Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 696: Vô đề (length: 8109)

Thủy Miểu Miểu trong lòng giật mình, nàng chưa từng nhắc với Nhạc Dung Dung về phúc hải sơn?
Cho dù là với Lam Quý Hiên bọn họ, cũng phủ định hoàn toàn.
Rốt cuộc cái gã phúc hải sơn kia là chính mình tự mình vướng vào, nàng có thể không sử dụng quyền đó.
"Đừng kinh ngạc như vậy." Nhạc Dung Dung cười nói, "Cơ bản nhất của việc mở phòng đấu giá là phải nh·ậ·n ra vạn vật, phân biệt thật giả, đ·á·n·h giá giá trị."
"Tam Thủy ngươi từ biển cả mà đến, mang về phương p·h·áp có thể chấn nh·i·ế·p Nam hải, theo những gì đã biết suy luận, thánh vật phúc hải sơn của giao tộc trong truyền thuyết, liền thực sự có khả năng tồn tại, đương nhiên những điều này đều là ta đoán mò thôi."
Đoán mò?
Cảm giác ngươi chắc chắn lắm vậy.
Thủy Miểu Miểu nhất thời câm nín nhìn chằm chằm Nhạc Dung Dung.
Nhạc Dung Dung thở dài, tự quyết định mang theo tiếc nuối, "Ai, nếu thật có một loại bảo vật như phúc hải sơn trong truyền thuyết, liền có thể cử hành một trận đấu giá quy mô lớn, tối thiểu cũng có áp trục vật phẩm, đến lúc đó nhất định náo nhiệt lắm."
Càng nói càng k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g, túm lấy cánh tay Thủy Miểu Miểu, lực mạnh đến cảm giác một giây là có thể khiến nàng trật khớp, xem ra Nhạc Dung Dung là thật sự rất t·h·í·c·h náo nhiệt.
"Muốn cử hành thì cứ cử hành đi, Nhạc t·h·i·ê·n Tùy Duyên không phải là nhà ngươi sao."
"Nói dễ vậy." Nhạc Dung Dung ỉu xìu, "Không có đồ áp trục."
"Chẳng phải có phúc hải sơn để làm áp trục sao?" Thủy Miểu Miểu hời hợt nói.
Nhạc Dung Dung sửng sốt, nhất thời chưa kịp định thần, những lời vừa rồi của nàng thật ra chỉ là nói suông, Tam Thủy nàng mang về một cái tam xoa kích từ biển, mà ngoại hình phúc hải sơn trong truyền thuyết cũng x·á·c thực là hình dáng tam xoa kích.
Nhưng nàng chỉ đang nói đùa, kia có thể là thánh vật của giao tộc, chỉ tồn tại trong truyền thuyết, ai từng thấy thật bao giờ.
"Là không đủ tầm sao?" Thủy Miểu Miểu thành thật hỏi, khơi gợi Nhạc Dung Dung.
Nhạc Dung Dung rít gào hưng phấn, dang hai cánh tay, muốn ôm chầm lấy nàng.
Đưa tay lên đỡ lấy Nhạc Dung Dung, Thủy Miểu Miểu tỉnh táo cự tuyệt, "Đừng k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g mù quáng, ta có thể không có phúc hải sơn."
"Hả?" Nhạc Dung Dung ngơ ngác, nhất thời không hiểu, hai tay c·ứ·n·g đờ giữa không tr·u·ng, "Có thể, ngươi, vừa mới nói."
"Câu nói kia của ta, nói là ta có phúc hải sơn à?"
Hình như thật sự là không có.
"Ngươi vậy là đang đùa bỡn người ta sao?" Lời Nhạc Dung Dung mang theo kiều ý, nhưng ánh mắt lại lộ vẻ lạnh lùng.
Thủy Miểu Miểu không sợ, khẽ cười, nâng hai tay Nhạc Dung Dung, ấn xuống, "Khi nào ta đùa ngươi, vừa rồi nghe ngươi nói vậy, ta tưởng ngươi có phúc hải sơn chứ."
Nhạc Dung Dung nghiến răng nói, "Ta làm gì có, phúc hải sơn chỉ là đồ trong truyền thuyết, ai từng gặp đâu, huống chi giao nhân sớm đã diệt sạch rồi."
Đột nhiên có chút nhàm chán, Tam Thủy không còn thú vị như lúc ban đầu.
"Nếu chưa từng gặp qua, vậy làm sao phân biệt được đâu là phúc hải sơn?"
Nhạc Dung Dung hơi ngẩn ra, "Ý ngươi là gì?"
Dù sao Thủy Miểu Miểu sẽ không thừa nh·ậ·n cái trên tay mình là phúc hải sơn thật, thứ đó không kh·ố·n·g chế được, nhưng lời Nhạc Dung Dung vừa rồi cũng đã nói rõ.
Muốn cử hành đấu giá quy mô lớn, nhất định phải có đồ trấn bãi, thánh vật phúc hải sơn của giao tộc trong truyền thuyết chính là một cây cờ lớn rất tốt.
Rốt cuộc Thủy Miểu Miểu không biết mình muốn hấp dẫn ai, có bao nhiêu người chú ý đến những việc lớn nhỏ ở Thần Ma giới, cho nên quy mô càng lớn càng tốt, mới có thể đảm bảo hấp dẫn được sự chú ý của người muốn hấp dẫn.
Thủy Miểu Miểu không t·r·ả lời, Nhạc Dung Dung tự ý tiếp lời, "Là chỉ làm giả thôi sao?"
Cười khẩy, Nhạc Dung Dung thu hồi tươi cười, "Phòng đấu giá dù so với các ngành nghề truyền th·ố·n·g bạo lợi hơn nhiều, nhưng vẫn cần uy tín, nếu bị vạch trần thì..."
Thủy Miểu Miểu nhìn Nhạc Dung Dung cười không nói, không thể nói như vậy được, nàng làm giả sao?
Phúc hải sơn có thể là phúc hải sơn thật mà.
Thủy Miểu Miểu không tin Nhạc Dung Dung không động tâm.
Nam hải loạn rồi lại yên, dù là tạm thời, nhưng đủ để dựng nên một câu chuyện trầm bổng nhấp nhô, danh xưng Tam Thủy cứu thế là do một tay Nhạc Dung Dung lẫn lộn mà ra.
Quả nhiên, chỉ nghiêm túc chưa đến một giây, Nhạc Dung Dung lại hưng phấn, k·é·o Thủy Miểu Miểu nhanh chân đến chỗ yên tĩnh, ngăn cách âm thanh bên ngoài.
Chỉ là trên mặt Nhạc Dung Dung vẫn còn chút do dự, nàng rất t·h·í·c·h náo nhiệt, nhưng nếu chuyện này bại lộ thì Nhạc t·h·i·ê·n Tùy Duyên coi như xong.
Trước khi Nhạc Dung Dung lên tiếng, Thủy Miểu Miểu vốn im lặng hồi lâu đột nhiên nói, "Nhạc gia đương nhiên sẽ không làm chuyện làm giả, đồ do ta đưa ra, các ngươi phân biệt, ai từng thấy phúc hải sơn thật bao giờ? Tam Thủy cho dù cầm một cái cày bá ra, nói đây là phúc hải sơn dẹp loạn Nam hải, ai có thể nghi ngờ được?"
Trong mắt Nhạc Dung Dung lóe lên ánh sáng hưng phấn, nhìn Thủy Miểu Miểu bằng ánh mắt càng nồng nhiệt hơn.
Lúc trước quấn lấy Tam Thủy là vì cảm thấy nàng không hợp với xung quanh, đến Nam hải chẳng khác nào dê vào miệng cọp, luật rừng kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, Nhạc Dung Dung t·h·í·c·h xem cảnh săn g·i·ế·t.
Chỉ là mấy năm gần đây Thần Ma giới thật sự quá "hòa bình".
Sau đó p·h·át hiện Tam Thủy này thật ra là một con sói đội lốt cừu, phát hiện ra điểm này khiến Nhạc Dung Dung càng vui vẻ hơn, cảm giác như tìm được đồng loại, có điều vẫn có một chút khác biệt.
Da cừu tr·ê·n người Nhạc Dung Dung sớm đã nhuộm thành màu máu, tanh tưởi không thể ngửi, nàng thì chờ không được, còn mình phải khắc chế một chút.
"Bỏ ra nhiều tiền mua cày bá, nếu sau này phát hiện hàng không đúng, nói không chừng có người thẹn quá hóa giận, quay ngoắt lại liền hủy Nhạc t·h·i·ê·n Tùy Duyên."
"Sẽ không đâu." Thủy Miểu Miểu nói nhẹ nhàng, "Dù sao cuối cùng ta sẽ mua lại cái cày bá đó với giá cao nhất."
"Ngươi biết giá của phúc hải sơn sẽ là bao nhiêu không?" Lần này Nhạc Dung Dung không kinh ngạc, mà đầy chất vấn, "Nhạc t·h·i·ê·n Tùy Duyên còn phải thu 10% đến 20% tiền thuê."
Nhạc Dung Dung cho rằng Tam Thủy có đủ tự tin để nói ra những lời này là vì ỷ vào việc quen biết mình, Nhạc t·h·i·ê·n Tùy Duyên còn chưa phải do mình đ·ộ·c đoán, dù sau này sẽ là.
Nhưng hiện tại, nhiều nhất cũng chỉ có thể cho ưu đãi cao nhất.
Tự cung tự cấp?
Không thể nào.
Việc này đều phải lên sổ sách, còn là khoản lớn, có nhiều người nhòm ngó.
Ánh mắt liếc qua thủy doanh ẩn, Thủy Miểu Miểu cười nhạt, "Không biết, cũng không cần biết, nhưng nghĩ là rất đáng giá, tiền thuê cứ thu 20% đi."
Dù Thủy Miểu Miểu không thể x·á·c định 1%, nhưng mấy ngọn núi linh nguyên thạch chất đống trong thủy doanh ẩn, dù không gánh nổi danh hiệu thủ giàu, chắc cũng là nhân vật có tên tr·ê·n bảng xếp hạng tài sản chứ.
Hơn nữa người khác bán đấu giá đồ vật luôn có nhiều lo lắng, thường là các gia tộc, cần phải thương lượng, dù là thánh vật của giao tộc, dốc hết sức mua được, nói là mua về không có lời, vẫn cần phải suy nghĩ kỹ.
Còn Thủy Miểu Miểu hoàn toàn là tài sản cá nhân.
Thủy Miểu Miểu không thể nào thật sự đem cái cày bá ra giả mạo, ít nhất cũng phải có cái hình dáng ở đó, nàng không có thời gian đi tìm một cái tam xoa kích có bề ngoài sánh ngang phúc hải sơn.
Chắc chắn phải dùng hàng thật, có điều nếu Lam Quý Hiên bọn họ hỏi đến, Thủy Miểu Miểu vẫn sẽ khăng khăng khẳng định là đồ giả, cùng Nhạc Dung Dung diễn kịch.
Không phải, đợi bọn họ hỏi mình tìm được nó ở đâu, lại phải nghĩ thêm một đống lời d·ố·i, thật đau đầu.
Nếu đến cuối cùng đấu giá thật sự bị người khác mua mất, Thủy Miểu Miểu cũng không sợ, nàng sẽ cầu nguyện, cầu nguyện phúc hải sơn nh·ậ·n biết đường về nhà.
Việc để Nhạc Dung Dung thu 20% tiền thuê cũng là để người ta k·i·ế·m chút đỉnh.
"Hai mươi phần trăm tiền thuê?" Nhạc Dung Dung không ngốc, gọn gàng dứt khoát hỏi, "Vậy Tam Thủy định cử hành buổi đấu giá này như thế nào?"
( hết chương )..
Bạn cần đăng nhập để bình luận