Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 870: Vô đề (length: 8212)

"Bên này."
Vùi đầu đuổi theo Thủy Miểu Miểu bị người giữ chặt, hơi lạnh đánh tới, thực rõ ràng cho thấy người giữ chặt nàng là ai, lập tức liền dừng bước chân, chuyển đầu nhìn lại.
"Ngưng Si, làm sao vậy?"
Thủy Miểu Miểu lại quay đầu nhìn nhìn đám người phía trước đã nhanh chạy mất hút.
Lãnh Ngưng Si nhấc sa che trên vành mũ lên, nhàn nhạt nói, "Đi bên này, kia là mồi."
Thủy Miểu Miểu ngẩn người.
Lãnh Ngưng Si đem vành mũ lấy xuống đội cho Thủy Miểu Miểu, nàng quen mặt không biểu tình không bộc lộ cảm xúc, nhưng Thủy Miểu Miểu thì không được, hỉ nộ hiện rõ trên mặt, bị người có tâm để ý đến thì không tốt.
Buộc lại vành mũ, Lãnh Ngưng Si dắt Thủy Miểu Miểu, hướng một con đường nhỏ hẻo lánh đi đến.
Đây thế nhưng là một con đường!
Đến gần, Thủy Miểu Miểu đều không nhìn ra, như xuyên qua bức tường bằng biểu diễn t·h·u·ậ·t.
Không khí quá áp lực, Thủy Miểu Miểu tìm chủ đề nói chuyện, "Ta lãng phí nhiều thời gian như vậy, còn có thể theo kịp Lam Quý Hiên bọn họ sao?"
"Lam Quý Hiên nói cho ta biết đường rồi, phân tán cũng không sao."
"Vì sao không nói cho ta biết chứ?" Thủy Miểu Miểu nhỏ giọng thì thầm.
Lãnh Ngưng Si quay đầu xem Thủy Miểu Miểu một cái, mang ý vị khó tả.
Thủy Miểu Miểu tự giác x·ấ·u hổ cúi đầu xuống, nàng chỉ tùy tiện nói vậy thôi, nàng biết rõ bản thân mình thế nào, đồ ngốc chính hiệu, dù Lam Quý Hiên vẽ ra bản đồ, còn cùng chính mình giải t·h·í·c·h c·ặ·n kẽ một phen, nàng vẫn có thể lạc đường xa mười vạn tám ngàn dặm.
Lại đi ra ngoài một khoảng cách, cảm giác đã nghe không được thanh âm nào khác, Thủy Miểu Miểu hỏi, "Có phải hay không cứ như vậy, kết thúc?"
"Không biết." Lãnh Ngưng Si lắc đầu, nàng cũng hy vọng cứ vậy kết thúc, đột nhiên dừng bước, cảm giác lực trên tay tăng lên mấy phần, Thủy Miểu Miểu lại lần nữa khẩn trương.
"Sao vậy?"
"Chúng ta phải đổi đường rồi."
Thủy Miểu Miểu ngẩng mắt nhìn lên, nơi xa nhất có sương mù màu hồng chậm rãi tràn ra, còn có tiếng đ·á·n·h nhau đ·ứ·t quãng.
Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Thủy Miểu Miểu, là người của Hợp Hoan tông!
Vì sao lại là Hợp Hoan tông?
Gặp qua Thỏa Viêm quân, kỳ thật rất nhiều việc có liên hệ với nhau, nhưng tình huống kia không cho phép Thủy Miểu Miểu hỏi nhiều.
Thỏa Viêm quân cũng không muốn nói nhiều, chuyện của Đồng Nghi Xu, Đồng Nghi Xu c·h·ế·t, còn có lời tiên đoán của Đồng Nghi Xu, lời tiên đoán ngu xuẩn như vậy, lại đều nói trúng, thật buồn cười.
Hiện tại Đồng Ngạn của Hợp Hoan tông là người nắm giữ "t·h·i·ê·n cơ".
Hoa Chính Nhàn c·h·ế·t, nhưng tộc nhân của nàng còn ở đó, nàng muốn g·i·ế·t sạch hết thảy, để báo t·h·ù cho tôn nữ đáng thương của mình, sau đó · · · · · · · Mà Lam Quý Hiên không biết Thỏa Viêm quân, cho nên không thể biết cọc ân oán giữa Đồng gia Hợp Hoan tông, nên bị Hợp Hoan tông Hoa gia đang nhắm vào thời khắc này c·ướ·p đường.
Cuối cùng vẫn là tin tức sai lệch, cờ đi một nước sai.
"Vẫn còn đường khác." Lãnh Ngưng Si an ủi, Lam Quý Hiên có rất nhiều kế hoạch, "Bọn họ sẽ không sao."
Lãnh Ngưng Si k·é·o Thủy Miểu Miểu lặng yên rời đi.
x·á·c thực còn có đường khác.
Nhưng tổng phải có người ở lại để ngăn Hợp Hoan tông. "Thập tam tỷ tỷ, người buông ta ra!" Hoa Dật Tiên tránh tay Hoa Dĩ Điệp ra, ngã xuống đất.
"Không được đụng ta!" Hoa Dật Tiên gạt tay Hoa Dĩ Điệp ra, chuyển đầu chất vấn Lam Quý Hiên kia, "Ta không ngốc, ngươi nói chia nhau chạy, nhưng kỳ thật là để tỷ tỷ ta đi chịu c·h·ế·t?"
Lam Quý Hiên giữ im lặng, vừa rồi lục tỷ tỷ Hoa Tuyền Điệp của Hoa Dật Tiên đã dẫn người đi đường khác, Hoa Dật Tiên có chút bất an, hắn chỉ thuận miệng nói vậy thôi.
Đều là bàn bạc xong chuyện hi sinh.
Việc Hợp Hoan tông xuất hiện coi như là một biến cố nhỏ, nhưng vấn đề không lớn, bất quá chỉ là số người s·ố·n·g sót giảm đi một ít.
Hỏi không ra gì từ Lam Quý Hiên, Hoa Dật Tiên chuyển đầu nhìn Hoa Dĩ Điệp.
Hoa Dĩ Điệp không thể trách cứ Hoa Dật Tiên, chỉ có thể dùng giọng khẩn cầu nói, "Chúng ta rời khỏi đây trước được không?"
Lam Quý Hiên đột nhiên chắn trước người Hoa Dật Tiên, quạt xếp "Bang!" vung ra ngoài.
Đ·á·n·h bay một thanh k·i·ế·m bay tới sắc bén.
Hoa Dĩ Điệp trong nháy mắt cảnh giác muốn ra tay, lại bị Lam Quý Hiên giơ tay ngăn lại.
Dưới vành mũ, ánh mắt Lam Quý Hiên phức tạp nhìn về phía xa.
Trong rừng có hai người không nhanh không chậm đi ra, người đi trước nhấc tay nhẹ nhõm tiếp được thanh k·i·ế·m bị đ·á·n·h trở lại, "Tuy nói trong nháy mắt tạp đường rất nhiều, nhưng cũng gập ghềnh, nghĩ đi nghĩ lại, tứ đệ ngươi có thể lựa chọn không nhiều lắm."
Lam Bá Vũ và Lam Thúc Khang xuất hiện trong tầm mắt mọi người, dáng vẻ nho nhã lễ độ không còn nữa, "Nghe nói, ngươi bị tặc nhân bắt cóc?"
Nắm chặt quạt xếp trong tay, Lam Quý Hiên gỡ vành mũ trên đầu xuống, coi như là bộc lộ tất cả, "Đại ca, tam ca, có thể hay không làm ơn cho."
Lam Bá Vũ thất vọng giật giật khóe miệng.
Lam Thúc Khang lên tiếng chất vấn, "Ngươi biết ngươi đang làm gì không?"
"Làm việc ta nên làm." Lam Quý Hiên không do dự t·r·ả lời.
"Hoa gia có thể là người h·ạ·i c·h·ế·t tổ gia gia và nhị ca!" Vì cảm xúc có chút k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g, Lam Thúc Khang khó khăn hít thở.
Lam Bá Vũ vỗ sau lưng Lam Thúc Khang, "Giữa chúng ta náo loạn thì náo loạn, đ·á·n·h nhau thì đ·á·n·h, nhưng dù sao cũng là anh em, hiện tại Lam Trọng Vĩ c·h·ế·t, tổ gia gia cũng c·h·ế·t, ngươi lại giúp người ngoài trốn tội?"
"Ta không có."
Lời này nghe như vô vọng biện giải, làm ánh mắt Lam Bá Vũ sắc bén lên, không muốn nói nhiều lời, "Ngươi đừng như nhị đệ bị mê hoặc tâm trí, người Hoa gia quả nhiên không thể giữ lại, qua đây, đừng để ta lặp lại, không để ý tình nghĩa huynh đệ."
"x·i·n· ·l·ỗ·i." Lam Quý Hiên kiên định chắn trước người Hoa Dật Tiên.
"Làm đệ đệ cầu các ngươi, muốn" Lam Quý Hiên chần chờ, biết lời nói đả thương người, nhưng vẫn nói ra, "Muốn động các nàng, thì trước g·i·ế·t ta, sau đó giẫm lên t·h·i thể ta mà qua."
"Ngươi!" Không ngờ Lam Quý Hiên luôn nghe lời lại đột nhiên thay đổi phản bội như vậy, còn bắt đầu uy h·i·ế·p người, Lam Bá Vũ tức giận muốn đ·ộ·n·g· ·t·h·ủ, bị Lam Thúc Khang k·é·o lại.
"Chúng ta không đ·ộ·n·g· ·t·h·ủ, cứ đứng ở đây, Thú Hoàng tông sẽ p·h·át hiện mình đuổi sai người sau bao lâu?"
Người nhà Lam có thể không giỏi đ·á·n·h nhau, nhưng không phải không biết động não.
Tình hình càng trở nên căng thẳng.
Không giải quyết Lam Bá Vũ và Lam Thúc Khang, thì không thể rời đi sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác p·h·át hiện, tu vi của Lam Quý Hiên thấp hơn hai vị ca ca của hắn, đ·á·n·h không thắng, cho dù đ·á·n·h thắng, Lam Quý Hiên cũng không thể ra tay.
Người nhà Hoa lại ra tay, nhưng sao Lam Quý Hiên có thể làm thế.
Hoa Dĩ Điệp rút trường k·i·ế·m ra, Lam Quý Hiên cho rằng nàng muốn c·ô·ng kích đại ca bọn họ, ra tay ngăn cản, Hoa Dĩ Điệp lại thô lỗ đ·á Lam Quý Hiên sang một bên, đụng vào thân cây.
Trường k·i·ế·m, đặt lên cổ mình.
"Thập tam tỷ tỷ! Người muốn làm gì!" Hoa Dật Tiên dưới đất nghẹn ngào hô, muốn b·ò lên ngăn cản, lại không có khí lực, tay chân cùng dùng trên mặt đất, chỉ bắt được vạt áo Hoa Dĩ Điệp.
"Sớm biết sẽ có ngày này, khi một m·ệ·n·h đổi một m·ạ·n·g đáng lẽ phải có ta." Hoa Dĩ Điệp nhìn Lam Bá Vũ, "Nhưng phải nói rõ trước, ta cũng không biết ý đồ thật sự của Hoa Chính Nhàn là phục sinh ma."
Hoa Dĩ Điệp cúi đầu xem Hoa Dật Tiên, biểu tình trở nên ôn nhu, "Trước khi ngươi ra đời, ta và người nhà đều không được coi trọng, bởi vì có Hoa Tuyền Điệp tồn tại, ngươi là người đầu tiên nhớ kỹ tên ta, cũng là người nhà chưa từng gọi sai tên ta."
"Ta tâm tư mẫn cảm, Hoa Chính Nhàn không bình thường, ta p·h·át hiện từ lâu, nhưng nàng nói cho ta hết thảy là vì Hoa gia, vì ngươi."
"Thập tam tỷ tỷ!" Hoa Dật Tiên dùng sức k·é·o vạt áo Hoa Dĩ Điệp.
Hoa Dĩ Điệp khẽ cười, s·ờ đầu Hoa Dật Tiên, lau đi nước mắt trên khóe mắt hắn, mỗi lần thấy Hoa Dật Tiên luôn khiến người ta quên đi phiền não.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận