Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 361: Vô đề (length: 8643)

"Ca ca, ca ca." Tiểu nữ hài đuổi theo bóng dáng đang đi xa, gọi tê tâm l·i·ệ·t p·h·ế, nhưng cuối cùng vẫn không đổi được một lần quay đầu lại.
Tiểu nữ hài ngã nhào xuống đất, bị hai người lớn thô lỗ kéo dựng lên, kéo trở về.
Nam hài cho rằng hắn phó thác đúng người tốt, nào biết nhờ vả nhầm người.
Tiểu nữ hài chịu hết đ·á·n·h mắng, ý nghĩ duy nhất là tìm được ca ca.
Ôm tín niệm như vậy, vào một buổi tối mưa to gió lớn, tiểu nữ hài th·àn·h c·ô·n·g bỏ trốn, dù rằng bắt đầu bị sốt cao, m·ấ·t hơn một nửa ký ức.
Nhưng khát vọng trong lòng chưa bao giờ thay đổi.
Nàng muốn tìm được ca ca, cái người nói muốn bảo vệ mình cả đời, sau đó vĩnh viễn ở cùng một chỗ, vĩnh viễn không chia lìa.
"Như ngươi mong muốn."
Thanh âm vang lên trong đầu, mang theo sự nghiêm túc không thể nghi ngờ.
Ánh sáng chướng mắt lướt qua.
Huyên Nhi ngây người lăng xem trên cổ tay nhiều ra một chuỗi thủ thằng màu đen, trên mặt thủ thằng còn treo hai cái lục lạc bằng bạc.
Đây là cái gì?
Nàng hứa nguyện gì?
Không đúng, nguyện vọng của nàng là có được Không Ngân Yến, trị liệu cho nương!
Thanh âm kia đơn phương lột tả tâm tư của Huyên Nhi, lại chưa cho nàng lưu lại đôi câu vài lời.
"Mau tránh ra, đừng ngồi ở đây chắn đường."
"Chuyện này không đúng, đây không phải là cái ta muốn!" Huyên Nhi gỡ thủ thằng trên cổ tay xuống, lớn tiếng hô hào.
"Tình huống này cũng thường x·u·y·ê·n xảy ra." Bách Lý Chính Vĩnh ở một bên gi·ải th·í·c·h nói: "Đưa ra đồ vật không lý giải được, sau đó gác lại đến mốc meo."
Thủy Miểu Miểu không có tâm nghe, nàng xông lên phía trước ôm Huyên Nhi vào n·g·ự·c, thủy doanh ẩn hóa thành trường k·i·ế·m, ngăn trở gã hán t·ử vốn đã không kiên nhẫn, lên tiếng bảo Huyên Nhi cút đi.
Nắm đấm lớn như nồi đất của hán t·ử kia rơi xuống, chấn cho Thủy Miểu Miểu tê tay.
May mà ngăn lại, nếu rơi xuống trên người Huyên Nhi, chẳng phải muốn m·á·u tươi tại chỗ à.
"Ngươi muốn gây chuyện." Bách Lý Chính Vĩnh trầm giọng, tâm tư đều đặt ở trên người Thủy Miểu Miểu, hắn phản ứng còn không nhanh bằng Thủy Miểu Miểu, chuyện này khiến hắn cảm thấy m·ấ·t mặt.
Xem gã hán t·ử lỗ mãng kia giống như đang nhìn người c·h·ế·t, nhưng hắn không thể vô duyên vô cớ đ·ộ·n·g t·h·ủ.
"Tránh ra, tránh ra a!"
Thường Soạn tán nhân cưỡi khiết thụy linh hộc hung hăng lao tới.
Thủy Miểu Miểu kéo Huyên Nhi, vội vàng tránh né.
Hắn còn chưa chế phục nó sao?
Cũng sắp rồi.
Chỉ thấy khiết thụy linh hộc đụng bay gã hán t·ử cản đường kia, dưới áp chế của Thường Soạn tán nhân, tiếp tục hướng phía trước lao tới, đ·â·m đầu vào cây cột, sau đó cả thân thể tê l·i·ệ·t xuống, chỉ có thể yếu ớt vỗ cánh.
Thường Soạn tán nhân xoay người xuống, đi đến trước bồ đoàn, nhặt lên viên linh hộc trứng mà hắn ngày nhớ đêm mong kia, "Còn tưởng nó không có ở đây đâu, thật hiểu chuyện."
Nếu là người bên cạnh cầm linh hộc trứng hắn cầu được, hắn không ngại hoạt động thêm một chút.
Bắt được trứng, còn thêm một con linh hộc.
Không biết khiết thụy linh hộc này ăn lên sẽ có hương vị gì.
Thường Soạn tán nhân sờ cằm, suy nghĩ, chỉ là một con lớn như vậy nên xẻ thịt thế nào đây.
"Các ngươi tiếp tục đi, không cần để ý ta."
Cảm giác ánh mắt mọi người đều ở trên người mình, Thường Soạn tán nhân khoát tay, "Ta sẽ không chia t·h·ị·t cho các ngươi đâu, mình còn không đủ ăn."
Ai thèm ăn?
Mọi người thu hồi tầm mắt.
Hiện tại ai lên, phía sau Huyên Nhi hẳn là gã hán t·ử bị đụng bay kia.
Bách Lý Chính Vĩnh không nhìn gã hán t·ử đang rên rỉ trên mặt đất, ngươi phá hư quy củ của ta, phá hủy sân khấu của ta, thật sự là không nể mặt.
"Mọi người nhanh lên một chút, tiếp tục."
Một câu nói của Bách Lý Chính Vĩnh coi như bỏ qua cho gã hán t·ử.
"Huyên Nhi."
Thủy Miểu Miểu vỗ nhẹ Huyên Nhi.
Huyên Nhi hoàn hồn, cầm lấy thủ thằng, nức nở nói: "Đây không phải là cái ta muốn."
Nàng biết nhưng cũng không biết nên an ủi ra sao, trường k·i·ế·m biến trở về thủy doanh ẩn, trở về trên cổ tay, Thủy Miểu Miểu vỗ nhẹ lưng Huyên Nhi.
"Luôn có biện p·h·áp, luôn có thể tìm được đồ vật trị liệu cho nương ngươi."
Đúng, có thể tìm được.
Vĩnh Trú nguyên quân đã nói muốn tặng cho Thủy Miểu Miểu mấy t·r·ản Không Ngân Yến.
Huyên Nhi ngẩng đầu không hề chớp mắt nhìn về Thủy Miểu Miểu.
"Sao vậy? Trên mặt ta có hoa à?" Thủy Miểu Miểu cười hoạt bát, trêu Huyên Nhi.
Huyên Nhi cúi đầu, trầm mặc, không biết nên làm thế nào.
Đứng thẳng người, nàng cảm thấy mình muốn ph·át tiết một chút, cái thanh âm kia dựa vào cái gì nói chữa khỏi cho nương không phải là tâm nguyện của mình.
Vậy tâm nguyện của mình là cái gì.
Đầu đột nhiên đau lên, bước chân loạng choạng, Thủy Miểu Miểu muốn đỡ, bị cự tuyệt.
Huyên Nhi đi đến trước mặt Thường Soạn tán nhân.
Thường Soạn tán nhân đang x·á·c·h đ·a·o, nghĩ nên xẻ thịt khiết thụy linh hộc thế nào để có thể bảo trì độ tươi ngon.
"Cho ta mượn đ·a·o."
"Cho ngươi? Nó nặng lắm."
Sao bây giờ mấy cô nương đều không bình thường thế nhỉ?
Thường Soạn tán nhân không từ chối, vui đùa nói rồi đưa đ·a·o ra, dù sao thì đ·a·o kia của Huyên Nhi khi sử ra cũng rất kinh diễm.
Nhận đ·a·o, Thường Soạn tán nhân nhíu mày, bước sang bên cạnh một bước, đúng là còn cầm được.
Huyên Nhi giơ đ·a·o, tuy là trường đ·a·o, không phải đ·a·o mổ lợn nhưng cũng có thể dùng.
Hít sâu một hơi, Huyên Nhi đem khiết thụy linh hộc coi như bao cát để ph·át tiết, trong mười nhịp thở, liền đem khiết thụy linh hộc xẻ thịt thành từng khối.
"Tay nghề của ngươi lợi h·ạ·i!" Thường Soạn tán nhân không ngớt lời khen, th·e·o tay Huyên Nhi nhận lại đ·a·o của mình, thu thập các khối thịt linh hộc, hào khí nói: "Nói xem muốn cái gì, ta sẽ đáp ứng cho ngươi một điều ước."
"Ngươi có Không Ngân Yến không?"
"Thứ khó ăn như vậy, sao ta có thể có, đổi cái khác đi."
Huyên Nhi trầm mặc lắc đầu, vậy là không có.
Thủy Miểu Miểu dựa vào cây cột đằng xa, nghe lén có hơi thất đức, nhưng nàng nhịn không được, Huyên Nhi muốn Không Ngân Yến sao? Vì sao không nói với mình?
Cũng đúng, làm sao có thể mở miệng.
Chỉ hi vọng lần này Huyên Nhi đừng chọn sai phương thức nữa.
Thủy Miểu Miểu quyết định giả vờ không nghe thấy.
Nhìn về phía bồ đoàn.
Hạnh Tư Y đi lên phía trước.
Q·u·ỳ đến phía trước bồ đoàn, Hạnh Tư Y còn cố ý quay đầu liếc nhìn Thủy Miểu Miểu.
Thật là một chút cũng không khó đoán, Hạnh Tư Y nghĩ ước cái gì đây.
Thủy Miểu Miểu đem trọng tâm tựa vào cây cột, ngước nhìn trời đoán mò.
Hạnh Tư Y một lòng muốn g·i·ế·t c·h·ế·t mình, vậy cái bí cảnh này sẽ cho nàng cái gì đây.
Trên trời rơi xuống một khẩu AK47 trực tiếp b·ắ·n mình thành cái sàng?
Bị hình ảnh tưởng tượng của mình chọc cười.
Thủy Miểu Miểu "Ha ha" cười, Hạnh Tư Y quay đầu, dưới màn che nàng hung hăng lườm Thủy Miểu Miểu.
Thế nào, ngươi còn chưa ước à?
Thủy Miểu Miểu thoải mái nhìn lại, còn có thể quay đầu lại nhìn mình.
Chẳng lẽ mình đoán sai rồi, Hạnh Tư Y không muốn g·i·ế·t mình, nàng cũng giống như Huyên Nhi không nhìn rõ nội tâm mình?
Không, Hạnh Tư Y hết sức rõ ràng mình muốn cái gì.
Xử lý Thủy Miểu Miểu, là sự theo đuổi cả đời của nàng trong nửa đời sau, đến c·h·ê·t mới thôi.
Nhưng nói thế nào nhỉ, nửa ngày cũng không ai đáp lại nguyện vọng này của Hạnh Tư Y.
Chẳng lẽ không đủ thành kính, Hạnh Tư Y "Ầm" một tiếng liền d·ậ·p đầu mấy cái, cái động tĩnh đó, Thủy Miểu Miểu nghe mà cũng cảm thấy đau.
Nửa ngày sau, ánh sáng do dự sáng lên.
Quy tắc là quy tắc, cho dù là mình định ra, cũng không thể vi phạm.
Hạnh Tư Y xem một cái gương tròn nhỏ bị ném trên mặt đất, tràn đầy nghi hoặc.
Nàng muốn g·i·ế·t Thủy Miểu Miểu, cho nàng một cái gương thì có thể làm gì!
Hạnh Tư Y nhặt lên tấm gương, một cái gương đồng tầm thường không có gì lạ, còn chưa lớn bằng một bàn tay, chiếu ra bóng người, còn không rõ bằng một cái mua tùy t·i·ệ·n bên ngoài.
Có người phía sau đang thúc giục, Hạnh Tư Y không tình nguyện đứng dậy, chĩa chiếc gương tròn trong tay về phía Thủy Miểu Miểu.
Có lẽ không chừng, có thể từ bên trong phun ra lửa, bay ra ám khí, rồi gi·ế·t được Thủy Miểu Miểu đấy.
Nhưng thực đáng tiếc, cái gì cũng không xảy ra.
Chứng kiến nhiều người cầu nguyện như vậy, khi tấm gương chiếu tới, Thủy Miểu Miểu có chút mệt mỏi, che miệng lại, ngửa đầu ngáp một cái.
Nếu ai bây giờ có thể đối diện với chiếc gương một cái, bảy vía chắc chắn có thể bị dọa bay mất sáu vía rưỡi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận