Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 136: Vô đề (length: 9561)

Chủng tộc thiên phú, có thể khiến Nguyệt Sam xuyên qua kết giới Thiên Uyên phong, mà không kinh động pháp sư.
Đương nhiên, việc Nguyệt Sam có thể dễ dàng như vậy, phần lớn là vì kết giới này nhìn có vẻ nghiêm ngặt, từ bên ngoài nhìn vào thì không thấy gì bên trong, nhưng thực tế chỉ là ở mức bình thường.
Nghĩ đến Thừa Tiên linh quân hẳn là cho rằng ở trong Cổ Tiên tông, xác định sẽ không gặp nguy hiểm, nên chỉ bày một kết giới đơn giản có thể ngăn người ngoài tới thôi.
Hiện tại Nguyệt Sam không phải là cái gì kết giới đều có thể coi như không thấy.
Cho nên Thủy Miểu Miểu biết chuyện này, có nguy hiểm không? Thực ra cũng không hẳn, có nhiều pháp thuật phá giải kết giới mà, đúng không?
Mặc dù phần lớn các pháp thuật đó sẽ làm kinh động người bày trận, nhưng cũng không thể hoàn toàn chắc chắn không có pháp thuật nào không kinh động pháp sư.
"Làm Miểu Miểu sợ sao?"
Lần đầu xuyên qua kết giới, Nguyệt Sam đã nghĩ sẵn lý do, ngồi bên mép giường, dịu dàng nói, "May mà ta học được một pháp thuật phá trận, cũng là vì kết giới lần này của Thừa Tiên linh quân không nghiêm, không ngờ có thể • • • • • • •"
Trong chăn, Thủy Miểu Miểu lần này lại thật sự bắt được trọng điểm, pháp thuật phá trận!
Nhảy bật dậy từ trong chăn, Thủy Miểu Miểu nắm lấy tay Nguyệt Sam.
"Dạy ta!"
Lúc Nguyệt Sam ngơ người ra, Thủy Miểu Miểu liền ngã vào lòng Nguyệt Sam, than vãn, "Ta sắp phát điên rồi • • • • • •"
Khi Thủy Miểu Miểu ở trong chăn kìm nén đến đỏ bừng cả khuôn mặt, thò đầu ra, đôi mắt mờ hơi nước nhìn Nguyệt Sam, Nguyệt Sam đã muốn gật đầu, nhưng liệu cái này có thể dạy được không?
Dạy thì có lẽ dạy được, dù gì bản thân cũng cần luyện tập, chỉ là nếu truyền cho người không cùng tộc, liệu có gây tác dụng phụ cho Thủy Miểu Miểu không?
Nguyệt Sam xoắn xuýt, nếu Ám Nguyệt ở đây thì tốt rồi.
Ngay lập tức Nguyệt Sam lại lắc đầu, Ám Nguyệt nhất định là không thể ở đây, mỗi lần đến Thiên Uyên phong đều cố tình tháo uẩn linh châu xuống, là sợ Ám Nguyệt lại đối đầu với Thủy Miểu Miểu.
Cuối cùng thì cũng có người có thể nghe mình cằn nhằn, nói đủ chuyện Thủy Miểu Miểu. Thủy Miểu Miểu theo trong lòng Nguyệt Sam rút ra, từ từ ngồi thẳng dậy.
Lúc nãy nói chuyện cũng là không nghĩ nhiều, pháp thuật người ta có được do may mắn, sao có thể dễ dàng dạy cho mình, bây giờ phải làm sao để bù đắp đây?
Thủy Miểu Miểu một lần nữa ôm lấy Nguyệt Sam, làm nũng nói: "Thôi đi, pháp thuật này chắc là khó lắm, ta chắc cũng chẳng học được đâu, chỉ mong Nguyệt Sam ngươi mỗi tuần tranh thủ chút thời gian ở bên cạnh ta, để ta không phát điên là được."
Thủy Miểu Miểu ngẩng đầu lên, khát vọng nhìn Nguyệt Sam, "Vậy ngươi có thể mang gia vị vào không~"
Nàng ở đây thì có thịt, nhưng không có đủ gia vị, thịt luộc thì thà ăn rau xanh xào mà bọn họ hay mang đến còn hơn!
Vừa nghĩ đến chuyện Văn Nhân Tiên bế quan biệt vô âm tín, Thủy Miểu Miểu chán chường lăn qua lộn lại trên giường.
Nguyệt Sam bất lực cười, ôm lấy Thủy Miểu Miểu, "Ta không thể mang đồ vật vào, nhưng có thể dạy Miểu Miểu, nhưng nói trước là ngươi thật sự không chắc học được, tiếp theo là một điểm quan trọng nhất, không thể nói là ta dạy."
"Không thành vấn đề!" Thủy Miểu Miểu lập tức ngồi dậy, hồi phục tinh thần, "Chúng ta ngoéo tay."
"Ngoéo tay là gì?" Nguyệt Sam nghi hoặc nhếch ngón út.
"À phải, chỗ các ngươi này theo thiên đạo, nhập gia tùy tục." Thủy Miểu Miểu ấn tay Nguyệt Sam xuống, bản thân nâng hai tay lên nhìn mấy giây, "Vậy đôi thiên đạo thề này nên bắt đầu như thế nào, nhất định phải gặp máu sao?"
"Đừng có làm ồn." Nguyệt Sam nắm lấy hai tay Thủy Miểu Miểu, đối thiên đạo phát thề, đối với Thủy Miểu Miểu thì đây chính là cả một sự nguy hiểm.
Có lẽ tương lai sẽ khác, trong tiềm thức, Nguyệt Sam không muốn để Thủy Miểu Miểu bị thương.
"Sao trên trán ngươi còn đỏ thế kia!" Nguyệt Sam vén tóc Thủy Miểu Miểu lên, nhìn vết đỏ trên trán, "Không phải ngươi cố ý giả vờ bị thương để dẫn ta vào đấy chứ?"
Thủy Miểu Miểu không hề có ý định giấu giếm, nàng nhẹ ấn xuống trán, đúng là có một vết sưng.
"Ta chỉ chắc chắn được cái hố đó có cỏ mềm, té xuống không đau lắm thôi, còn chuyện đụng trúng vài hòn đá nhỏ thì ta không thể biết trước được, đừng lo, mai là khỏi."
Thủy Miểu Miểu gạt tay Nguyệt Sam ra, vén chút tóc lên che đi, "Như này thì có thể coi như không thấy rồi."
"Nhưng ta đã thấy rồi." Nguyệt Sam không vui cười cười, lắc đầu, "Mau đi lấy thuốc đi, trời cũng muộn rồi, bôi xong sớm để ta còn về."
Từ đó về sau, cứ cách ba năm ngày, Nguyệt Sam lại vào Thiên Uyên phong chơi cùng Thủy Miểu Miểu, tiện thể dạy một chút cho Thủy Miểu Miểu.
Trong lúc vô tình, Thủy Miểu Miểu hỏi đến tên pháp thuật này, Nguyệt Sam bịa chuyện nói: "Ngự linh, ngự linh thuật."
"Ngự linh thuật? Ta đột nhiên phát hiện mình có duyên với chữ 'Ngự' a!" Hai người ngồi trên xích đu, Thủy Miểu Miểu ôm lấy cánh tay Nguyệt Sam, đếm ngón tay, "Ngươi xem này, có ngươi dạy ngự linh thuật, ta còn lấy ra từ Thông Độc điện ngự hỏa chi thuật, ngự thủy chi thuật, và còn bản ngự phong chi thuật, chỉ là đến giờ vẫn chưa học, ngươi nói xem sau khi ra ngoài ta có còn lấy được từ Thông Độc điện ra ngự thổ, ngự kim gì nữa không?"
"Mấy pháp thuật này ta chưa từng nghe qua, ngươi đừng có luyện nhiều pháp thuật vô dụng thế." Nguyệt Sam giữ tay Thủy Miểu Miểu đang đung đưa, "Ngươi là nước ngũ hành, sao không học một ít thuật lợi hại như băng giá hay liệt thiên chứ!"
"Thấp kém lắm sao? Ta thấy rất thực dụng mà."
Vừa nói, Thủy Miểu Miểu vừa vỗ tay, một ngọn lửa lóe lên, sau đó ngọn lửa xoay tròn đậu lại trong lòng bàn tay Thủy Miểu Miểu, hiện ra bộ dáng tựa như một phiên bản nhỏ của Nguyệt Sam.
"Giống không?"
Nguyệt Sam đầu tiên là bật cười, rồi bĩu môi, "Ngươi luyện mấy cái này làm gì! Mau lên tập tiếp ngự linh thuật đi."
"Ta bỏ cuộc." Thủy Miểu Miểu thổi tắt ngọn lửa trong tay, nằm ườn trên xích đu, cũng lâu rồi, hơn nửa năm, Nguyệt Sam theo như lời mà cảm giác mình ngay cả chút ít cũng không sờ đến được.
"Ta đã dạy thì có không học được cũng phải học." Nguyệt Sam nhẹ nhàng đẩy Thủy Miểu Miểu ra khỏi xích đu, "Nhanh đi thôi, hôm nay ta có một ý tưởng mới." Nguyệt Sam sau đó nhảy xuống xích đu.
Thiên Dục tộc và con người từ căn nguyên đã khác nhau, muốn biến thiên phú của Thiên Dục tộc thành cái gọi là pháp thuật của con người, mới có thể giúp Thủy Miểu Miểu học được.
Đây chính là việc mình nói bóng gió, ma Ám Nguyệt cả buổi mới nghĩ ra được cách.
"Nghe cho kỹ, ngươi cần phải có trách nhiệm với cả đống tóc ta rụng đấy."
"Nghe đây! Ta nghe rất nghiêm túc, nghe Nguyệt Sam ngươi giảng bài đúng là chuyện đẹp ý vui lòng mà." Thủy Miểu Miểu không tiếc lời khen.
"Lắm lời." Nguyệt Sam răn một câu, rồi cúi đầu xuống cười.
Cũng không biết việc đổi phương thức dạy có thành công không, dù sao thời gian vẫn cứ theo đó mà trôi qua.
Chớp mắt cái đã lẫn lộn xong một năm ở Thiên Uyên phong, tính thêm thời gian bế quan thì coi như là ở lại Thiên Uyên phong năm thứ mười rồi đi.
Những năm đầu năm thì luôn bận rộn hơn một chút, Thủy Miểu Miểu cũng đã nửa tháng không gặp Nguyệt Sam, dù không thấy Nguyệt Sam, Thủy Miểu Miểu vẫn sẽ tự mình luyện ngự linh thuật, nhỡ đâu lại có kỳ tích xảy ra?
Hôm nay mùa đông đặc biệt lạnh, Thủy Miểu Miểu cuộn mình trên giường đắp ba lớp chăn cùng thêm cả áo choàng lông vũ, giữa đêm vẫn bị lạnh mà tỉnh giấc.
Nghe động tĩnh bên ngoài, Thủy Miểu Miểu mở cửa sổ ra, hóa ra là tuyết đang rơi.
Chỉ sau một đêm tuyết rơi, buổi sáng hôm sau, lớp tuyết dày đã cao quá cả bắp chân của Thủy Miểu Miểu.
Có phải vì lạnh quá không? Hôm nay Thủy Miểu Miểu có chút bất an, đáng lẽ phải an tĩnh đợi trong phòng ôm lò sưởi tay.
Thủy Miểu Miểu hết lần này đến lần khác bị ma xui quỷ khiến đi đến mép kết giới, tay khẽ chạm vào kết giới, ngày xưa cũng dùng ngự linh thuật thử rất nhiều lần rồi, nhưng vẫn không thể như Nguyệt Sam xuyên qua được.
Hôm nay, muốn thử lại xem sao? Dù sao cũng đã đến đây rồi.
"Ầm ầm!"
Giữa ban ngày ban mặt sao lại có sấm sét?
Thủy Miểu Miểu giật mình ngơ ngác xuyên qua kết giới, nàng đã ra ngoài, nàng vậy mà đã ra ngoài rồi!
"Ha ha ha ha." Thủy Miểu Miểu ngửa mặt lên trời cười lớn, "Cuối cùng ta cũng ra được rồi."
Đúng rồi, ra ngoài rồi thì mình phải làm gì đây, mấy lần lên Thiên Uyên phong nếu không là bị ngất rồi bị người khiêng lên, thì là được Văn Nhân Tiên mang về, vậy nên đường này phải đi thế nào?
Dù sao nàng chắc chắn sẽ không quay về Thiên Uyên phong, vậy cứ đi tùy tiện đi, thể nào cũng sẽ gặp được người thôi.
Trên trời có vài bóng người "vù vù" bay qua, có thể ngự không phi hành trong phạm vi Cổ Tiên tông chỉ có vài người, Thủy Miểu Miểu khẽ nheo mắt, kia có phải Tam Tam không?
Hình thể Tam Tam thật rất đặc biệt, Thủy Miểu Miểu vừa liếc đã nhận ra ngay.
Xảy ra chuyện gì sao? Thi triển thuấn di, Thủy Miểu Miểu hướng phía những người kia bay đi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận