tay Bách Lý Chính Hân nắm chặt đến trắng bệch.
Nếu như Hiền Ngạn tiên tôn nghe thấy Bách Lý Chính Hân lên án, nhất định sẽ lớn tiếng kêu oan.
Hắn đối Văn Nhân Tiên là thật sự quan tâm, còn việc chiếu cố Thủy Miểu Miểu không phải gọi là quan tâm, việc đó gọi là nơm nớp lo sợ, sợ Thủy Miểu Miểu lại gây chuyện.
Đợi đến ngày sau Văn Nhân Tiên xuất quan, nhà mình không có đồ vật gì cũng sẽ đưa cho hắn.
Nhưng Bách Lý Chính Hân không biết điều này, biết rồi cũng không thèm để ý.
Việc Thủy Miểu Miểu thu hút được sự chú ý ngoài định mức của Hiền Ngạn tiên tôn là sự thật không thể chối cãi.
Văn Nhân Tiên đang bế quan, Bách Lý Chính Hân lựa chọn bỏ qua hắn, nhưng đồ đệ hắn, mình không tranh được sư phụ còn không tranh được đồ đệ sao...
Hắt xì một cái, Thủy Miểu Miểu chậm rì rì trở về phòng.
Về chuyện ra vào Nhân Cảnh Tiểu Trúc, Hiền Ngạn tiên tôn vẫn không chịu nhả ra, thật muốn đợi đến mốc meo à!
Loáng một cái đã mấy tháng, Thủy Miểu Miểu cho là mình sẽ rất nhàm chán, nhưng thật ra cuộc sống trong Nhân Cảnh Tiểu Trúc lại có chút bận rộn?
Bận rộn việc gì? Bận rộn chữa b·ệ·n·h, hết phẫu t·h·u·ậ·t thay xương đổi cốt, còn thỉnh thoảng hỏa liệu châm cứu gì đó.
Thủy Miểu Miểu cảm giác mình bây giờ toàn thân tràn đầy sức lực, đều có thể như lúc trước viện đề hai t·h·ùng nước về phòng!
Được rồi, chỉ đùa một chút thôi.
Hiền Ngạn tiên tôn đã x·á·c nh·ậ·n những gì có thể làm đều đã làm, chỉ còn cách phó thác hảo sinh dưỡng bệnh cho ông trời, bèn triệt hồi lệnh c·ấ·m túc Thủy Miểu Miểu.
Chờ thật sự giam Thủy Miểu Miểu đến phát phiền, rồi lén trốn đi, sẽ có chuyện lớn đấy.
Hiền Ngạn tiên tôn lựa chọn chủ động trả Thủy Miểu Miểu tự do, đương nhiên cũng có ước p·h·áp ba chương.
Tạm thời không nên tu luyện, cấm dùng linh lực, vừa nghe thấy yêu cầu này, Thủy Miểu Miểu cười hết sức vui vẻ, khiến Hiền Ngạn tiên tôn nhướn mày, Thủy Miểu Miểu mới thu liễm cảm xúc k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g.
Các ngươi xem, không phải nàng không cố gắng, là thượng t·h·i·ê·n không cho nàng cơ hội, thật vất vả sinh ra cái tâm tư tiến tới, liền bị dội cho một chậu nước lạnh to đùng, nàng vẫn là nên làm cá khô thôi.
"Ta đây ra ngoài nha!"
Nghe Hiền Ngạn tiên tôn lải nhải xong, Thủy Miểu Miểu liền không thể ngồi yên, ngay cả dáng vẻ cũng không muốn làm bộ, giống như con hoa hồ điệp mặt mày hớn hở chạy ra khỏi Nhân Cảnh Tiểu Trúc.
"Nhìn chừng nó đó." Hiền Ngạn tiên tôn vội vàng nói, khoát tay, lắc đầu, rất là bất đắc dĩ.
Thủy Miểu Miểu đi tản bộ một vòng ở t·h·i·ê·n Uyên phong trước.
t·h·i·ê·n Uyên phong vẫn có kết giới ngăn cản, nhưng điều này không đáng ngại, Thủy Miểu Miểu cũng không muốn đi vào.
Tốt x·ấ·u gì nàng cũng còn nhớ, Văn Nhân Tiên đang bế quan bên trong là sư phụ của mình, mỗi lần Hiền Ngạn tiên tôn nhắc tới Văn Nhân Tiên bế quan, thần sắc liền không tốt, còn theo bản năng liếc về phía mình.
Thủy Miểu Miểu đương nhiên biết có vấn đề, sau đó lại vô ý nghe được trong lúc người khác nói chuyện phiếm rằng, lúc gặp được Văn Nhân Tiên tại Tiên minh thì hắn hẳn là vừa xuất quan, theo lý thì thời gian này hắn không nên đang bế quan.
Hơn phân nửa là vì mình bị t·h·ư·ơ·n·g ở long cung.
Mặc dù không vào được t·h·i·ê·n Uyên phong, ở bên ngoài nhìn một chút cũng tốt, Thủy Miểu Miểu ít nhất vẫn nhớ tới Văn Nhân Tiên.
Hơn nữa Thủy Miểu Miểu cũng rõ ràng, việc mình có thể tùy ý làm càn trước mặt Hiền Ngạn tiên tôn, phần lớn cũng là vì mình là đồ đệ của Văn Nhân Tiên.
Không biết khi nào bế quan mới kết thúc, Thủy Miểu Miểu ngồi xổm trước kết giới.
Đợi Văn Nhân Tiên ra ngoài, sẽ nói cho hắn biết, không cần đối với mình dụng tâm như vậy, điều đó không đáng, thật lãng phí, cảm thấy chắc chắn mình sẽ không có thành tích gì trên con đường tu tiên.
Thủy Miểu Miểu đứng lên, cuối cùng nhìn t·h·i·ê·n Uyên phong, gõ gõ kết giới kia, trong lòng vì Văn Nhân Tiên yên lặng cầu nguyện.
Sau đó thời gian còn lại của hôm nay, Thủy Miểu Miểu muốn đi tìm người mà từ lúc trở về từ hoa đào nguyên, nàng luôn hết sức m·o·n·g m·ỏ·i muốn gặp • • • • • • Bách Lý Chính Hân đến chỗ Hiền Ngạn tiên tôn thỉnh giáo, rốt cuộc không còn nhìn thấy hắn ở phía trước Nhân Cảnh Tiểu Trúc nữa.
Bách Lý Chính Hân vừa được mời vào phòng trà, Nhất Nghệ liền đi đến, thì thầm bên tai Hiền Ngạn tiên tôn một hồi.
Bằng mắt thường có thể thấy tâm tình Hiền Ngạn tiên tôn tốt lên.
"Tiểu sư muội ta đây à ~" Hiền Ngạn tiên tôn không đầu không đuôi nói một câu.
Nhất Nghệ nói Thủy Miểu Miểu ngay lập tức đã đi đến t·h·i·ê·n Uyên phong, còn đợi một đoạn thời gian ở bên ngoài kết giới, việc này khiến Hiền Ngạn tiên tôn rất an tâm, ít nhất cũng không nuôi ra một con bạch nhãn lang.
Đứa bé biết lễ, hiểu được cảm ơn, càng nghĩ hắn càng yêu t·h·í·c·h.
"Ngươi đi nhà kho chọn một món đồ mà Miểu Miểu thích, đưa đến cho nàng giải buồn cũng tốt, hôm nay nàng mới được giải cấm, chắc chắn là sắp đ·i·ê·n cả một ngày, ngày mai liền sẽ biết đợi ở Nhân Cảnh Tiểu Trúc mới là thoải mái nhất, đỡ cho nàng phiền muộn."
Nhất Nghệ lĩnh m·ệ·n·h xuống, Bách Lý Chính Hân cũng thu hồi ánh mắt, ngồi nghiêm chỉnh, chỉ là l·ồ·ng n·g·ự·c chập trùng, đại diện cho cảm xúc thật sự của nàng.
Thủy Miểu Miểu dựa vào cái gì có thể dễ như trở bàn tay có được sự chú ý của sư huynh!
Thủy Miểu Miểu liên tục bị ép lộ mặt trước Bách Lý Chính Hân, hoàn toàn không biết gì, nàng chỉ đang huyễn tưởng cảnh tượng gặp mặt một lát nữa.
Lạc viện không một bóng người.
Thủy Miểu Miểu dựa vào tường, nhẹ đ·ậ·p cái đùi có chút khó chịu, hai mắt thất thần, Cổ Tiên tông lớn như vậy, nàng không có mục đích thế này thì nên đi đâu tìm đây?
"Vị sư muội này."
Đột nhiên nghe được giọng nói, Thủy Miểu Miểu ngẩn người một chút, quay đầu nhìn về ba vị nữ tu sĩ bên đường.
Tiếng sư muội này là gọi mình sao?
Cũng đúng, lệnh bài giấu trong t·h·i·ê·n Vũ áo choàng, còn mình thì trông có vẻ nhỏ bé và yếu ớt.
Thủy Miểu Miểu đứng thẳng người, mỉm cười đồng ý, nàng lười nói mình là đồ đệ của Văn Nhân Tiên, bối phận nhiều nhiều lớn lắm.
Làm sư muội cũng tốt, dù sao người nh·ậ·n biết nàng không nhiều, nàng có thể tiếp tục đóng vai Tam Thủy, như vậy bối phận sẽ không loạn, Hiền Ngạn tiên tôn cũng không biết.
"Sư tỷ tỷ nhóm khỏe." Thủy Miểu Miểu lễ phép t·r·ả lời.
"Ngươi có phải là đến tìm Nguyệt Sam sư tỷ?"
"Ừ ừ ừ." Nghe được hai chữ Nguyệt Sam, Thủy Miểu Miểu lập tức phấn chấn tinh thần, gật đầu.
Chỉ thấy ba vị sư tỷ kia đột nhiên nhìn nhau cười một tiếng.
Thủy Miểu Miểu nhướn mày, lùi lại một bước, vì sao lại cười ngượng ngùng như vậy.
"Nguyệt Sam sư tỷ ở Văn Hạnh đài, ngươi cứ tự đi tìm."
Nói xong, vị sư tỷ tốt bụng kia liền mang theo hai người bạn bè, tung tăng rời đi.
Thủy Miểu Miểu run mình một cái, ngẩn người tại chỗ hồi lâu.
Văn Hạnh đài, có phải cái chỗ mình cùng Nguyệt Sam bị ngã lầu không?
Nguyệt Sam chạy đến đó làm gì, đi ngang qua à, không đúng, vậy mấy người kia làm sao biết? Hướng đi của mấy người các nàng, dường như cũng đi đến Văn Hạnh đài thì phải.
Mấy người này đang làm gì vậy, thật kỳ quái.
Thủy Miểu Miểu do dự, nàng chỉ muốn gặp Nguyệt Sam, dù sao nàng là nửa ân nhân giúp mình sống sót ở hoa đào nguyên.
Không muốn đi yêu t·h·iêu thân.
Nhưng nếu như các nàng nói Nguyệt Sam ở Văn Hạnh đài, cũng nên mau chóng đến xem.
Văn Hạnh đài này đang cử hành hoạt động gì sao?
Còn cách rất xa Thủy Miểu Miểu đã nghe được tiếng người ồn ào, cả nam lẫn nữ đều có, đến gần hơn một chút thì thấy, chân đài Văn Hạnh bị vây quanh bởi một vòng người, người đông đến mức nửa bước khó đi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận