Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 245: Vô đề (length: 8546)

Tiểu ca ca dạo này không muốn ăn, Thủy Miểu Miểu oán trách, nhưng trên mặt lại rạng rỡ ý cười, xách hộp cơm bước chân nhẹ nhàng trở về.
Khi sắc trời nhá nhem tối, Thủy Miểu Miểu với đôi mắt hai màu dọc đường dọa không ít người, chỉ có Mục Thương, lần đầu nhìn thấy nàng đã khen nàng xinh đẹp.
Như vậy mới là có thẩm mỹ.
Về đến Hồng Vũ Hiên, Phù Lệnh Quân đang chỉ huy tuyển khí sư quét dọn phòng.
Đặt hộp cơm xuống, Thủy Miểu Miểu nghĩ ngợi rồi cũng nhập bọn.
Rốt cuộc chính mình cũng góp phần lớn trong việc phá hủy căn phòng thành ra thế này.
"Hừ!"
Tuyển khí sư cầm chổi, giọng điệu khó chịu.
Thủy Miểu Miểu liếc xéo hắn một cái, trò chuyện vu vơ với Phù Lệnh Quân.
Phù Lệnh Quân đang sửa chữa phù của hắn.
Hắn vẫn chưa vượt qua được sự thật rằng bùa chú mà hắn dốc lòng lại bị người ta nhìn thấu sơ hở chỉ bằng một cái 'tâm nhãn' đơn giản.
"Dù sao vẫn phải đa tạ Tam Thủy." Phù Lệnh Quân nói, nếu không phải nàng p·h·át hiện ra lỗ hổng này, tương lai có lẽ sẽ còn rắc rối hơn.
"Hừ!" Tuyển khí sư tiếp tục khó chịu, "Nhìn nàng như vậy, nếu không phải chúng ta chọc thủng nàng, nhất định nàng sẽ không nói."
"Chẳng phải vô nghĩa sao." Thủy Miểu Miểu đã cảm thấy việc gả chồng coi như xong nên buông thả bản thân t·r·ả lời: "Nếu không có hộ thân bài Đồng Ngạn ngoài ý muốn kia, ta mà nói thẳng với các ngươi thì sẽ thế nào?"
"Chém." Tuyển khí sư nói thẳng tưng, vung vẩy chổi trong tay, như thể thứ đang quét không phải rác mà là t·h·i thể của Thủy Miểu Miểu.
Phù Lệnh Quân nghe tuyển khí sư nói thì chỉ cười.
Tuyển khí sư nói không sai, để phòng ngừa vạn nhất thì diệt khẩu là lựa chọn tốt nhất, mà hiện tại, vì Đồng Ngạn đang chờ Tam Thủy xảy ra chuyện, nên mới dẫn đến cục diện hiện tại.
Đều là nghiệt duyên a!
Ch·ố·n·g tay lên án thư trước mặt Phù Lệnh Quân, Thủy Miểu Miểu nhìn tuyển khí sư nghiến răng nghiến lợi, lè lưỡi, nàng chính là t·h·í·c·h cái cảnh ngươi ngứa mắt ta mà không làm gì được ta.
Hả?
Nhìn tuyển khí sư, Thủy Miểu Miểu đột nhiên nhớ lại trò hề buổi chiều, theo như lời hắn nói, chẳng phải hắn vẫn còn 'zin'?
Nhưng chẳng phải người Hợp Hoan tông đều có thể thông qua t·h·ủ đo·ạ·n để p·h·át hiện ra đối phương còn 'nguyên đai nguyên kiện' hay không sao?
"Ngươi ngậm miệng! Ngươi là cô nương nhà, có biết xấu hổ hay không!"
Tuyển khí sư vung chổi về phía Thủy Miểu Miểu, bị Phù Lệnh Quân k·é·o lại nên Thủy Miểu Miểu tránh được, nàng mới p·h·át hiện mình vô thức thốt ra suy nghĩ trong lòng.
"Ôi, x·i·n l·ỗ·i, ái! Không đúng."
Thủy Miểu Miểu đứng vững rồi ch·ố·n·g nạnh, nhìn tuyển khí sư mặt đỏ tới mang tai, "Rốt cuộc ai phải x·i·n l·ỗ·i, ngươi còn chưa x·i·n l·ỗ·i ta đâu!"
"Ta! X·i·n l·ỗ·i? Phì-"
Lời còn chưa dứt, Thủy Miểu Miểu đã vớ lấy nghiên mực trên bàn ném tới.
Tuyển khí sư né nhanh, nghiên mực đập vào tường vỡ tan tành.
"Ngươi!"
"Hoàn Tiềm."
Nghe Phù Lệnh Quân gọi tên mình, tuyển khí sư khựng lại một chút, thu lại vẻ bất mãn trên mặt.
Tỉnh táo lại, hắn cũng hối hận vì những việc mình đã làm, cũng đã nghĩ tới chuyện x·i·n l·ỗ·i, nhưng không tài nào xuống nước, mở miệng được.
"Nam t·ử hán làm việc phải có đảm đương."
"Ta..."
Tuyển khí sư cúi đầu xuống, trịnh trọng bái Thủy Miểu Miểu, "Thực x·i·n l·ỗ·i, thực sự x·i·n l·ỗ·i, vì những việc ta đã làm..."
"Thôi." Thủy Miểu Miểu xua tay, lại b·ứ·c ép nữa chắc tuyển khí sư sắp k·hó·c mất.
Dù gì thì bản thân mình cũng không bị tổn h·ạ·i gì, còn khiến người ta mất mặt nữa.
Không khí có chút ngột ngạt, Thủy Miểu Miểu xoay người, cúi đầu nhìn Phù Lệnh Quân, "Nhưng nãy giờ miệng đã nói đã rồi, vậy thì giải đáp giúp ta một nghi vấn đi."
"Tam Thủy, ngươi..."
Thủy Miểu Miểu không thèm để ý đến tiếng nghiến răng của tuyển khí sư phía sau, cười với Phù Lệnh Quân.
"Ta nếu có thể dùng phù giấu tuyển khí sư, vậy dùng phù che lại mấy thứ kia không phải là vấn đề rồi."
"Ghê gớm."
Thủy Miểu Miểu vỗ tay, vốn chỉ là để chuyển chủ đề, nàng cũng không hỏi nhiều, xoay người nhặt cây chổi lên, rồi đột nhiên đứng thẳng, mắt sáng rực nhìn chằm chằm Phù Lệnh Quân.
"Là phù, chứ không phải một vật duy nhất nào đó?"
Phù Lệnh Quân điều khiển xe lăn lùi lại một bước, hắn không hiểu lắm lời Thủy Miểu Miểu nói, ngược lại còn giật mình.
Thủy Miểu Miểu thoạt tiên cười ngây ngô rồi càng lúc càng hưng phấn khoa tay múa chân.
"Đồ ngốc à."
Tuyển khí sư đứng một bên nhìn.
"Ta muốn tự do!" Thủy Miểu Miểu hô to, quỳ một chân xuống, bất ngờ nắm lấy tay Phù Lệnh Quân, "Dạy ta đi, ta muốn học cái phù này."
"Học cái này?" Phù Lệnh Quân thật sự không hiểu nổi, thứ này không phải là một món đồ thực dụng gì cho cam, "Đây không được coi là bùa chú bình thường, cần phải khắc hoặc đ·â·m vào người đương sự."
Thủy Miểu Miểu nghe vậy nhíu mày, "Nghe có vẻ đau lắm?"
"Vớ vẩn." Tuyển khí sư s·ờ vào xương cụt của mình, để bảo đảm bùa luôn có hiệu lực thì còn phải dùng một loại t·h·u·ố·c nhuộm đặc biệt, nỗi đau không phải là thứ có thể diễn tả bằng lời.
Thủy Miểu Miểu nhìn sang tuyển khí sư, định mở miệng an ủi thì bị tuyển khí sư thô bạo c·ắ·t ngang, "Ê! Ngươi còn muốn nắm tay ca bao lâu nữa! Lợi dụng không xong rồi thì thôi đi!"
Phí c·ô·ng lo lắng cho hắn, Thủy Miểu Miểu ném sự đồng cảm của mình ra sau đầu, chuyên tâm nhìn chằm chằm Phù Lệnh Quân.
"Phù chú này thật sự rất quan trọng với ta, cầu ngài dạy ta."
"Được."
Ánh mắt Thủy Miểu Miểu quá khát khao, Phù Lệnh Quân cũng đành đồng ý, cũng không biết tại sao nàng cứ nhất định phải học cái phù chú này, cứ coi như dạy nàng một ít kỹ xảo chế phù mới vậy.
Phù này quả thực rất khó, luyện mấy ngày, đầu tiên là khắc trên gỗ, sau đó là khắc trên da h·e·o, ngón tay sưng tấy lên, Thủy Miểu Miểu mới miễn cưỡng thành c·ô·ng.
Vừa làm được cái đầu tiên, Thủy Miểu Miểu liền vứt ngay miếng da h·e·o trong tay.
Thế là được rồi, nàng nên đi tìm người thử nghiệm thôi.
Ra khỏi Hồng Vũ Hiên, Thủy Miểu Miểu liền bị người Hợp Hoan tông chặn lại.
Từ khi nàng cùng Phù Lệnh Quân đạt được hiệp nghị thì ba bên này đã duy trì một sự cân bằng quỷ dị, nhưng sự cân bằng này có thể bị đ·á·n·h vỡ bất cứ lúc nào, điều đó còn phụ thuộc vào việc Đồng Ngạn còn muốn 'hòa bình' được bao lâu nữa.
Thủy Miểu Miểu thấy rõ ràng 'hòa bình' sẽ không được bao lâu nữa, Đồng Ngạn dạo gần đây càng lúc càng nóng nảy.
Khi được mời đến hoa rơi uống trà, Đồng Ngạn sẽ nhìn chằm chằm bức họa trên tường thất thần.
Kế sách này tốt đấy, nhưng hết lần này đến lần khác lại xuất hiện một con người khác biệt như Thủy Miểu Miểu, thấy kế hoạch chậm chạp không hiệu quả, Đồng Ngạn bắt đầu dò hỏi về những chuyện liên quan đến Thủy Miểu Miểu ở Hồng Vũ Hiên.
Giả ngây ngốc qua thêm một ngày, Thủy Miểu Miểu lẩn như chạch rời khỏi hoa rơi, ánh mắt Đồng Ngạn ngày càng bất t·h·iện.
Thật là một đôi phiền phức, Thủy Miểu Miểu p·h·át đ·i·ê·n lên đ·ạ·p vào cây, thôi miên chính mình "Bình tĩnh, không vội, từng bước từng bước, rồi sẽ giải quyết được thôi..."
Ngồi xổm trước kết giới đầm hoa đào, Thủy Miểu Miểu chán nản vò vò đám cỏ.
Thỏa Viêm quân từ bên trong đầm hoa đào đi ra, rồi lại lui về.
Nửa ngày sau.
Thỏa Viêm quân lần nữa xuất hiện hỏi: "Ngươi ngồi xổm đây làm gì, lại tới tìm Chúc Dực à? Hắn không có ở đây."
"Ừm."
Thủy Miểu Miểu ừ hữ cho qua, biết tỏng Chúc Dực không ở đó, nàng bỏ cuộc rồi.
Không phải đến tìm Chúc Dực? Vậy đến tìm tiểu t·ử Cung Cách bên cạnh Chúc Dực sao?
"Trong này không có ai, bọn họ đều đi làm việc hết rồi."
"Ta biết."
Chính mắt ta thấy họ đi mà.
Vuốt ve đám cỏ xanh trong tay, Thủy Miểu Miểu đứng dậy, hỏi một câu vô lực: "Ngày nào các ngươi cũng bận rộn, bận cái gì vậy?"
"Duy trì bảo vệ nguyên trạng của đầm hoa đào, bảo vệ an toàn cho các ngươi."
Trả lời thật là quan phương, thôi thì cứ nghe vậy vậy thôi.
"Còn bảo vệ an toàn cho chúng ta, an toàn kiểu gì mà ngày ngày ta phải tránh cục gạch!"
"Tránh cái gì cục gạch?"
"Không có gì." Thủy Miểu Miểu xua tay, "Tránh ra, ta muốn vào."
"Ta nói cho ngươi biết..."
Thấy Thỏa Viêm quân không nhúc nhích, Thủy Miểu Miểu uy h·i·ế·p, "Ta vừa nãy thấy một đám tu sĩ Hợp Hoan tông, cả đám đang chuẩn bị đến 'ăn' ngươi đó."
"Ta sợ bọn chúng chắc!" Thỏa Viêm quân k·h·i·n·h t·h·ư·ờ·n·g nói.
"Vừa nãy còn nói bảo vệ an toàn cho chúng ta, ta thấy chỉ có trình độ uy h·i·ế·p của ngươi là lớn nhất thôi! Có cho mở không thì bảo, không là ta la làng lên đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận