Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 209: Vô đề (length: 8548)

Hết một ngày trời, Thủy Miểu Miểu cho Mục Thương ăn no đến mức ợ cả hơi mới thôi, sau đó mới giẫm lên ánh chiều tà đi về hướng Hồng Vũ Hiên.
Về đến Hồng Vũ Hiên, vẫn là trình tự cũ rích, trước đi tìm Phù Lệnh Quân để đòi bách hoa t·h·u·ố·c giải.
Về việc này, Phù Lệnh Quân nói rằng hắn thật sự rất bội phục Tam Thủy.
Loại t·h·u·ố·c giải không biết có linh nghiệm hay không này, ngay cả hắn là một người đàn ông lực lưỡng còn có chút không chịu nổi, huống chi là uống mà mặt không đổi sắc.
Phù Lệnh Quân dùng muôi múc thứ chất lỏng sền sệt trong lò dược ra bát, bưng cho Thủy Miểu Miểu, hiếu kỳ hỏi: "Vì sao ngươi nhất định phải giải bách hoa tu cho bằng được?"
"Bách hoa tu thường được dùng để g·i·ế·t người, rất ít ai dùng bách hoa tu để xóa đi một đoạn ký ức cả, biết đâu là có ai đó vô tình mang t·h·e·o bách hoa tu rải lung tung, Tam Thủy ngươi chỉ là vô tình ngửi phải thôi, hơn nữa lượng rất ít, nếu không thì ta cũng không nhìn ra được."
"Lượng ít thì mới có thể nhìn ra được sao?"
Nhận lấy bát, Thủy Miểu Miểu nhìn chằm chằm thứ chất lỏng sền sệt trong bát, chuẩn bị tâm lý, thuận t·i·ệ·n hỏi.
"Đúng vậy, lượng càng ít thì mạch tượng càng quái dị, lượng càng nhiều thì mạch tượng lại càng bình thường, như vậy mới có thể đạt được hiệu quả g·i·ế·t người vô hình, không ai có thể tra tìm."
Nếu không phải tứ đệ của hắn cứ thích nghiên cứu mấy thứ lung tung rối loạn này, thì chính mình cũng không biết người trúng bách hoa tu sẽ có loại b·ệ·n·h trạng nào, lại nên giải như thế nào.
Hôm nay hắn đàng hoàng nghiên cứu t·h·u·ố·c giải, nghiêm túc phối chế một phen, sợ rằng sẽ khiến Tam Thủy uống nhiều t·h·u·ố·c hơn mấy lần, phải chật vật hơn mấy lần, chính mình cũng thấy áy náy.
Chỉ là thứ t·h·u·ố·c đã được cải tiến này dường như lại càng khó nuốt hơn.
"Hôm nay lượng t·h·u·ố·c của ta có thêm vào hơi nhiều, hay là ngươi cứ khoan hãy uống đã, ta ngao lại chén khác nhé?"
Rốt cuộc, thứ chất lỏng sền sệt trong chén đã không thể gọi là chén t·h·u·ố·c nữa rồi, rõ ràng là một đống cao đặc mới đúng.
Nhìn chằm chằm chén t·h·u·ố·c trong tay, Thủy Miểu Miểu lắc đầu.
Nếu chỉ có một mình nàng ngửi được, đương nhiên sẽ không phí hết tâm huyết nghĩ cách giải bách hoa tu, mặc kệ là do ngoài ý muốn hay do người cố ý, nàng đều không để ý, nhưng chẳng phải còn có Hoa Dật Tiên bọn họ sao.
Hôm nay nàng tùy ý k·i·ế·m cớ cùng Lãnh Ngưng Si nhắc tới chuyện hương hoa, Lãnh Ngưng Si có vẻ như nói rằng bệnh thương hàn của nàng ta chắc cũng sắp khỏi rồi, mũi đã không còn bị nghẹt nhiều như trước nữa, đã có thể ngửi được một ít hương hoa.
Nếu th·e·o cách nói của Phù Lệnh Quân, Lãnh Ngưng Si bọn họ có lẽ đã ngửi bách hoa tu còn nhiều hơn cả nàng, mà việc có thể ngửi được hương hoa, thì lại chứng tỏ bách hoa tu đã vô phương cứu chữa, đoạn ký ức đã m·ấ·t đi kia không còn khả năng tìm lại được nữa.
Cho nên, thời gian còn lại cho nàng cũng không còn nhiều lắm.
Nàng yêu cầu dùng t·h·u·ố·c mạnh là để x·á·c nh·ậ·n xem Hoa Dật Tiên bọn họ có thật sự gặp nguy hiểm hay không...
Thở dài một hơi, Phù Lệnh Quân đắp chăn kín cho Thủy Miểu Miểu đang nằm trên g·i·ư·ờ·n·g hơi r·u·n rẩy, tay bưng bát t·h·u·ố·c không rời đi, quan sát phản ứng của Tam Thủy, về cơ bản là có thể biết được thứ t·h·u·ố·c này khó uống đến mức nào.
Cũng không biết có thể có tác dụng hay không nữa...
Đêm nay gió có hơi lớn.
Cảm thấy lạnh, Thủy Miểu Miểu cuộn tròn người lại thành một cục, mò mẫm tìm chiếc chăn không biết đã bị mình đá đi đâu mất rồi, hắt xì một cái, vô ý thức xoa mũi.
Đây là mùi hương gì vậy ta, thơm thơm, nghe cũng khá dễ chịu đấy chứ.
Hương!
Thủy Miểu Miểu đang nằm tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g như nghĩ đến điều gì, vội vã ngồi bật dậy tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g, đ·á·n·h giá khắp bốn phía, nhìn ra phía ngoài cửa sổ khép hờ, có gió thổi vào, cuốn theo những cánh hoa.
Hít sâu một hơi, đúng là mùi thơm khiến người ta mê mẩn.
Mình có thể ngửi được hương hoa rồi!
Thủy Miểu Miểu k·i·n·h h·ã·i, trượt chân từ tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g lăn xuống.
Ngay khi ngã xuống như vậy, mắt Thủy Miểu Miểu tối sầm lại, trong đầu hiện lên một vài hình ảnh và âm thanh đứt quãng.
"Hoa đào nguyên khôi phục thành hoa đào nguyên..."
"Không may... phía đông..."
"Hạng người... ân trạch... phúc khí..."
"T·h·iết làm phân bón hoa..."
Thủy Miểu Miểu ôm đầu, c·ắ·n răng cố gắng nhớ lại, nhưng cuối cùng cũng chỉ nhớ được mấy câu nói đôi ba lời và những hình ảnh đ·ứ·t quãng.
Cửa tròn, hoa đào, còn có cả hoa đào tiên t·ử.
Đây là cái gì với cái gì thế này!
Lau mồ hôi lạnh tr·ê·n trán, Thủy Miểu Miểu vịn g·i·ư·ờ·n·g chậm rãi đứng dậy, lại lần nữa hít sâu một hơi, x·á·c định mình thật sự có thể ngửi được hương hoa rồi, thất vọng ngồi xuống mép g·i·ư·ờ·n·g.
Chẳng lẽ t·h·u·ố·c chỉ có thể tạo được có chút tác dụng như vậy thôi sao, hay là do chính mình lãng phí thời gian?
Nếu uống thêm vài lần nữa, liệu có thể khôi phục được nhiều hơn không, chứ không phải là chỉ thu hoạch được những tin tức càng khiến người ta hồ đồ thế này.
Gió đêm thổi, Thủy Miểu Miểu xoa cái đầu đau nhức, chậm rãi tỉnh táo lại.
Hết thảy những việc có thể nhớ lại đều xoay quanh cái cửa tròn kia, vậy thì chi bằng mình cứ đến cái cửa tròn đó một lần xem sao, xem có thể kích t·h·í·c·h ra được thêm chút ký ức gì không.
Quyết định như vậy xong, Thủy Miểu Miểu khoác áo choàng T·h·i·ê·n Vũ vào, lặng lẽ rời khỏi Hồng Vũ Hiên.
Càng về khuya thì sương càng nặng, gió mang theo từng đợt từng đợt hơi lạnh.
Phía trước cửa tròn chỉ có hai ngọn thạch đăng lờ mờ, bị gió thổi lay qua lay lại.
Thủy Miểu Miểu đi tới đi lui x·u·y·ê·n qua cửa tròn, tìm k·i·ế·m ký ức, nhưng đều là c·ô·ng vô ích, ký ức khôi phục cũng chỉ có bấy nhiêu đó, nửa phần cũng không hơn.
Thủy Miểu Miểu miêu tả những hoa văn tr·ê·n cửa tròn, suy nghĩ.
Th·e·o những gì mà mình nhớ lại được, chắc chắn là bọn họ đã gặp phải chuyện gì đó, nhưng tại sao lại không dứt khoát g·i·ế·t người diệt khẩu luôn đi? Chẳng lẽ trong bốn người chúng ta, có tới ba người thuộc tiên môn bách gia hay sao?
Cái gì mà đem hoa đào nguyên khôi phục thành hoa đào nguyên chứ?
Phía đông tại sao lại liên hệ với hai chữ không may?
Cái gọi là hạng người kia là ai?
Lại là muốn đem thứ gì t·h·iết làm phân bón hoa?
Đến một manh mối cũng không nhớ ra được, toàn là những bí ẩn, còn không bằng đừng nghĩ tới nữa còn hơn.
Thủy Miểu Miểu tự mình lầm bầm oán trách, đá vào tường.
"Nửa đêm nửa hôm ngươi p·h·át cái gì đ·i·ê·n đấy?"
Ban đêm yên tĩnh, vốn dĩ trừ tiếng gió và tiếng c·ô·n trùng kêu ra, chỉ có mình Thủy Miểu Miểu phát ra tạp âm, tiếng nói đột nhiên vang lên từ phía sau lưng nghe cứ như u linh k·h·ủ·n·g· b·ố vậy.
Thủy Miểu Miểu lập tức hét lên, tay vung mạnh về phía sau.
"Bốp!"
Một tiếng bàn tay vang dội, Thủy Miểu Miểu quay đầu nhìn, thì ra là Thỏa viêm quân.
Chưa kịp xem thần sắc của Thỏa viêm quân, giây tiếp theo Thủy Miểu Miểu liền cảm giác cả người mình bay lên, lại một lần nữa bị Thỏa viêm quân đ·ạ·p bay ra xa mấy trượng, đụng vào thân cây mới dừng lại được.
Một ngụm m·á·u phun ra, Thủy Miểu Miểu nửa c·h·ế·t nửa s·ố·n·g q·u·ỳ rạp xuống đất, chẳng qua chỉ đ·á·n·h ngươi một cái tát thôi mà, sao lại ra tay h·u·n·g h·ã·n như vậy chứ!
Đá xong một cước, Thỏa viêm quân cũng mới phản ứng lại, đây không phải là bản ý của hắn, nhưng Thủy Miểu Miểu đã bay rồi.
Kỳ thật cái tát nhẹ tênh kia của Thủy Miểu Miểu giáng xuống bên mặt hắn cũng không khác gì gãi ngứa cả, nhưng đừng quên Thỏa viêm quân hắn rất "sợ nữ nhân".
"Có nghiêm trọng lắm không?"
Nhìn Thỏa viêm quân đi tới, Thủy Miểu Miểu thất thố gào th·é·t: "Tránh xa ta ra một chút! Mỗi lần gặp ngươi đều không có chuyện tốt lành gì cả!"
"Ngươi đứng dậy trước đi."
Làm sao mà đứng dậy được? Nếu nàng đứng dậy được thì ai còn chịu nằm tr·ê·n mặt đất nữa chứ.
Nội tạng đau nhức quặn lại, thỉnh thoảng còn nôn ra thêm mấy ngụm m·á·u lẫn nước nữa chứ.
"Chỉ có một cước thôi mà, đâu cần đến mức này chứ." Thỏa viêm quân rút t·à·ng Quân k·i·ế·m ra, có chút thiếu kiên nhẫn nói: "Ta đỡ ngươi, nhanh đứng lên đi."
"Không cần! Cút đi!"
Thủy Miểu Miểu đ·á·n·h bật t·à·ng Quân k·i·ế·m ra, quật cường vịn thân cây phía sau, giãy dụa ngồi dậy, miệng thì nhỏ giọng lầm b·ầ·m: "Này đâu phải là sợ nữ nhân, đây quả thực là có t·h·ù với nữ nhân ấy chứ, có b·ệ·n·h thì đi mà chữa đi, ngày ngày hà khắc ta tính là cái gì chứ..."
Càng nghĩ càng không cam lòng, Thủy Miểu Miểu ôm lấy bụng bị Thỏa viêm quân đ·ạ·p cho một cước, lớn tiếng k·h·ó·c lóc, một tay lau nước mũi, một tay lau nước mắt lên án Thỏa viêm quân.
"Ta x·i·n ·l·ỗ·i còn chưa đủ hay sao, chuyện ở Cổ Tiên tông tại Hoa thành chẳng phải ngươi đã t·r·ả t·h·ù rồi sao, danh dự của ta chẳng phải cũng đã rơi xuống đất rồi hay sao, trở thành cái hồng nhan tri kỷ tâm như rắn rết của ngươi, ngươi còn muốn thế nào nữa!"
"Ta không phải."
Thỏa viêm quân chẳng thấy lạ gì chuyện nữ t·ử rơi lệ, những người đến quyến rũ hắn cho tới bây giờ cũng không phải là ít, ai nấy đều k·h·ó·c lê hoa đ·á·i vũ, điềm đạm đáng yêu, khiến người ta yêu mến.
Đâu có ai giống như Thủy Miểu Miểu như vậy, k·h·ó·c lóc hùng hổ, miệng còn hùng hùng hổ hổ nữa chứ.
Nhưng chính cái dáng vẻ k·h·ó·c lóc om sòm của Thủy Miểu Miểu lại khiến Thỏa viêm quân hiếm khi cảm thấy áy náy, hạ giọng nói: "Đừng k·h·ó·c nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận