Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 471: Vô đề (length: 7977)

Mục Thương nhìn về phía An Tuyệt lão, lời của lão nhân có mấy ý.
"Đồ đệ à, rảnh rỗi ngươi toàn xem cái gì đấy, trong đầu càng ngày càng không thuần khiết, lão phu chỉ là cảm thấy tiểu tình nhân của ngươi rất lợi hại, xung quanh nhiều yêu ma quỷ quái như vậy, còn có thể sống sót."
"Đừng chú ý tới nàng."
"Lão phu làm sao mà chú ý tới nàng, lão phu còn muốn chúc nàng trường m·ệ·n·h ngàn tuổi, bất quá, nàng có thể sống sót ra khỏi Diệu thành này hay không thì khó nói."
"Ngươi còn nói!"
"Lão phu chỉ là miêu tả sự thật, ngươi muốn biết, đám nữ t·ử các ngươi k·é·o về một đường có bao nhiêu h·ậ·n tiểu tình nhân của ngươi."
"h·ậ·n?" Mục Thương nhíu mày, "Nàng không phải bạn của Miểu Miểu sao?"
"Là bạn sao? Lão phu có thể dùng nhân cách đảm bảo, tiểu tình nhân của ngươi thật ra không muốn cứu nàng, nhưng ngại ngươi, đành trái lương tâm cứu, vì giữ hình tượng, tâm tư con gái mà thôi."
An Tuyệt lão vỗ vai Mục Thương, trêu tức nói, "Sao, có phải cảm thấy hình tượng của nàng đang sụp đổ không, nàng cũng không phải Ngọc Khiết tùng trinh, đều là giả."
"Ngọc Khiết tùng trinh là ý gì? Miểu Miểu là Miểu Miểu, không có từ nào hình dung được nàng, những thứ đó chỉ là câu thúc nàng thôi."
Mục Thương nhớ lại cảnh tượng trong hố vừa rồi, tuy Hà Liên Liên nằm trong n·g·ự·c Thủy Miểu Miểu, nhưng dáng vẻ hai người, hình như vừa mới đ·á·n·h nhau xong.
"Mà lại, Miểu Miểu không muốn cứu người, vậy là người đó không đáng cứu, đây cũng là ta sai, không chú ý tới điểm này, ngược lại để Miểu Miểu gặp khó, nhưng có lẽ ta có thể đi bổ túc một chút."
An Tuyệt lão rất kinh ngạc khi Mục Thương nói ra những lời này, Mục Thương trong đám ma tu tuyệt đối là thánh mẫu tồn tại, bây giờ, "Ngươi còn có chút mấu chốt nào không đấy."
"Nàng chính là điểm mấu chốt của ta."
An Tuyệt lão tặc lưỡi, không hiểu sao đột nhiên thấy no, khó chịu, "Giấy thông hành!" Thị vệ thủ thành ngữ khí rất khó chịu nói, "Điếc à! Nhanh lên."
Mục Thương cho rằng tên thị vệ này sắp xong đời, đã bắt đầu mặc niệm cho hắn trong lòng, An Tuyệt lão ngược lại tươi cười.
Vừa đưa giấy thông hành, vừa đưa kèm một túi linh thạch.
"Rất kỳ quái." Vào Diệu thành, An Tuyệt lão nhìn Mục Thương vẫn chưa khép miệng lại.
Mục Thương gật đầu, "Đây không phải phong cách của ngài."
"Nhưng đây là phong cách của An lão Bất Bại tông, nhân t·h·iế·t đấy, lão phu đã nhấn mạnh ba lần rồi."
"Nói đơn giản thì, ngài chính là diễn tinh theo lời Miểu Miểu nói."
"Diễn tinh à? Từ này không sai."
Phía sau truyền đến b·ạ·o· ·đ·ộ·n·g, Mục Thương quay đầu nhìn lại, tên thị vệ vừa chặn An Tuyệt lão lại đột nhiên bắt đầu p·h·át r·u·n, kêu lạnh, sau đó từ từ ngã xuống đất.
Vậy nên vẫn là phong cách của An Tuyệt lão · · · · · · "Sắp biểu diễn đến nơi, các ngươi cho ta diễn trò này là ý gì hả!"
Nằm trêи g·i·ư·ờ·n·g, nghe thấy tiếng Vũ tiên sinh n·ổi trận lôi đình truyền đến từ bên ngoài, Thủy Miểu Miểu thật sự không tưởng tượng được giờ phút này Vũ tiên sinh có biểu cảm gì.
"Một người bị thương chân, một người hôn mê bất tỉnh, ta đã bảo cấm chỉ các nàng ra ngoài rồi mà!"
"Vũ tiên sinh an tâm đừng vội, y sư nói, chỉ ba năm ngày là khỏi hẳn thôi."
"Ba năm ngày, vậy mấy ngày này còn luyện không luyện, Hà Liên Liên thì còn dễ nói, chủ múa còn không lên được, vậy thì còn múa cái gì nữa!"
"Vũ tiên sinh bớt giận." Nguyệt Sam khoan thai đến chậm.
Bách Lý Chính Vĩnh khẽ thở phào một cái, giành nói, "Chuyện hiến múa liền toàn quyền xin nhờ Vũ tiên sinh, mấy việc quét đuôi kế tiếp vẫn cần tại hạ, tại hạ xin cáo từ trước."
Tiễn Bách Lý Chính Vĩnh, Nguyệt Sam đỡ Vũ tiên sinh cũng xuống lầu, càng đi càng xa, Thủy Miểu Miểu cũng dần nghe không rõ tiếng.
Bốn phía trở lại yên tĩnh, uống t·h·u·ố·c giảm đau, cũng bắt đầu phát tác, Thủy Miểu Miểu buồn ngủ, từ từ thiếp đi.
"Nhìn ngươi bộ dạng thất hồn lạc p·h·ách kia, đừng nói cho ta ngươi cũng luyện không được!"
"Vũ tiên sinh nói đùa, cơ hội hiến múa cho Thánh Nguyên lão tổ đâu có nhiều."
"Không nhiều, mà ta cũng không thấy các ngươi trân quý bao nhiêu!" Vũ tiên sinh hất Nguyệt Sam ra, "Được rồi, không cần tiễn ta, ngươi đi xem Tam Thủy đi, nhớ mấy động tác nàng bỏ lỡ, đều do ngươi bù vào cho nàng, ta mà tới, tính tình ta không tốt đâu."
"Vâng."
Tựa hồ có lý do quang minh chính đại đi tìm Thủy Miểu Miểu, Nguyệt Sam quay đầu nhìn tiểu lâu, hồi lâu sau cuối cùng vẫn không bước chân vào.
Ba ngày này, Thủy Miểu Miểu sống rất dễ chịu, cuối cùng cũng không cần luyện múa nữa.
Ngáp một cái, Thủy Miểu Miểu giở cuốn [ Thần Ma giới đại quan ] trong tay, sắp bị nàng giở nát bét, dĩ nhiên không phải chỉ cuốn sách này, mà là chương nói về t·h·i·ê·n Hồ tộc.
Băng lam điệp bay vào theo cửa sổ, đậu trêи chụp đèn, cũng đông cứng luôn.
Tính thời gian, hôm nay luyện múa cũng kết thúc rồi.
Băng lam điệp bay trở về, tức là Nguyệt Sam đã tới rồi lại đi.
Úp mặt vào sách, Thủy Miểu Miểu không biết nên làm sao cho phải, sao cảm giác cuộc sống bị mình ép thành cẩu huyết kịch bi tình vậy.
Nguyệt Sam chắc nghĩ nhiều, bản thân mình tới không sao, cơ bản làm việc đều là tùy hứng mà thôi, nhưng mình không thể xông đến trước mặt Nguyệt Sam được, nhân t·h·iế·t ngốc bạch ngọt không thể sập.
Ném [ Thần Ma giới đại quan ] vào thủy doanh ẩn, Thủy Miểu Miểu nằm lại g·i·ư·ờ·n·g, nàng xem mấy thứ này chỉ vì tò mò, chứ không phải để làm nghiên cứu học t·h·u·ậ·t gì.
Trong thời gian dưỡng thương Hà Liên Liên ngược lại đã tới một chuyến.
Thủy Miểu Miểu che cổ, lùi về góc g·i·ư·ờ·n·g, Hà Liên Liên sức tay mạnh thật, không hợp với vẻ ngoài của nàng, là đoạn chưởng mà.
"Vì sao cứu ta?"
"Ai biết được? Coi như não ta bị chập đi!"
Hà Liên Liên liếc xéo Thủy Miểu Miểu, "Chỉ là đùa bỡn ta thôi đúng không?, tự tin quá không phải chuyện tốt đâu."
"Tùy thôi." Thủy Miểu Miểu qua loa khoát tay, lười tranh luận gì, mạch não Hà Liên Liên không bình thường mà.
"Ta sẽ g·i·ế·t ngươi."
"Ai cho ngươi sự tự tin đó!" Thủy Miểu Miểu q·u·ỳ ngồi dậy trêи g·i·ư·ờ·n·g.
"Ngươi đã hỏi ta đã ước nguyện gì ở Gia Hữu bí cảnh." Hà Liên Liên nhìn Thủy Miểu Miểu, "g·i·ế·t sạch t·h·i·ê·n Hồ tộc, vì sư phụ sư tỷ báo t·h·ù rửa h·ậ·n, Gia Hữu bí cảnh không có điều ước nguyện nào không thành."
Ánh mắt Hà Liên Liên có chút hung hãn, Thủy Miểu Miểu ngồi lại g·i·ư·ờ·n·g, "Gia, Gia Hữu bí cảnh đều sập rồi, ngươi còn tin hả?"
"Tin." Hà Liên Liên quay người đi về phía cửa, "Cũng bắt đầu ra tay với ta, không phải đại biểu ta bắt đầu có uy h·i·ế·p sao? Đáng tiếc, sẽ không có lần thứ hai đâu."
Hà Liên Liên bước ra khỏi ngưỡng cửa, quay đầu nhìn Thủy Miểu Miểu, "Ngoan ngoãn dưỡng thương đi, ta sẽ không lén ra tay đâu, ta muốn để ngươi bêu rếu trước mặt mọi người, thân bại danh l·i·ệ·t s·ố·n·g không bằng c·h·ế·t, mà ta sẽ dương danh lập vạn."
Hà Liên Liên có phải bị mình chọc đúng chỗ không, đến cả chuyện dùng sư phụ để che giấu dã tâm của nàng cũng không dùng nữa.
Thủy Miểu Miểu hơi p·h·át đ·i·ê·n xoa đầu, lúc đó mình đến để làm gì mà não lại chập mang Hà Liên Liên về vậy!
Lúc đó đáng lẽ nên trước khi tiểu ca ca kịp nói gì, thì đ·á·n·h ngất xỉu người đi, vác đi luôn, như vậy thì sẽ không làm hỏng hình tượng của mình, nhưng An lão hình như đ·á·n·h không ngất được.
Nhắc tới tiểu ca ca và An lão, bọn họ chắc cũng tới tham gia tiệc sinh nhật Lãnh Tiếu Tiên sinh, chờ xem phong thái của Thánh Nguyên lão tổ · · · · · · "Tay ngươi cầm cái gì vậy?"
"T·h·i·ế·p mời." Mục Thương từ ngoài kh·á·c·h sạn đi vào, ném t·h·i·ế·p mời cho An Tuyệt lão, "Nô bộc bên người Bách Lý Chính Vĩnh đưa tới, nói là tỏ ý cảm ơn."
"Tiệc sinh nhật Lãnh Tiếu Tiên sinh." An Tuyệt lão liếc t·h·i·ế·p mời khẽ cười, "Thật đúng là đỡ việc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận