Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 677: Vô đề (length: 8653)

Thủy Miểu Miểu nhìn xuống, mặt dưới nước biển đen kịt, như mực tàu, những vòng xoáy lớn nhỏ bao trùm cả mặt biển.
Một hòn đá rơi xuống, còn chưa kịp chạm vào vòng xoáy đã bị dòng xoáy nghiền nát.
Thủy Miểu Miểu giật mình, lùi lại một bước.
Bạch gia gia vẫn ở bên cạnh giới thiệu, "Thật ra cũng không chôn cất nhiều tộc trưởng, nếu không phải gặp tai họa, người giao nhân đều sống rất lâu."
"Bạch gia gia, ông dẫn ta tới đây làm gì! Ta nói thẳng, ta muốn biết bên trong này có thể tìm thấy nước mắt giao nhân không! Hoặc giả chỗ nào có thể tìm được nước mắt giao nhân, ta muốn dùng nó đi cứu Giản Chử!" Thủy Miểu Miểu lớn tiếng hỏi, nhưng giọng nói của nàng cũng không át được tiếng sóng biển vọng vào vách đá.
"Giản Chử cũng từ bên trong này bò ra, bất luận ngươi muốn tìm cái gì, bên dưới đều có thể cho đáp án." Nói xong, Bạch gia gia vác cần câu rời đi, nhưng không đi quá xa.
Bạch gia gia ngồi bệt xuống đất, vung cần câu, câu được một con cá.
Được thôi, Thủy Miểu Miểu thu hồi tầm mắt, ngồi xuống vách đá, Bạch gia gia tuy nói đông một búa tây một búa, nhưng cũng nói rất rõ ràng, chính mình phải xuống dưới kia tìm phương pháp.
Chỉ là, nghĩ đến hòn đá vừa nãy rơi xuống đến một giọt nước cũng không nổi lên, lòng Thủy Miểu Miểu lại dao động.
Thủy Miểu Miểu lấy từ trong Thủy Doanh Ấn ra một khối linh nguyên thạch, thứ này cứng rắn hơn đá nhiều, ném xuống, nhưng vẫn không có tiếng động gì đã bị xoắn nát.
Tuy nhiên, so với hòn đá vừa rồi đến bụi cũng không còn, lần này nó phản hồi lại cho Thủy Miểu Miểu một chút đồ vật, những mảnh vỡ linh nguyên thạch nhỏ li ti, vô cùng sắc bén, trong khoảnh khắc, trên mặt Thủy Miểu Miểu đã xuất hiện mấy vết máu.
Nàng tiện tay lau đi.
Tâm trạng Thủy Miểu Miểu xuống tận đáy cốc, vòng xoáy như vậy, dù mình có gân thép xương đồng cũng không xuyên qua được, huống chi mình đâu phải.
Quay đầu nhìn Bạch gia gia, Bạch gia gia đang nhàn nhã câu cá, căn bản không hề hay biết Thủy Miểu Miểu đang bất lực không có biện pháp, thật sự có thể theo đó xuống dưới sao?
Trên trời có một con chim mù bay qua, trong nháy mắt bị hút vào vòng xoáy, ra sức giãy giụa vẫn rơi xuống, bị xoắn nát tan.
Không giống nhau!
Có một chỗ không giống nhau!
Nghĩ nghĩ, Thủy Miểu Miểu đứng dậy bắt một con chim, ném xuống, đồng thời mở ra Tử Đồng, tinh tế quan sát.
Trong mớ lông vũ hỗn độn, có một chiếc lông chim, hoàn chỉnh thuận theo hướng chuyển động của vòng xoáy biến mất.
Chỉ có một cái đó, còn lại đều hài cốt không còn.
Có hi vọng!
Sau nhiều lần thử nghiệm, Thủy Miểu Miểu có kết luận, phải đủ nhẹ, tốt nhất là nhẹ như lông hồng, tiếp theo, chỉ có một vòng xoáy có thể đi qua, còn lại đều ăn thịt người.
Vòng xoáy tuy sẽ thay đổi vị trí, nhưng rất chậm, và cũng theo quy luật, chỉ là yêu cầu nhẹ như lông hồng này nàng phải làm sao đạt được đây.
Thủy Miểu Miểu nghĩ đến Phong Như Huân.
Uyển chuyển nhẹ nhàng như gió, hẳn là nhẹ tựa lông hồng, nhưng đây đều chỉ là suy đoán của nàng, mặc kệ, Thủy Miểu Miểu đứng lên, nếu mình có thể sống mà trở về, nhất định sẽ hôn Cửu Trọng Cừu.
Thủy Miểu Miểu dựa vào vách núi tu luyện Phong Như Huân.
Nói là luyện đến đại thành thì có thể như gió, nhưng hiện tại mình chắc chắn không được, chỉ là một kẻ gà mờ.
Luyện đi luyện lại đến kiệt sức, Thủy Miểu Miểu quỳ ngồi xuống đất, cuối cùng cũng cảm giác được có một lớp bình phong chắn trước mặt, mình dù dùng sức cũng đánh không phá.
Hiền Ngạn tiên tôn bọn họ luôn nói mình thiên phú dị bẩm, tư chất thông minh, chỉ cần chịu cố gắng, cố gắng một chút, chỉ một chút thôi.
Nhưng nàng đã dốc cả m·ạ·ng rồi! Còn muốn cố gắng thế nào nữa!
Nắm tay thành quyền đấm xuống.
Có ngọn gió nhẹ phất qua gương mặt, cuốn lên sợi tóc, mang đi những giọt mồ hôi đang rơi.
Thủy Miểu Miểu ngẩn người tại chỗ, từ từ buông lỏng.
Gió ở đâu? Nên làm sao biết gió đến? Ngồi trên đỉnh vách núi, Thủy Miểu Miểu giang hai cánh tay, đón gió, xem gió, cảm thụ gió, bắt chước gió… Thiên tư cố nhiên quan trọng, nhưng đó là trời định không thể sửa đổi, còn ngộ tính là thứ chỉ có thể dựa vào chính mình.
Bạch gia gia quay đầu nhìn.
Hắn không biết làm sao xuống được Minh hải c·ấ·m lâm này, nhưng hắn nhìn thấy hi vọng từ người Thủy Miểu Miểu, ánh mắt lấp lánh, liền bị gió cát làm cho hoa mắt.
Tất cả sắp kết thúc rồi.
Bạch gia gia quay đầu lại, vung vẩy cần câu, xem ra không câu được mấy con cá nữa rồi!
Thủy Miểu Miểu uống chút nước, nghỉ ngơi nửa canh giờ.
Đứng lên bắt đầu c·ở·i quần áo, nàng chỉ có thể giảm bớt trọng lượng, đây là một ván cược quyết định, không có cơ hội làm lại, không được qua loa.
Trước mở Tử Đồng ra, xác định chính xác vị trí vòng xoáy, rồi bắt một con chim, nhổ một chiếc lông thử xem.
Thủy Miểu Miểu hít sâu, chuẩn bị lần cuối, cầu nguyện với đầy trời thần phật.
"Minh hải c·ấ·m lâm ta đến đây!" Thủy Miểu Miểu từ vách núi nhảy xuống.
Kinh nghiệm hơi có chút không đủ, có một chút sai lầm nhỏ, lần sau nhớ nhắc nhở nàng, bất cứ lúc nào, khi nhảy xuống biển nhất định phải im lặng.
"Ùng ục ùng ục."
Không biết thứ nước biển màu đen này, uống nhiều có sao không.
Nàng nhảy vào vòng xoáy, nhưng không bị xoắn nát, cũng không có cảm giác như bị đưa vào máy giặt, Thủy Miểu Miểu cảm giác bây giờ mình như đang chơi cầu trượt ở bể bơi.
Trừ việc nước quá mặn, đường trượt quá dài, xung quanh quá yên tĩnh, quá tối thì không có vấn đề gì khác.
"Ba đát!"
Thủy Miểu Miểu cuối cùng cũng rơi xuống, là nơi khô ráo, sờ tới sờ lui như cát.
"Á!"
Nước ập đến ngay sau đó, lại xối cho ướt đẫm, Thủy Miểu Miểu hắt xì, che lại cái m·ô·n·g sắp bị ngã thành ba mảnh.
Xung quanh một mảnh đen kịt, đưa tay không thấy năm ngón tay.
Mọi phương pháp chiếu sáng đều vô dụng ở đây, Thủy Miểu Miểu bị ngã cho xây xẩm mặt mày, mò mẫm xung quanh, cảm giác như đang đi loanh quanh tại chỗ, lấy từ trong Thủy Doanh Ấn ra nước mắt giao nhân.
Ánh sáng xanh yếu ớt, hóa thành những ánh sao lấp lánh, xua tan bóng tối.
Thủy Miểu Miểu kinh ngạc mở to hai mắt.
Đập vào mắt lại là một rừng trúc, một rừng trúc màu lam ẩn mình trong sóng nước, đưa tay chạm vào, có thể thấy những gợn sóng lăn tăn, còn có những chú cá nhỏ đầy màu sắc tự do xuyên qua trong rừng... Nàng đang ở trong biển, hay đang ở không gian khác, nàng không phân rõ.
Dưới chân hiện ra một con đường đá uốn lượn, Thủy Miểu Miểu cất bước đi tới.
Đường đá mênh mông vô bờ, tựa như không có điểm dừng, Thủy Miểu Miểu có chút mệt, dừng lại, nhìn rừng trúc đong đưa hai bên đường, nhưng không có con đường nào khác để đi, rừng trúc và đường đá bị một màn nước ngăn cách.
Nhìn nước mắt giao nhân trong tay, Thủy Miểu Miểu khẽ thở dài, giẫm lên con đường đá đó, lại bước tiếp.
Phong cảnh hai bên luôn thay đổi, không có lặp lại, nhưng không có điểm cuối.
Không biết qua bao lâu, cảm giác đã rất lâu rồi, con đường vô tận này đang bào mòn lý trí và hy vọng của con người.
Bước chân Thủy Miểu Miểu càng lúc càng nặng nề, chân mềm nhũn, Thủy Miểu Miểu ngã xuống mặt đất.
Nước mắt giao nhân trong tay dễ vỡ, Thủy Miểu Miểu theo bản năng nhét nước mắt giao nhân vào miệng.
Nặng nề ngã xuống đường đá, dường như đụng vào đầu, mất đi ý thức, tựa hồ đã qua rất lâu, ý thức chậm rãi hồi phục.
"Nhân loại." Là giọng của một người phụ nữ, giống như tiếng rừng suối reo, nghe có phần hơn người một bậc k·h·i·n·h· ·t·h·ư·ờ·n·g, "Đây là thánh địa của tộc giao nhân, tự tiện xông vào là sao?"
Nghe thấy âm thanh, Thủy Miểu Miểu hoảng sợ ngồi dậy từ mặt đất, cảnh vật bốn phía đã thay đổi, giờ phút này mình đang ở trong một tòa thuỷ tinh cung, chưa kịp thưởng thức những hàng cột chạm trổ xung quanh, trước mặt nổi một đoàn vầng sáng màu lam.
Đây là! Lão tổ giao nhân tộc sao? Hoặc là thần thức lưu lại? Dù sao đi nữa, hẳn là rất lợi hại.
Thủy Miểu Miểu ngồi thẳng người cung kính bái lạy, nhưng còn chưa kịp cúi xuống đã bị một thứ gì đó nâng lên.
Giọng nói kia dường như k·h·i·n·h· ·t·h·ư·ờn·g Thủy Miểu Miểu cái lễ nghi này, "Nhân loại! Chỉ vì ngươi mang theo chí bảo của tộc ta, nên mới mở đường cho ngươi, hiện tại giao ra đây, ta sẽ đưa ngươi ra ngoài, nếu không…"
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận