Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 115: Vô đề (length: 8202)

Hiền Ngạn tiên tôn chậm rãi theo tay áo Thủy Miểu Miểu rút ra, "Nhanh cảm ơn sư tỷ của ngươi."
"Thật cảm tạ sư huynh." Thủy Miểu Miểu nhanh miệng đáp, vừa nhìn thấy trai đẹp, bệnh cũ nàng lại tái phát, liền muốn tiến tới liêu một phen.
Hiền Ngạn tiên tôn ở bên cạnh ho khan, "Là sư tỷ."
Cái gì? Thủy Miểu Miểu giật mình nhìn Bách Lý Chính Hân nheo mắt lại, mái tóc đuôi ngựa cột cao gọn gàng, đôi mày kiếm anh khí, dáng người thẳng tắp, so với Hoa Dật Tiên chẳng khác nào một nam nhân.
Thấy Bách Lý Chính Hân chẳng thèm để ý phất tay, đánh gãy lời Hiền Ngạn tiên tôn, một phát ôm lấy Thủy Miểu Miểu, nâng cằm nàng lên, "Tiểu sư muội này được đấy, vừa vào đã gọi sư huynh, ta thích."
Hiền Ngạn tiên tôn đứng lên, nhường chỗ để Bách Lý Chính Hân ngồi xuống, "Với cái kiểu này của ngươi, để ông nội ngươi xem thấy, xem ông ấy có đánh chết ngươi không."
Thủy Miểu Miểu sờ cằm mình, cả quá trình đều bị Bách Lý Chính Hân kéo đi, mãi tới khi áp vào chỗ mềm mại, Thủy Miểu Miểu mới không thể không tin rằng, Bách Lý Chính Hân là một nữ tử.
Nàng vừa rồi bị nữ sinh đùa giỡn sao! Hốt hoảng khép cằm lại, Thủy Miểu Miểu có chút lắp bắp nói: "Sư sư tỷ, vừa rồi."
"Gọi sư huynh."
Bị Bách Lý Chính Hân túm lấy, níu lấy mặt, Thủy Miểu Miểu cầu cứu nhìn Hiền Ngạn tiên tôn, Hiền Ngạn tiên tôn đã quay người đi về phía phòng của Cửu Trọng Cừu.
"Gọi lại tiếng sư huynh nghe xem."
"Sư huynh sư huynh sư huynh." Mặt mình còn đang trong tay người ta, Thủy Miểu Miểu không thể không thuận theo hô liền mấy tiếng.
Bách Lý Chính Hân gật gù, "Lần sau gặp mặt nhớ phải gọi như thế đấy." Buông Thủy Miểu Miểu ra, Bách Lý Chính Hân đuổi theo Hiền Ngạn tiên tôn, bị Tứ Tự chặn ở ngoài cửa phòng.
Không biết Tứ Tự nói gì với nàng, Bách Lý Chính Hân quay đầu liếc nhìn Thủy Miểu Miểu, rời khỏi Nhân Cảnh Tiểu Trúc.
Thủy Miểu Miểu ôm mặt chắc chắn là đang đỏ lên của mình, chưa bao giờ nghĩ đến, mình lại có ngày bị người ta nắn mặt, Bách Lý Chính Hân tay mạnh thật, đau ~~~ "Cửu Trọng Cừu thế nào rồi?" Thấy Tứ Tự đi tới, Thủy Miểu Miểu hỏi.
"Tỉnh rồi, vừa rồi thấy ngươi cùng trăm dặm tiểu thư đùa giỡn vui vẻ, vết thương ở bụng có bị kéo căng ra không?" Tứ Tự kéo Thủy Miểu Miểu từ trong ổ chăn ra.
Thủy Miểu Miểu lắc đầu, giữ chặt hai tay Tứ Tự, "Không có, rất tốt, ngươi cũng đã trông bọn ta gần một đêm, nghỉ ngơi một chút đi." Thủy Miểu Miểu chỉ ra phía ngoài cửa, nhỏ giọng nói: "Ta có thể đi xem Cửu Trọng Cừu được không?"
"Hiền Ngạn tiên tôn có chuyện muốn nói với Cửu Trọng Cừu công tử." Tứ Tự nhìn về phía cửa phòng, nhẹ phất tay áo, cửa phòng đóng lại "Vậy được rồi, lát nữa rồi nói." Thủy Miểu Miểu nằm sấp xuống giường, bị Tứ Tự trở tay đỡ dậy, "Sẽ đè lên vết thương đấy, Miểu Miểu có muốn ăn gì không?"
"Hả? Vết thương trên bụng chưa lành, ta chỉ có thể ăn cháo thôi nhỉ."
"Nhưng Miểu Miểu có thể chọn ăn cháo ngọt hay cháo mặn, hoặc là cháo thất bảo ngũ vị, cách làm ta cũng biết kha khá."
Lắc đầu, Thủy Miểu Miểu nghịch ngón tay của mình, "Cháo ấy à, chỉ ăn vào ngày hôm đó mới có hương vị, thôi vậy, bây giờ adrenalin của ta còn chưa lắng xuống, cũng chưa thấy đói, Tứ Tự ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi."
Sau khi Tứ Tự rời đi, Nhân Cảnh Tiểu Trúc lại yên tĩnh trở lại, Thủy Miểu Miểu nhìn chằm chằm cánh cửa, nàng không biết căn phòng này có cách âm không, không nghe thấy động tĩnh gì cả.
Chắc là Hiền Ngạn tiên tôn đã hạ kết giới, hắn muốn nói gì với Cửu Trọng Cừu? Thanh đao kia? Thanh đao kia không phải đồ tốt à?
Mình cũng được xem là người khuyến khích, nhưng nó cứu Cửu Trọng Cừu và cả mình nữa… cũng không biết Hiền Ngạn tiên tôn định xử lý như thế nào.
Không phải là hắn muốn xử lý thế nào, mà là hắn có thể xử lý như thế nào!
Hiền Ngạn tiên tôn mặt đen lại nhìn Cửu Trọng Cừu, hắn vẻ mặt mờ mịt, nghe thấy lời Hiền Ngạn tiên tôn, "Đao ở trong người ta? Nhưng ta không biết mà!"
Cửu Trọng Cừu nghẹn đỏ mặt, cũng không thể làm đao hiện ra được.
Nếu không quen biết Cửu Trọng Cừu, Hiền Ngạn tiên tôn nhất định sẽ cho rằng hắn đang diễn kịch giả ngốc với mình.
"Ngươi lấy đao trúc cơ, bây giờ nói với bản tôn ngươi không cảm nhận được đao!"
"Cũng cũng không thể tính là không cảm nhận được." Cửu Trọng Cừu hiếm thấy lộ ra vài phần ủy khuất, "Ta cảm giác đao đang nói, ta không xứng, không muốn đáp lại ta."
"Giỏi lắm." Tay nắm thành quyền kêu răng rắc, Hiền Ngạn tiên tôn tức đến bật cười, trừng mắt Cửu Trọng Cừu nghiêm nghị nói: "Ngươi tốt nhất là vĩnh viễn cũng đừng muốn xứng được! Chờ đến khi Dưỡng Nhẫn Trai mở, mang cho bản tôn một thanh kiếm ra đây! Còn nữa nói với thanh đao kia, nếu nó dám ló mặt ra, bản tôn luyện nó!"
Nhìn theo bóng lưng Hiền Ngạn tiên tôn đi xa, Cửu Trọng Cừu dù vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng Hiền Ngạn tiên tôn chắc chắn đang tức giận vô cùng, còn bắt mình tiện thể nhắn gửi với một thanh đao? Nhắn bằng cách nào chứ!
"Tiên tôn." Ở ngoài Nhân Cảnh Tiểu Trúc, Nhị Nhĩ và Tam Tam đang chờ.
"Hai người kia đâu?" Hiền Ngạn tiên tôn cau mày, trực giác mách bảo mình, hiện tại họ xuất hiện ở đây, chắc chắn chẳng phải chuyện tốt gì.
Hai người quỳ xuống đất, Nhị Nhĩ trả lời: "Bị người của Giới Luật đường dẫn đi rồi."
"Giới Luật đường? Vì sao."
"Có người nói thấy Phan Tiểu Sương giơ kiếm đuổi theo Miểu Miểu, trong miệng còn nói là do tiểu thư Tĩnh Xảo Nhi bảo làm."
"Vậy Thái Trí thì sao?"
"Hắn tỉnh lại xong liền phát điên kêu la, tất cả là vì công tử Phương Từ."
Phương Từ? Sao còn có chuyện của Phương Từ!
Hít sâu một hơi, Hiền Ngạn tiên tôn đột nhiên bình tĩnh trở lại, trên mặt nở nụ cười tươi rói thường ngày, "Họa vô đơn chí à~" Hiền Ngạn tiên tôn quay đầu liếc nhìn Nhân Cảnh Tiểu Trúc.
Không biết chuyện này, có liên lụy đến Cửu Trọng Cừu hay không, Cửu Trọng Cừu hiện giờ trên người đã không còn ma khí, cũng không có hiện tượng bị ma khí ăn mòn, hắn vẫn là đồ đệ của mình.
Vỗ nhẹ vai Tam Tam, "Tam Tam ngươi ở lại đây trông coi, trừ khi bản tôn lên tiếng, ai dám xông vào Thủy Vân khoát, vào Nhân Cảnh Tiểu Trúc, hết thảy cho bản tôn biến thành thịt muối! Nhị Nhĩ, theo ta đi Giới Luật đường xem sao, xem xem Thái Trí đã tốt với đồ đệ ta thế nào, muốn giết đồ đệ khác của ta!"
Sau khi Hiền Ngạn tiên tôn rời đi, Thủy Miểu Miểu lại nghe thấy tiếng gió ngoài viện, đang định xem có thể đi liếc Cửu Trọng Cừu một cái không thì cửa bỗng dưng bị gõ.
"Tới!" Thủy Miểu Miểu lật người cá chép đứng dậy, rồi cả người liền che bụng mang theo chăn, cùng nhau ngã từ trên giường xuống, quên mất mình còn bị thương.
Nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng động lớn, Cửu Trọng Cừu vừa khó khăn gõ cửa một lần, trực tiếp đá văng cửa, thấy Thủy Miểu Miểu trên mặt đất như một con nhộng, Cửu Trọng Cừu sững sờ vài giây, tiến lên hỏi, "Không sao chứ?"
"Còn, vẫn ổn, đỡ ta dậy đi." Thủy Miểu Miểu khó khăn nói, ở hậu sơn băng thiên tuyết địa không thấy đau bao nhiêu, ở đây, chỉ va nhẹ một chút, đau đến Thủy Miểu Miểu trán đổ mồ hôi lạnh.
Cửu Trọng Cừu đỡ Thủy Miểu Miểu lên giường rồi nói: "Ta đi tìm Tứ Tự."
"Không cần." Thủy Miểu Miểu giữ chặt tay Cửu Trọng Cừu, "Ngươi bây giờ vẫn là không nên chạy loạn, cứ ở trong Nhân Cảnh Tiểu Trúc là tốt nhất rồi."
Vì thanh đao sao? Ánh mắt Cửu Trọng Cừu lẩn tránh cúi xuống, trong phòng yên tĩnh khoảng hơn một phút, Thủy Miểu Miểu buông tay Cửu Trọng Cừu ra, vỗ vỗ một bên mép giường, nhẹ nói: "Ngồi đi, hai ta đều bị thương không nhẹ, ngươi chạy loạn sẽ chỉ tăng thêm gánh nặng cho Tứ Tự."
Thấy Cửu Trọng Cừu không nhúc nhích, Thủy Miểu Miểu trực tiếp đưa tay kéo Cửu Trọng Cừu lại.
Lại một hồi im lặng, Cửu Trọng Cừu gãi mặt, có chút thấp thỏm hỏi: "Ta, lúc cầm đao, đã xảy ra chuyện gì vậy, ta không có ký ức, có đáng sợ lắm không?"
Trầm ngâm một lúc, Thủy Miểu Miểu xoay mặt Cửu Trọng Cừu lại, nhìn thẳng vào mắt hắn, trịnh trọng nói: "Ngươi đã tự cứu mình, còn cứu cả ta, nhớ kỹ chuyện này là đủ rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận