Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 903: Vô đề (length: 8421)

Hỏi một cách tự nhiên thì không thể hỏi ra nguyên cớ, chính Mục Thương cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, nên giải thích thế nào, trước cứ đợi tiên duyên ổn định đã.
Mọi chuyện kết thúc, An Tuyệt lão mắt tinh phát hiện ra một vấn đề.
Lượng tiên duyên mà Mục Thương dùng hôm nay đã dùng hết sạch, vốn dự trữ có thể dùng ba bốn lần, ngày xưa tu vi tăng lên thì tổng lượng nhu cầu mới biến lớn một chút, bây giờ chỉ mới vừa đủ dùng.
Có lẽ vì vết thương quá nặng, Mục Thương không để ý đến biến hóa của bản thân, "Miểu Miểu đâu?"
"Trong phòng ngươi."
"Sao lại thả nàng ở phòng ta?"
Bất Bại tông thiếu gì phòng, tùy tiện một gian đều được, chẳng lẽ là muốn Thủy Miểu Miểu thấy bộ dạng xấu xí của mình sao, Mục Thương nắm chặt nắm đấm.
An Tuyệt lão liền đạp Mục Thương xuống đất, "Lão phu hảo tâm vác các ngươi về, đã nể tình rồi đừng được voi đòi tiên! Cho ngươi ở chung phòng là tạo cơ hội, tự ngươi vô dụng thì thôi, ai, trên đời này có sư phụ nào thông tình đạt lý hơn ta không?"
An Tuyệt lão cứ thế mà diễn ra phong thái đạo cốt tiên phong, mở miệng ra toàn lời hỗn tạp, Mục Thương không nói gì, dứt khoát mặc kệ, từ dưới đất bò dậy, quay người rời đi.
"Ta nói với tiểu tình nhân của ngươi là ngươi mắc bệnh nặng, đừng có nói hớ." An Tuyệt lão hô với theo sau lưng Mục Thương.
Thủy Miểu Miểu khoác áo choàng 'thiên vũ' đứng trước cửa phòng, mái tóc xanh rũ xuống, thật sự nhỏ nhắn xinh xắn, bị gió nhẹ lay động, khiến người lo lắng chỉ sợ giây sau sẽ bay theo gió mất.
Thấy Mục Thương, mặt Thủy Miểu Miểu giãn ra tươi cười, bước nhanh về phía trước, động đến miệng vết thương làm nàng hơi khựng lại, cũng chỉ nửa giây rồi điều chỉnh lại ngay, dịu dàng hỏi, "Đỡ hơn chưa?"
"Ngươi, ta, cũng đỡ nhiều rồi." Hệ thống ngôn ngữ của Mục Thương triệt để hỗn loạn ngay khi nhìn thấy nụ cười của Thủy Miểu Miểu.
Nụ cười của nàng có năng lực chữa lành mọi thứ.
Nhưng Mục Thương đã thấy Thủy Miểu Miểu mình đầy m·áu bộ dáng, biết nàng khó chịu, vẫn không thể kiềm chế bị nụ cười hấp dẫn, há miệng mà không hỏi được nửa lời quan tâm đến tổn thương của Thủy Miểu Miểu.
Nụ cười của Thủy Miểu Miểu chữa lành người khác chứ không chữa lành được chính mình.
"Thật, thật xin lỗi." Mục Thương dời mắt, nói xin lỗi vì lúc nãy đẩy Thủy Miểu Miểu, làm nàng đụng vào tường.
"A." Thủy Miểu Miểu nghĩ đến chuyện đó, đưa tay vén lọn tóc bị gió thổi ra sau tai, "Không sao đâu, chúng ta lảo đảo vốn là chuyện thường, tiểu ca ca lo lắng quá rồi, ta không phải b·úp bê."
Ảnh chồng trước mắt chỉ kéo dài một lát, xuống giường vẫn đi thẳng được, ngay lúc này gáy vẫn âm ỉ đau, không thể chạm vào nên không vấn tóc được.
Mục Thương biết Thủy Miểu Miểu chỉ vì dáng người nhỏ nhắn nên trông yếu đuối thôi, chứ thật ra người làm bằng sắt đổ bê tông, nhưng so với búp bê dễ vỡ, vết thương một khi khắc vào thì vĩnh viễn không xóa được.
"Tiểu ca ca huynh thật không sao chứ?" Thủy Miểu Miểu đưa khăn tay cho Mục Thương lau những vết m·áu bắn trên mặt.
Mục Thương thấy quẫn bách, nhận lấy khăn tay quay lưng đi, hắn không muốn Thủy Miểu Miểu thấy bộ dạng không chịu nổi của mình, nhưng mọi chuyện cứ chồng chất sai lầm.
Lúc đầu hắn không nên vào Thần Ma giới, hắn không có tiên duyên, hắn đang hy vọng xa vời cái gì chứ?
"Ngươi hẳn là hi vọng xa vời, ngươi đã vào Thần Ma giới, lại còn sở hữu năng lực khiến người đời hâm mộ ghen ghét đến phát cuồng, ngươi có thể cướp đoạt tiên duyên càng cường đại · · · · · · "
Ai đang nói vậy?
Nhìn lại, là đôi mắt sáng long lanh mang vẻ lo lắng của Thủy Miểu Miểu, "Tiểu ca ca đêm qua huynh nhặt ta ở đâu vậy?"
"Ngươi muốn rời đi! Nhưng vết thương của ngươi…"
Lắc đầu, Thủy Miểu Miểu ngắt lời Mục Thương, "Ta cố ý đến tìm tiểu ca ca, có chuyện muốn nhờ tiểu ca ca giúp đỡ."
Nhưng hiện tại, nàng muốn tìm Lãnh Ngưng Si trước đã.
Nàng dẫn dụ khô lâu đi, nhưng sau đó nàng bị choáng, khô lâu có quay lại tìm Lãnh Ngưng Si không?
Thủy Miểu Miểu đau lòng, hơi thở trở nên dồn dập.
"Huynh chờ một chút, ta đi hỏi thử, đừng nóng vội." Mục Thương vội đỡ Thủy Miểu Miểu ngồi xuống, nhanh như chớp chạy mất, ký ức đêm qua của hắn cũng mơ mơ hồ hồ.
An Tuyệt lão thấy Mục Thương kích động chạy về phía mình, miệng còn hô to "Sư phụ", trong lòng bỗng trào lên vị chua.
Đồ đệ của mình, bị một tiểu nha đầu không danh phận huấn như chó, ngày xưa xương cốt đánh gãy cũng không chịu cúi đầu, giờ phút này lại vẫy đuôi lấy lòng chỉ vì một câu nói của nàng.
An Tuyệt lão chỉ phương hướng, chỉ mong mắt không thấy tâm không phiền, mấy đồ đệ trước kia của hắn người nào cũng là đại danh đỉnh đỉnh một phương, dù cuối cùng c·h·ế·t có hơi thê thảm.
Nhưng dù sao cũng là bị "chính đạo" đánh chết, có thể nói là ngay thẳng chính trực.
Mục Thương hỏi rõ phương hướng, lại vội vàng chạy về, còn chỉnh trang lại dung nhan giữa đường, An Tuyệt lão thấy thế càng thêm khó chịu.
Kiến trúc của Bất Bại tông đúng là kỳ lạ.
Tông môn thật sự ở trên nửa sườn núi, còn chỗ ở của Mục Thương thì ở trên đỉnh núi, dường như còn là độc môn độc viện, xem ra An Tuyệt lão làm khách khanh rất được tôn kính.
Thủy Miểu Miểu giờ phút này đi hai bước thở ba bước, cảm giác trước khi trời tối đến được nửa sườn núi đã là rất khó khăn rồi.
"Ta bế muội xuống nhé." Mục Thương chìa tay ra.
Thủy Miểu Miểu ngập ngừng một chút, rồi gật đầu, "Tiểu ca ca cõng ta đi."
"Lại đụng vào vết thương bây giờ." Trong lòng không có tạp niệm, Mục Thương thành thật cảm thấy ôm sẽ tốt hơn.
"Cõng sẽ thoải mái hơn."
Mục Thương đã cảm thấy Thủy Miểu Miểu nhẹ như không có trọng lượng, nhưng không trái ý nàng, chỉ có thể cố gắng nhẹ nhàng động tác, cõng Thủy Miểu Miểu lên.
Đi xuyên qua rừng, nhanh như chớp giật, tốc độ rất nhanh, Thủy Miểu Miểu lại thấy rất ổn định, chốc lát đã đến nơi hôm qua gặp nạn.
Nhìn dấu vết chiến đấu thảm liệt kia, Thủy Miểu Miểu cũng ngạc nhiên.
Khô lâu kia là ma sao?
Dường như vẫn chưa thể gọi là ma hoàn toàn, một cái khô lâu dính một chút ma khí, nàng và Lãnh Ngưng Si hai người một chiêu cũng không đỡ nổi, không trách sao người đời khiếp sợ ma đến vậy.
Mục Thương nhìn chằm chằm những mảnh xương vỡ trên mặt đất, hắn biết An Tuyệt lão là sau khi hắn ngất mới tìm đến, vậy trước đó hắn đã làm gì?
Đầu đau dữ dội, Mục Thương nhìn Thủy Miểu Miểu.
Thủy Miểu Miểu đang tự làm mình bị thương bằng cách kéo tóc mình, Mục Thương vội ngăn lại và hỏi han, "Sao vậy! Có chỗ nào không thoải mái sao?"
"Không, tại ta, ta không tìm được đường." Thủy Miểu Miểu tự trách nói.
Lần đầu tiên Thủy Miểu Miểu hận thấu cái thuộc tính mù đường của mình, nàng căn bản không biết mình đã chạy theo khô lâu đến đâu, rồi giờ đi đâu tìm Lãnh Ngưng Si.
"Thả lỏng, chúng ta cùng nhau tìm, thế nào cũng tìm được."
"Vậy sẽ tốn thời gian lắm." Thủy Miểu Miểu nhẹ nhàng hất tay Mục Thương, hít sâu một hơi.
"Để ta, tin ta, ta có thể tìm được." Mục Thương trong khoảnh khắc tâm hữu linh tê, biết Thủy Miểu Miểu muốn làm gì, nắm tay nàng ngăn lại, An Tuyệt lão đã hảo ý nhắc nhở, Thủy Miểu Miểu hiện tại không nên vận dụng linh lực.
Thả thần thức tràn ra khắp nơi thăm dò, Mục Thương chuẩn bị sẵn sàng để chết, tu vi hắn không cao, phạm vi dò xét cũng không lớn.
Thủy Miểu Miểu lùi lại một bước, trong mắt tràn đầy kinh diễm, chính Mục Thương cũng hoảng sợ, thần thức của hắn trong nháy mắt đã dò ra phạm vi trăm dặm, "Hướng kia, nhiệt độ thấp hơn những nơi khác."
"Tiểu ca ca huynh giỏi quá."
Lời khen chân thành của Thủy Miểu Miểu khiến Mục Thương lâng lâng muốn bay lên, cõng Thủy Miểu Miểu nhanh chóng đuổi theo hướng kia.
"Muốn mọi người đều nhìn huynh như vậy sao? Mang sùng bái, mang kính ngưỡng · · · · · · "
Thanh âm không rõ nguồn gốc kia thật sự mê hoặc, như là phát ra từ trái tim mình, đáng tiếc, người mà nó đối mặt là Mục Thương, một người đã sớm hiến dâng cả sinh mệnh cho Thủy Miểu Miểu.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận