Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 194: Vô đề (length: 8423)

Lúc trời tối người yên, Thủy Miểu Miểu chậm rãi tỉnh lại, chưa mở mắt ra, đã nghe thấy tiếng côn trùng kêu đặc trưng của buổi tối, còn có tiếng nến cháy lách tách.
Cuối cùng không còn giống mấy đêm trước tĩnh mịch im ắng, Thủy Miểu Miểu từ từ mở mắt, xung quanh ánh đèn dầu leo lét, không xa chỗ lưu lại một ngọn nến.
Thủy Miểu Miểu chậm rãi ngồi dậy, sau đó mới ý thức được đây không phải đông phòng, mà là tại Hồng Vũ Hiên của Phù Lệnh Quân? Có vẻ như sau khi uống thuốc Phù Lệnh Quân đưa thì mình không còn biết gì nữa.
Mà nói mới nhớ, miệng mình có vị gì thế này?
Thủy Miểu Miểu thè lưỡi, vị lạ trong miệng không biết nên hình dung như thế nào, mơ hồ nhưng lại dày đặc, bết dính cả khoang miệng, không thể cảm nhận vị gì, một lát lại khiến người buồn nôn.
"Ọe..."
Thủy Miểu Miểu khẽ vỗ đầu lưỡi, không được, nàng phải tìm chút nước, rửa một chút.
Vừa đứng lên, hay là xuống giường thì đầu hơi choáng.
Thủy Miểu Miểu nhắm mắt lại nghỉ một lát, rồi đi về phía bàn trà, đi ngang qua chiếc ghế bành, Thủy Miểu Miểu đang chuyên chú vào hương vị trong miệng liền bước một bước lớn đầy quái dị.
Trên giường bị bóng tối bao phủ, Phù Lệnh Quân mở mắt, ánh mắt theo Thủy Miểu Miểu di chuyển, động tác vừa rồi của nàng có ý gì?
Một bình trà lạnh liền bị Thủy Miểu Miểu dùng làm nước súc miệng rửa sạch.
Nhưng vị trong miệng tựa hồ càng kỳ quái, một lần nữa lục tìm nguồn nước, Thủy Miểu Miểu thuận tay mở cổ áo, cũng không biết sao, sau khi tỉnh lại nàng lại không thấy lạnh, mà sợ nóng.
Còn không phải cái loại đổ mồ hôi vì nóng, mà là cảm giác nóng bừng bừng từ trong lòng hướng ra ngoài, Thủy Miểu Miểu dứt khoát cởi áo ngoài.
Vậy còn chỗ nào có nước?
Trong cơn bực bội, Thủy Miểu Miểu chuẩn bị dùng ngự thủy chi thuật triệu hồi nước, nhưng vừa dùng linh lực, linh lực chảy qua kinh mạch phảng phất như trong nháy mắt bị xoắn lại với nhau.
Ngã nhào xuống đất, Thủy Miểu Miểu chống tay lên bàn trà, toàn thân từ trong ra ngoài đau khiến nàng chỉ đổ mồ hôi lạnh.
Nàng biết ngay mà, mình dù không lạnh cũng chẳng khá hơn gì, bộ dáng bây giờ đúng là hoàn toàn không dùng được linh lực.
Thở dài một tiếng, Thủy Miểu Miểu bò dậy từ dưới đất, đi ra ngoài cửa.
Mở cửa, gió nhẹ thoảng qua, nhưng không mang đi nửa phần nóng bức trên người Thủy Miểu Miểu.
Tiện tay nhặt một cánh hoa đào bị gió thổi rớt trên bậc thềm, bỏ vào miệng nhai nuốt, để che đi cái vị bết dính trong miệng.
Nhiều hoa đào như vậy, không biết có kết được mấy quả đào.
Thủy Miểu Miểu nghĩ ngợi lung tung, nhổ ra cánh hoa đào đã đắng ngắt trong miệng.
Bản ý của nàng hình như là đến giải bách hoa tu, nhưng có giải được không? Nàng hình như trước sau như một không ngửi được mùi hương hoa đào đầy rừng.
Hình như Phù Lệnh Quân nói uống nhiều thêm mấy thang thuốc, thuốc đã thành công làm mình hôn mê nửa ngày, uống thêm mấy thang nữa thì sẽ như thế nào... Thủy Miểu Miểu lấy tay quạt gió.
Nàng vẫn nóng, nóng như thiêu như đốt, cảm giác mình sắp cháy từ trong ra ngoài, không hiểu sao Thủy Miểu Miểu bỗng nhiên muốn hoạt động một chút.
Thủy Miểu Miểu lao xuống thang, dựa vào ánh trăng buổi tối luyện huyền dễ về gân công, chỉ đến khi mồ hôi nhễ nhại làm mờ mắt thì cái cảm giác nóng như thiêu đốt kia mới tan đi chút ít.
Thủy Miểu Miểu vô tri vô giác bị nhồi vào quá nhiều đồ bổ, thân thể nhất thời khó có thể tiêu hóa hết, nhưng đây cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Nếu Thủy Miểu Miểu cứ tiếp tục vô tri hôn mê thì những linh khí dư thừa đó sẽ theo thời gian mà tan biến.
Nhưng hiện tại, dù Thủy Miểu Miểu chưa từng vận dụng tâm pháp, vận động mạnh cũng giúp hấp thụ linh khí, ý định của Phù Lệnh Quân là dùng để lãng phí hết linh khí.
Nằm vật ra đất nghỉ một lát không chút hình tượng, chờ cái cảm giác nóng như muốn thiêu đốt kia trỗi dậy lần nữa, Thủy Miểu Miểu lại đứng dậy.
Không thể sử dụng linh lực, Thủy Miểu Miểu bẻ một cành đào làm kiếm.
Cầm kiếm khởi thức, thanh viêm kiếm quyết nàng đã luyện cực kỳ thuần thục tại Thiên Uyên phong, hôm nay dưới tình huống không dùng linh lực, Thủy Miểu Miểu dường như có ngộ đạo khác biệt.
Không có linh lực thì không thể xuất hiện thanh viêm, mà giờ phút này cành đào vạch qua bầu trời đêm, ẩn ẩn có mùi cháy khét, không ngờ rằng đôi khi luyện công cũng rất thú vị.
Để tiêu tan sự khô nóng trong lòng, luyện xong kiếm quyết thì luyện đao pháp, Thủy Miểu Miểu bận rộn quên cả trời đất.
Phù Lệnh Quân không biết từ lúc nào đã ngồi ngay ngắn trên đầu giường gỗ, con người Tam Thủy này thoạt nhìn có chút điên lại yếu ớt, nhưng lại ngoài dự kiến quật cường...
Chân trời hơi sáng, Thủy Miểu Miểu dựa vào tay vịn cầu thang, nửa khép mắt.
Nàng mệt nhưng lại không mệt, trong lòng mách bảo rằng mình hẳn là mệt, nhưng thân thể lại hưng phấn khác thường, rõ ràng vừa rồi suýt chút đã không ghìm được mà bẻ gãy cành đào.
Vậy nên hưng phấn khô nóng cũng là tác dụng phụ có hại đến hồn phách sao?
Dù sao cũng tốt hơn bị lạnh run.
Thủy Miểu Miểu an ủi chính mình, thử triệu hồi một chút nước, làm ẩm cổ họng, đã khá hơn hôm qua, nước đã rơi được vào miệng, tuy đi kèm với một trận đau rút trong đầu, nhưng miễn cưỡng có thể chịu được.
Hôm nay trên đài luận võ không biết lại là những ai, hôm qua nàng đã rất lực bất tòng tâm.
Điều chỉnh tâm trạng, Thủy Miểu Miểu đứng dậy đi vào trong Hồng Vũ Hiên, múc nước rửa mặt, sau đó nhịn xuống cảm giác nóng trong lòng, nhặt chiếc áo khoác bị ném trên mặt đất mặc vào.
Bây giờ nhìn mình hẳn là rất đoan trang, chỉ cần nàng không chết, Thủy Miểu Miểu sẽ không quên tư tưởng trung tâm của mình.
Trong Hồng Vũ Hiên có một gian bếp nhỏ, trên bếp lò đặt một chiếc dược lô bị đốt đen.
"Đây đều dùng để nấu cái gì!"
Thủy Miểu Miểu bịt mũi, ném dược lô ra ngoài cửa sổ, hiện tại là thời điểm nàng thể hiện tài năng, có câu nói thế nào nhỉ: “Muốn nắm giữ trái tim một người đàn ông trước tiên phải nắm giữ dạ dày của hắn”.
Tuy rằng Thủy Miểu Miểu cũng không tán đồng lắm câu này, tình yêu sao lại liên quan đến chuyện giặt quần áo nấu cơm?
Ngồi xổm ở cạnh giường, ánh mắt Thủy Miểu Miểu quá mức nóng bỏng, Phù Lệnh Quân đang giả vờ ngủ không thể nhịn được nữa chậm rãi mở mắt, "Tam Thủy?"
Thủy Miểu Miểu tươi cười như hoa, bổ nhào tới bên giường, "Phù Lệnh Quân, chào buổi sáng, hôm qua thật là phiền ngài quá, ta chuẩn bị bữa sáng đặt trên bàn, nhớ tranh thủ ăn khi còn nóng nhé."
"Ừ, cảm ơn." Thủy Miểu Miểu cười quá mức rạng rỡ, Phù Lệnh Quân nhất thời chưa kịp phản ứng, liền bị Thủy Miểu Miểu nhanh tay đỡ dậy.
"Hôm nay chắc ta vẫn phải so tài, không chừng còn khó hơn, sẽ đến muộn hơn hôm qua một chút được chứ?"
"Còn muốn đi?"
Thủy Miểu Miểu mở to hai mắt, nghi hoặc nói: "Bách hoa tu vẫn chưa gỡ mà, Phù Lệnh Quân chẳng phải nói là phải uống thêm mấy thang thuốc nữa sao?"
Cũng đúng, Phù Lệnh Quân gật gật đầu, Thủy Miểu Miểu chuyển từ khách thành chủ có chút khiến hắn không quen.
"Vậy ta đi học sớm nhé!"
Thủy Miểu Miểu nghiêng đầu, tỏ vẻ đáng yêu, chớp chớp mắt rồi nhảy nhót rời đi.
Nàng cảm thấy Phù Lệnh Quân hình như đặc biệt thích nhìn mắt nàng, biết mình có ưu thế ở đó thì đương nhiên phải phát huy thật nhuần nhuyễn rồi.
Nhìn bóng lưng Thủy Miểu Miểu rời đi.
Mặt Phù Lệnh Quân đỏ lên, hai tay che mặt, đây là cái chuyện gì thế này!
"Con nhóc kia đi rồi sao? Hình như ta ngửi được mùi cháo mẹ nấu."
Phù Lệnh Quân đưa tay giật một lá bùa, bạch nhãn hiện thân tuyển khí sư, "Ngươi chỉ biết ăn thôi, bao lâu không gặp mẹ rồi mà ngươi vẫn nhớ đến…"
Nói được một nửa, Phù Lệnh Quân nhìn về phía bàn ăn đang bốc hơi nóng, hình như mùi thơm này thật sự có chút giống cháo mẹ nấu...
Ánh mắt hai người nhìn cùng một chỗ, Phù Lệnh Quân nhanh tay lẹ mắt cố định tuyển khí sư tại chỗ, sau đó chậm rãi chỉnh sửa quần áo, ngồi lên xe lăn, hướng tới bàn ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận