Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 04: Vô đề (length: 11004)

Buổi chiều, Mã Sơn dẫn một nhóm hài tử có tiên duyên đến trước cửa nhà Thủy Miểu Miểu. Kế hoạch ban đầu của họ là kiểm tra xong sẽ ở lại tu sửa một hai ngày, sau đó mới lên đường trở về Tiên minh. Như vậy cũng để cho những đứa trẻ sắp phải rời nhà có chút thời gian chuẩn bị.
Nhưng sau sự kiện đột ngột xảy ra ở chỗ Thủy Miểu Miểu, nơi này không nên ở lại lâu nữa. Càng sớm trở về Tiên minh sẽ càng an toàn.
Sau khi từ biệt Thủy Phong và An Đại Vân, Thủy Miểu Miểu nhận từ tay An Đại Vân một chiếc vòng tay liên kết bằng bạc. Trên chiếc vòng tay có hoa văn chạm rỗng và ba chiếc nhẫn được móc nối với nhau.
Kiểu dáng vòng khá lớn nhưng khi Thủy Miểu Miểu đeo vào tay phải thì vừa vặn rất hợp.
Thủy Miểu Miểu cử động ngón tay tự nhiên liền biết Thủy Phong và An Đại Vân không đơn giản. Chẳng lẽ trong vòng liên kết này còn có cái gọi là không gian?
Thủy Phong có vẻ như biết Thủy Miểu Miểu đang nghĩ gì, "Thời gian gấp gáp chúng ta không kịp thu dọn đồ đạc, chỉ có thể vội vàng chuẩn bị cho con chiếc thủy doanh ẩn này, ngược lại là thiệt thòi cho Miểu Miểu. Nhưng chờ Miểu Miểu bắt đầu tu hành thì sẽ tốt thôi, đến lúc đó con có thể sử dụng thủy doanh ẩn một cách tự nhiên."
Nhìn chằm chằm mu bàn tay, Thủy Miểu Miểu cũng không nói gì. Hơn hai năm nay, nói không có tình cảm là không thể, nhưng Thủy Miểu Miểu vẫn còn khúc mắc trong lòng, chỉ đành nói: "Cám ơn."
"Người một nhà còn khách sáo làm gì, ta tiễn con ra đến cửa." Thủy Phong đứng lên liếc nhìn An Đại Vân bên cạnh đang che mặt, "Mẹ con nàng..."
Thủy Miểu Miểu quỳ xuống dập đầu ba cái, "Không cần tiễn, ngài ở lại trấn an…" Thủy Miểu Miểu ngập ngừng một lúc rồi nói: "Trấn an nương thân đi!"
An Đại Vân run lên toàn thân, mấy ngày nay không được nghe Miểu Miểu gọi mình "nương thân", lúc nào cũng "ngài, ngài", xa lạ hết sức.
An Đại Vân xoay người ôm chặt eo Thủy Phong khóc nức nở.
Thủy Miểu Miểu bất đắc dĩ nhìn theo, không nói gì. Được Thủy Phong ra hiệu, cô kéo ống tay áo Chúc Dực đang chờ ở bên cạnh, rồi đi ra ngoài cửa.
Ngoài cửa Mã Sơn đã chờ từ lâu. Thấy Thủy Miểu Miểu ra, Mã Sơn lấy ra một vật giống như trang giấy, ném lên trời. Trong nháy mắt, trên bầu trời xuất hiện một chiếc thuyền lớn, khiến mọi người kinh hô không ngớt. Thủy Miểu Miểu cũng ngẩng đầu đánh giá chiếc thuyền tựa như đậu trên mây kia.
Một làn gió nhẹ lướt qua tay, sợi xích trên thủy doanh ẩn cọ vào mu bàn tay, hơi ngứa. Thủy Miểu Miểu cúi đầu nhìn tay phải, gió thổi làm vòng tay rung động, cô dường như nghe thấy tiếng lục lạc nhưng trên thủy doanh ẩn không hề có chiếc lục lạc nào.
Chẳng lẽ mình nghe nhầm? Chưa kịp để Thủy Miểu Miểu nghĩ nhiều, bỗng nhiên cuồng phong nổi lên.
"Đừng rời xa ta." Giọng nói nghiêm túc của Chúc Dực vang lên. Thủy Miểu Miểu nhìn thấy tay phải mình đã bị một bàn tay lớn che phủ.
Gió càng lúc càng mạnh, bầu trời ban nãy còn trong xanh bao la, giờ phút này mây đen dày đặc, lập tức thiên địa trở nên tối tăm không ánh sáng.
"Cảnh giới!" Mã Sơn hô lớn, phất trần trong tay giờ đã hóa thành một thanh kiếm tỏa hàn quang. "Đặng Chính Hào các ngươi mau tăng tốc đưa lũ trẻ lên phi thuyền. Chúc Dực, con bảo vệ tốt Thủy Miểu Miểu."
Chúc Dực thi triển pháp quyết, một sợi dây vàng trống rỗng xuất hiện, quấn lấy cổ tay mình rồi quấn lên cổ tay Thủy Miểu Miểu.
Chúc Dực cảm thấy tay Thủy Miểu Miểu rất lạnh, tưởng cô đang sợ hãi: "Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi."
Thủy Miểu Miểu không hề sợ, tay lạnh là do trời sinh. Một người tên bảy phần nước, không kết băng cũng đã là lạ rồi.
Huống hồ Thủy Miểu Miểu căn bản không để ý đến sự thay đổi của cảnh vật xung quanh. Cô nhìn chằm chằm vào sợi kim tuyến đang quấn lấy cổ tay mình và Chúc Dực, trong lòng thầm tiếc nuối, sao không phải màu đỏ nhỉ?
Gió lớn khiến người đứng không vững, cát vàng đầy trời làm hoa mắt. Thủy Miểu Miểu cảm thấy một chút cảm giác bị áp bức.
Một giọng nói the thé chói tai như dao nhỏ rạch lên thủy tinh vang lên: "Nghe nói nơi này có người tiên duyên hưng thịnh, không biết là ai vậy?"
"Quản hắn là ai, bắt hết về là được." Theo giọng nói khàn khàn vừa dứt, trong không trung xuất hiện mấy người áo đen, lao vào tấn công đám người và Mã Sơn.
Chúc Dực che chở Thủy Miểu Miểu, cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình.
"Là ngươi sao?" Một giọng nói đột ngột vang lên sau lưng, giọng nghe hòa ái dễ gần nhưng Thủy Miểu Miểu lại bản năng rùng mình.
Chúc Dực đang cảnh giác xung quanh cảm thấy Thủy Miểu Miểu có gì đó không ổn, lông mày nhíu chặt. Mình đâu có cảm nhận được ma nhân nào gần đây đâu?
Lẽ nào... Chúc Dực nắm lấy eo Thủy Miểu Miểu, rút kiếm bên hông, xoay người chém về phía sau, một đám hắc vụ bị chém tan.
Kiếm lướt qua hắc vụ phát ra tiếng "Tư tư", kiếm bị ăn mòn.
Không thể đánh lại được, Chúc Dực nghĩ thầm, ôm lấy Thủy Miểu Miểu chạy về phía xa.
Hắc vụ như quỷ mị xuất hiện trước mặt Chúc Dực, sau đó lan ra, nhốt Chúc Dực và Thủy Miểu Miểu vào nơi hơn một trượng vuông.
Chúc Dực bỏ kiếm thuật, đổi sang tiên thuật. Thủy Miểu Miểu bị Chúc Dực giấu mặt vào ngực nên không thấy rõ tình hình, chỉ nghe giọng nói hòa ái dễ gần kia vang lên như trưởng bối trong nhà đang dạy dỗ tiểu bối: "Tiểu bằng hữu, đạo hạnh của ngươi còn non quá! Phải luyện thêm vài trăm năm nữa đi!"
Lời nói kèm theo chưởng phong, lướt qua eo Thủy Miểu Miểu. Chúc Dực bị một chưởng đánh bay ra ngoài hắc vụ. Còn Thủy Miểu Miểu cảm thấy có người giơ tay ra nắm lấy gáy mình, như đang xách động vật vậy, kéo cô từ ngực Chúc Dực ra ngoài.
Nhưng chỉ một giây sau, cô đã lại trở về bên cạnh Chúc Dực.
Chúc Dực quỳ một gối xuống đất, ho ra máu, thấy thế liền ôm Thủy Miểu Miểu lần nữa, nhìn hắc vụ rồi cười nhạo một tiếng.
Trong hắc vụ truyền đến một tiếng nghi hoặc, tiếp tục hắc vụ tụ lại thành một hình người.
Đó là một hình người không có ngũ quan cụ thể, nhưng Thủy Miểu Miểu vẫn có cảm giác hắn đang nhìn chằm chằm vào cổ tay mình, nhìn đến nỗi khiến người run lên.
"Thú vị." Hắc vụ người vẫy tay, một thanh trường kiếm xuất hiện. "Vốn định hậu sinh khả úý, giữ lại cho ngươi một mạng, giờ xem ra là không được rồi."
Hắn cầm kiếm đánh tới, Chúc Dực giơ kiếm miễn cưỡng đỡ lại, rồi lại lùi mấy bước.
Chúc Dực liếc nhìn về phía xa. Lão Mã hiện giờ còn lo thân mình chưa xong, hẳn không cách nào hỗ trợ mình được. Chúc Dực ôm Thủy Miểu Miểu, không hề ham chiến mà chạy.
Ý nghĩ của hắn là, cố kéo dài, kéo người của Tiên minh tới thì tốt rồi.
Nhưng Chúc Dực không chạy được bao xa đã bị hắc vụ đuổi theo. Hắc vụ người dường như cảm thấy kéo dài thời gian quá lâu, mất kiên nhẫn. Lúc đầu còn kiêng kỵ Thủy Miểu Miểu, giờ thì chiêu nào cũng lấy mạng. Chúc Dực lúc này đã mình đầy thương tích, Thủy Miểu Miểu cũng bị kiếm khí làm rách da vài chỗ.
Đời trước Thủy Miểu Miểu mở khí gas tự sát, lúc đi không biết gì, cho nên Thủy Miểu Miểu chưa bao giờ biết người khi đối mặt với cái chết lại sợ hãi như vậy.
Thân thể không tự chủ run rẩy, Chúc Dực nhẹ nhàng vỗ lưng Thủy Miểu Miểu, "Đừng sợ, Tiên minh nhất định sẽ có người tới."
Có Chúc Dực an ủi, Thủy Miểu Miểu miễn cưỡng bình tĩnh lại. Nhưng không kéo dài được bao lâu, hắc vụ lại quấn lên lần nữa. Lần này là tập kích từ phía sau, Thủy Miểu Miểu nhìn thấy, kiếm nhắm thẳng vào cánh tay trái của Chúc Dực.
"Không được!" Thủy Miểu Miểu hét lên. Cùng với tiếng hét, máu tươi phun ra ngoài. Cánh tay trái Chúc Dực bay lên không, Thủy Miểu Miểu cũng bị hất văng ra ngoài, máu tươi dính đầy mắt Thủy Miểu Miểu.
Thủy Miểu Miểu nhìn không rõ, chỉ mơ hồ thấy một bóng người từ trong hắc vụ hiện ra, hướng về phía mình đi tới. Thủy Miểu Miểu cảm giác mình bị hắn nhấc lên, rồi bị ném mạnh xuống đất. "Nhãi ranh, ngươi dám cắn ta!"
Cắn? Ai cắn hắn? Kẻ kia vung tay, một vật nặng có vẻ như bị ném ra, ngã mạnh xuống đất, không rõ sống chết.
Giải quyết xong sự cố nhỏ, kẻ kia lại giơ móng vuốt về phía Thủy Miểu Miểu.
"Sưu sưu sưu sưu..." vài thanh kiếm từ trên trời giáng xuống, cắm xuống trước mặt Thủy Miểu Miểu, ngăn chặn bước chân kẻ kia.
"An Tuyệt lão! Đã làm tổn thương người của Tiên minh mà còn không chịu bó tay chịu trói."
Thủy Miểu Miểu cầm tay áo lau lung tung lên mặt, ngẩng đầu nhìn trời.
Trên trời đứng mấy vị người mặc trang phục trắng viền vàng, người đứng đầu có vẻ như là một ông lão năm sáu mươi tuổi, nhưng râu tóc toàn màu đen, vẻ mặt nghiêm nghị.
Trước mặt ông ta đang lơ lửng một thanh cự kiếm, nhắm thẳng vào An Tuyệt lão.
"Các ngươi đi hỗ trợ mọi người." Ông ta nói.
"Vâng, Long trưởng lão." Đám người phía sau đồng thanh lĩnh mệnh.
Thấy một nữ tử rơi xuống trước mặt Chúc Dực, dùng tay điểm mấy cái lên vai trái Chúc Dực, máu liền ngừng chảy. Cô lại bỏ vào miệng Chúc Dực mấy viên thuốc hoàn, Thủy Miểu Miểu thấy thế mới thở phào một hơi.
"Long trưởng lão." An Tuyệt lão lẩm bẩm, "Là Long Bác Đào à~ Ngươi cũng lên làm trưởng lão rồi, chúc mừng chúc mừng."
"Đừng có nói nhảm!" Long Bác Đào quát lớn.
An Tuyệt lão cười, giơ hai tay, nhìn Long Bác Đào nói: "Vậy thì đến đi, ta bây giờ cũng đã hết cách rồi, ngươi dám bắt không!"
Quả là một tuyên ngôn đầy khí phách. Thủy Miểu Miểu lén nhìn An Tuyệt lão.
Nói thật, An Tuyệt lão nhìn không giống ma tu chút nào, so với Long Bác Đào đang cứu mình trên trời còn có vẻ hiền lành hơn.
Trên mặt luôn treo nụ cười hiền hòa, giống như ông nội hàng xóm, khiến người ta có chút thiện cảm, đương nhiên là tiền đề rằng hắn không chém đứt cánh tay Chúc Dực.
Một câu của An Tuyệt lão khiến sắc mặt Long Bác Đào tái xanh, vì ông ta nói đúng, Long Bác Đào thật sự không dám ép An Tuyệt lão đến bước đường cùng.
"Đủ rồi." An Tuyệt lão thưởng thức đủ vẻ khó xử của Long Bác Đào, đại phát từ bi chỉ vào Thủy Miểu Miểu dưới đất: "Thiên phú có tốt nhưng tâm tính yếu đuối thì cũng không có ý nghĩa gì. Còn không bằng cái tên nhóc dám cắn ta." Nói xong, An Tuyệt lão lần nữa hóa thành hắc vụ, "A, nếu còn sống, vậy thì ta mang đi." Nói xong câu đó, An Tuyệt lão cuốn theo một trận gió biến mất.
Tên nhóc? Nghe được ba chữ này, người đầu tiên xuất hiện trong đầu Thủy Miểu Miểu lại chính là Mục Thương. Thật là ngu ngốc, Thủy Miểu Miểu lắc đầu, đuổi cái tên đó ra khỏi đầu. Hắn lại không có tiên duyên, tới đây làm gì chứ?
Những ma tu khác vừa thấy An Tuyệt lão đi, cả đám cũng đều nhao nhao bỏ chạy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận