Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 84: Vô đề (length: 12560)

Sau khi tạm biệt nhóm Phương Từ, Thủy Miểu Miểu quay về, trong lòng mải nghĩ về chuyện đi săn mùa đông, nhất thời đi hơi lệch hướng, không còn đúng đường ban đầu, nhưng cũng chưa tính là lạc đường.
Từ xa có mùi đồ ăn bay tới, chắc hẳn gần đây có quán ăn, đi theo mùi thơm chắc sẽ tìm được đường ra rừng, sau đó đi ăn tối ở quán thì tốt.
Thủy Miểu Miểu lên kế hoạch rất ổn thỏa, ung dung đi trong rừng theo mùi thơm, đoán xem hôm nay quán ăn có món gì, bỗng một bóng đen rơi xuống trước mặt.
Ngây người mất hai ba giây, Thủy Miểu Miểu ôm đầu lách mình trốn sau một cây đại thụ.
Rắc! Nghe tiếng như có thứ gì đó bị gãy.
Thủy Miểu Miểu run rẩy thò đầu ra, trước mắt là một thanh kiếm gỗ nằm trên đất.
Kiếm gỗ?
Không biết từ đâu xuất hiện một người áo đen che mặt, hắn một chân đạp lên thanh mộc kiếm, kiếm gỗ gãy làm đôi. "Phản công." Người áo đen che mặt đạp gãy kiếm gỗ, sau đó nhặt thanh kiếm gỗ khác trên đất lên đỡ đòn, đá người đang tấn công ra ngoài.
"Dùng kiếm gỗ mà không đỡ nổi."
Giọng nói này hình như hơi quen, nhưng lúc này Thủy Miểu Miểu không rảnh nhớ lại chuyện đó, người dưới đất kia chính là Cửu Trọng Cừu! Hắn lại đắc tội ai!
Với tính tình của Cửu Trọng Cừu, Thủy Miểu Miểu biết hắn sớm muộn cũng bị người đánh chết, nhưng không ngờ nhanh đến vậy!
Khoan đã! Nhìn Cửu Trọng Cừu phun ra một ngụm máu lớn, đầu Thủy Miểu Miểu hơi choáng, đây không giống như là chỉ đánh cho hả giận như trước đây.
Kẻ áo đen kia thật sự muốn đánh chết Cửu Trọng Cừu sao? Không thể nào! Đây là ở trong tông môn mà!
Không kịp nghĩ nhiều, hàn quang trong tay kẻ áo đen chợt lóe, xuất hiện một thanh đoản kiếm. Thủy Miểu Miểu lập tức giương cung cài tên.
Mới học cưỡi ngựa bắn cung không lâu, Thủy Miểu Miểu bây giờ giỏi lắm cũng chỉ là tư thế đúng và có thể bắn tên ra, chứ độ chính xác thì hoàn toàn không ổn.
Nhìn mũi tên bay cách mình mấy trượng.
Người áo đen che mặt chần chừ một chút, quay người chạy về phía Thủy Miểu Miểu, xem ra người này bắn không giỏi lắm, tốt hơn hết là đánh ngất hắn rồi tính, dù sao chuyện An Tuyệt lão giao phó cũng sắp xong rồi, hắn không muốn lặp lại.
Đây là cứu người không xong còn muốn đẩy mình vào tròng, Thủy Miểu Miểu lăn ra, tránh cú đấm của người áo đen.
Sau đó cầm cung lên gắng gượng chống đỡ thế công của kẻ áo đen.
Người này khỏe thật, tay bị tê hết cả rồi, hai tay mới có thể nắm chặt cung, căn bản không có cách phản kích, Thủy Miểu Miểu ngẩng đầu, muốn xem có tìm được sơ hở nào không, mà thế công như mưa rơi kia bỗng nhiên dừng lại.
Thủy Miểu Miểu nửa quỳ trên mặt đất, hai tay nâng cung, nhìn bàn tay nắm đấm của người áo đen che mặt đang đơ giữa không trung.
Dù không thấy rõ sắc mặt của người áo đen, nhưng Thủy Miểu Miểu có thể tưởng tượng ra được, là cái kiểu như gặp ma ấy! Đến cả đoản kiếm trong tay hắn cũng rơi, tư thế thì cứng đờ.
Nửa giây sau, người kia như chuột thấy mèo, chớp mắt đã chạy mất tăm.
"Hả?" Thủy Miểu Miểu nhìn tàn ảnh người áo đen để lại, chỉ cảm thấy một dòng máu nóng xông lên não, rõ ràng người này đang chiếm thế thượng phong mà! Hắn chạy cái gì chứ!
Lão nương khó coi lắm sao! Bình tĩnh chút, cũng có thể là do mình đẹp quá nên hắn không dám xuống tay, chắc chắn là vậy, chắc chắn.
Thủy Miểu Miểu hít sâu một hơi, nhặt đoản kiếm dưới đất lên, đi về phía Cửu Trọng Cừu.
Đỡ Cửu Trọng Cừu dậy, Thủy Miểu Miểu lau vết máu ở khóe miệng Cửu Trọng Cừu, "Bị thương ở đâu?" Thủy Miểu Miểu quan sát kỹ một lượt, có vẻ như trừ việc bị đá một cú đến phun máu, trên người Cửu Trọng Cừu không có vết thương nào khác.
"Có muốn nói cho Hiền Ngạn tiên tôn không?"
Cửu Trọng Cừu nắm tay Thủy Miểu Miểu càng chặt hơn, nghĩ đến lời người kia nói trước đó, Cửu Trọng Cừu buông Thủy Miểu Miểu ra, chống tay xuống đất, cố gắng muốn tự mình đứng dậy "Không cần, không phải vẫn là mấy cái thế gia không ưa ta thôi sao."
"Rõ ràng là ngươi coi thường thế gia." Thủy Miểu Miểu lầm bầm một câu, nhìn đoản kiếm trong tay mình "Nhưng lần này đều đã dùng đao, thật sự không cần sao?"
"Ta nói không cần là không cần!" Cửu Trọng Cừu thô lỗ gạt tay Thủy Miểu Miểu ra, gian nan vịn đất đứng dậy, loạng choạng bước đi về phía trước.
Tính gì vậy chứ! Đúng là người tốt không được báo đáp! Thủy Miểu Miểu chống nạnh nhìn chằm chằm bóng lưng Cửu Trọng Cừu đang vịn vào cây đi lại khó khăn, kệ người ta không lĩnh tình thì mình cũng chịu thôi.
Đi thôi, đi tìm quán ăn ăn cơm, Thủy Miểu Miểu đi về hướng ngược lại.
Cửu Trọng Cừu tháo thanh đao sau lưng ôm vào ngực.
"Vì sao dùng kiếm mà không dùng đao?" Là lời người kia nói.
Đao! Kẻ đó chạy trốn là mang theo đao mà....."Diễn như thế có vẻ không hay, không được ta An Tuyệt lão muốn xem diễn sao có thể kết thúc vô vị như vậy." An Tuyệt lão liếc Mục Thương đang đờ như khúc gỗ ở bên cạnh, "Tiểu tử nghĩ gì thế! Chân mày nhíu lại kẹp được cả con ruồi."
"Không có." Mục Thương xoa trán.
"Ta cũng đâu có nói là nhất định có thể thấy được tình nhân nhỏ của ngươi." An Tuyệt lão thấy Mục Thương im lặng còn tưởng rằng giận chuyện mình lừa gạt bắt hắn làm lao công, "Màn kịch lớn còn chưa mở ra, lão phu ngắn ngày là không định rời đi, ngươi có thể chờ lâu thêm một chút xem chừng sẽ thấy thôi."
Hắn đã nhìn thấy rồi, còn suýt chút nữa đã đánh ngất nàng, có điều xem ra Miểu Miểu chắc đã hồi phục hoàn toàn.
Mục Thương lúc nhíu mày lúc ngây ngô cười, khiến An Tuyệt lão thấy cả người khó chịu, "Ngươi về trước đi, ở đây lâu quá sẽ khiến đám người ở ruộng bậc thang kia sinh nghi."
"Ừm, ta xác nhận một chút phía sau sẽ không còn việc gì của ta chứ!"
"Không, ngươi cũng chẳng làm được gì, lão phu có lựa chọn tốt hơn."
An Tuyệt lão cười đầy thâm ý.
"Đúng rồi." Gọi Mục Thương lại, "Mấy thứ này ngươi giữ kỹ, ở đó đợi cho đến khi hết thời hạn trong khế ước, lão phu sẽ đến đón ngươi, giờ mang ngươi đi sẽ quá lộ liễu."
An Tuyệt lão biến thành làn khói đen.
Mục Thương nhìn đám huyết nhục dưới đất, cố nén cơn buồn nôn trong dạ dày, cất đám huyết nhục đi, rồi nhanh chân rời khỏi.
Gần đây trạng thái tu luyện của Cửu Trọng Cừu gần như có thể dùng từ cuồng nhiệt để hình dung. Hiền Ngạn tiên tôn cũng đã từng đến chỉ điểm qua, khuyên Cửu Trọng Cừu không cần nóng vội, nhưng Cửu Trọng Cừu đều bỏ ngoài tai, có lẽ tiên tôn cho rằng Cửu Trọng Cừu bất thường là do sắp đến ngày khai mở Dưỡng Nhận trai, nên cũng không nói gì nữa.
Thủy Miểu Miểu cảm thấy, càng có thể là do chuyện ngày đó bị kích thích trong rừng, có chuyện gì đó mình đã không nhìn thấy.
Ngoài sân Cửu Trọng Cừu múa kiếm hăng say, Thủy Miểu Miểu chống tay bên cửa sổ, nghịch nghịch đoản kiếm do kẻ áo đen che mặt ngày đó để lại.
Cửu Trọng Cừu nói không nói cho Hiền Ngạn tiên tôn thì nàng cũng sẽ không nói, nhưng lo lắng là có thật, cứ với cái đà này của Cửu Trọng Cừu, Thủy Miểu Miểu cho rằng không bao lâu nữa nàng sẽ được mở mang kiến thức xem cái gì là tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng nếu có nói cho Hiền Ngạn tiên tôn biết chuyện đã xảy ra thì dường như cũng chẳng thay đổi được tình hình hiện tại của Cửu Trọng Cừu.
Thở dài, Thủy Miểu Miểu cất đoản kiếm vào thủy doanh ẩn.
Ầm ầm~~~ Cùng với một tiếng nổ lớn, Thủy Miểu Miểu cảm thấy cả căn phòng rung chuyển, vịn vào khung cửa sổ, có vẻ như cả Nhân Cảnh Tiểu Trúc cũng đang rung, đây là động đất sao?
Cơn chấn động không kéo dài lâu, chỉ tầm bốn năm giây thôi.
Thủy Miểu Miểu nhoài ra cửa sổ, ngó đầu ra ngoài.
Cửu Trọng Cừu vẫn đang luyện võ, dường như không hề cảm nhận được cơn rung chấn.
Quan sát xung quanh, không thấy gì dị thường cũng không có ai lên tiếng, Thủy Miểu Miểu ngẩng đầu nhìn, chân trời dường như có thêm một cái bóng.
dụi dụi mắt, nhìn lại lần nữa, thật sự có một cái bóng chứ không phải mình hoa mắt, Thủy Miểu Miểu chỉ lên trời hỏi, "Kia là cái gì?"
Cửu Trọng Cừu nhìn theo hướng Thủy Miểu Miểu chỉ, có lẽ hắn biết đó là gì, nhưng hắn không muốn nói, Cửu Trọng Cừu giả bộ như không nghe thấy, thu lại ánh mắt.
Tính tình càng ngày càng tệ! Sớm muộn gì cũng bị người đánh chết, Thủy Miểu Miểu giơ nắm đấm lên làm bộ dọa dẫm, không vui vẻ đóng cửa sổ lại.
Không nói cho ta thì ta không thể hỏi người khác à!
Trong dược lư, Thủy Miểu Miểu chống cằm nhìn Tứ Tự sàng lọc dược liệu.
Tứ Tự chọn ra một loại cây nhỏ dài màu trắng giống rễ cây, đưa cho Thủy Miểu Miểu, "Mật cây thảo, ngọt."
Nhận lấy mật cây thảo đặt ở đầu mũi, rất thơm, thử đặt vào miệng cắn một chút.
"Ừm!" Vị mật ong, Thủy Miểu Miểu híp mắt lại, ngậm mật cây thảo, ngồi im.
Một lát sau, Tứ Tự kết thúc công việc, đi đến cửa sổ, mở cửa nhìn ra ngoài "Hóa ra rơi gần tông môn rồi."
"Kia là cái gì?" Thủy Miểu Miểu đổi một cây mật cây thảo khác hỏi.
"Không gian vô chủ, bất quá là một phường thị, một phường thị di động, ai tạo ra thì không ai khảo cứu. Không gian vô chủ sẽ chọn địa điểm dừng ngẫu nhiên, thả xuống thang trời, hoan nghênh mọi người vào giao dịch."
"Nghe hay hay đấy."
Im lặng một lát, Tứ Tự đóng cửa sổ lại, quay đầu đánh giá Thủy Miểu Miểu, "Miểu Miểu cũng muốn đi dạo không gian vô chủ sao?"
"Ừ, không được sao? Vào phường thị này còn có yêu cầu à?"
"Vậy thì không có." Chỉ là tiên tôn có lẽ không muốn cho Miểu Miểu rời khỏi phạm vi Cổ Tiên tông, nhưng tiên tôn cũng không có lý do để ngăn cản.
Ai bảo không gian vô chủ lại rơi gần tông môn chứ, đệ tử tông môn đa số sẽ đi xem một chút, chỉ ngăn cản Miểu Miểu thì không thể nói lý.
Tứ Tự muốn thử xem có thể làm Thủy Miểu Miểu bỏ ý định đi dạo không gian vô chủ không, "Không gian vô chủ dù so với các phường thị bình thường an toàn hơn, nhưng…"
"Ta có nói đi một mình đâu" Thủy Miểu Miểu vẫy tay, "Ta chuẩn bị, chuẩn bị kéo Cửu Trọng Cừu theo, đúng rồi! Kéo Cửu Trọng Cừu theo." Thủy Miểu Miểu vỗ đùi đứng lên.
Cửu Trọng Cừu dạo gần đây tâm tình không được tốt, đúng là nên ra ngoài giải sầu, nhưng mà ta đi mời chắc chắn hắn không chịu, nhìn Tứ Tự ở bên cửa sổ, Thủy Miểu Miểu đột nhiên thông suốt, hưng phấn nói, "Ngươi đi nói với hắn, nói tiên tôn bảo hắn theo ta đi, chắc chắn hắn không từ chối đâu."
Đây là mượn oai hùm sao? Tứ Tự bật cười lắc đầu, "Nô trước muốn đi nói với tiên tôn chuyện Miểu Miểu muốn đi không gian vô chủ đã, rồi xem tiên tôn nói sao."
"Ừ, tốt, cây mật cây thảo này còn không?"
Thủy Miểu Miểu ôm một bọc lớn mật cây thảo trở về Nhân Cảnh Tiểu Trúc, Cửu Trọng Cừu trong viện có lẽ vừa luyện tập xong, đang ngồi trên mặt đất thở hồng hộc.
Lấy ra một cây mật cây thảo, Thủy Miểu Miểu đi về phía Cửu Trọng Cừu, "Ăn không?" Tay Thủy Miểu Miểu rung rung mật cây thảo, nhận được Cửu Trọng Cừu một cái liếc mắt.
Sớm biết là sẽ vậy mà, đây bất quá là phân tán lực chú ý của Cửu Trọng Cừu thôi, thấy Cửu Trọng Cừu không nhìn mình, Thủy Miểu Miểu ngay lập tức nhét mật cây thảo vào miệng Cửu Trọng Cừu một cách nhanh chóng.
Cửu Trọng Cừu định nhổ ra, nhưng lại không ngờ nó lại ngọt như vậy, rất thích hợp với Cửu Trọng Cừu vừa luyện tập đến thoát lực.
Cười cười, Thủy Miểu Miểu lại lấy ra một nắm mật cây thảo, "Cho ngươi đấy, hôm nay cứ nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai chúng ta ra ngoài dạo phố!"
"Dạo phố, chúng ta?" Cửu Trọng Cừu một tay cầm mật cây thảo, một tay ngậm lấy mật cây thảo ở trên môi, nghi hoặc nhìn Thủy Miểu Miểu. "Ngươi, nằm mơ đấy à?"
"Giữa ban ngày ta làm gì có mơ."
"Ta mà giống loại người sẽ cùng ngươi đi dạo phố à?"
"Ngươi thì không giống, nhưng mà" Thủy Miểu Miểu lộ ra một nụ cười xấu xa, "Hiền Ngạn tiên tôn sẽ làm ngươi giống, cứ tạm thời thế này đi đã." Thủy Miểu Miểu chặn trước lời Cửu Trọng Cừu định nói.
"Ta mệt rồi, về phòng trước đây, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi nhé, ngày mai gặp, tạm biệt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận