Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 63: Vô đề (length: 14595)

Từ khi học được tâm nhãn, Thủy Miểu Miểu cố gắng giữ bình tĩnh, ngoan ngoãn uống thuốc, dưỡng thương, lúc rảnh còn ra ngoài đi dạo vài vòng cùng Mục Thương.
Rõ ràng mọi chuyện đều đang phát triển theo hướng tốt.
Mục Thương còn đang trông chừng nồi thuốc, Thủy Miểu Miểu một mình lại thấy buồn bực, suy nghĩ một chút, Mục Thương bèn bế Thủy Miểu Miểu đặt lên bên cạnh bếp lò ngồi.
Còn mình thì ngồi xổm xuống bên bếp lò nhỏ để canh lửa, vừa trò chuyện với Thủy Miểu Miểu.
"Hình như ta chưa hỏi Miểu Miểu vì sao ngươi lại xuất hiện ở đây nhỉ?"
Vì sao à, Thủy Miểu Miểu cắn môi hồi lâu rồi mới trả lời: "Tìm dửu thảo."
Cô tự giễu cười, lẩm bẩm: "Cũng là một ý nghĩ kỳ lạ, ta cứ nghĩ mình làm gì cũng được, hóa ra chỉ biết gây họa."
Tính ra thì, thời gian Liễm Diễm Y nói không còn nhiều, đã từng thề son sắt nói có thể mang dửu thảo về, bây giờ thì... Vuốt mũi, Thủy Miểu Miểu chuyển chủ đề "Nói này, lúc trước ta có đi ngang qua chỗ này, tiểu ca ca ngươi làm sao nghĩ ra việc xây nhà gỗ ở đây vậy? Chọn địa điểm tốt, quy hoạch cũng tốt, thiết kế cũng đẹp, nếu trong vườn hoa mà có thêm cái xích đu nữa thì ta thật muốn dựa dẫm vào đây không đi luôn."
Cô trước đây đã nghĩ, đợi lúc công ty có thể rảnh tay, liền mua một mảnh đất, tự mình xây một căn nhà gỗ, mời cha mẹ đến cùng nhau sống như chốn đào nguyên, không cần nghe những lời đàm tiếu nữa.
Nhưng mà sau khi tự mình thử thì mới phát hiện quá khó, đến cả thanh gỗ cô còn cưa không nổi, vẫn phải nhờ công nhân, đáng tiếc là cuối cùng không đợi được đến lúc đó.
"Tiểu ca ca ngươi quá giỏi."
"Vậy sao."
Mục Thương được Thủy Miểu Miểu khen thì có chút xấu hổ "Cũng không phải tự ta nghĩ, là có người từng nói cho ta nghe." Hắn chỉ là cố gắng muốn sao chép lại những ký ức kia, nhưng đến một phần vạn cũng không làm được, đều là thấy nàng thích xích đu, đúng rồi, còn hình như muốn có thêm giàn nho nữa... "Tiểu ca ca? Tiểu ca ca?"
Mục Thương đang chìm vào hồi ức, Thủy Miểu Miểu ở bên cạnh gọi "Tiểu ca ca! Thuốc trào ra rồi."
"Hả? A a." Mục Thương giật mình tỉnh lại, luống cuống tay chân muốn lấy ấm thuốc ra.
"Bỏng." Mục Thương hai tay nắm lấy vành tai của mình.
Thủy Miểu Miểu khẽ cười, ném khăn lau trên bếp lò cho Mục Thương "Tiện thể nói luôn, lúc đổi băng gạc hôm qua, ta hình như nhìn thấy một chút hình dáng rồi, có thể không cần bịt mắt nữa không?"
Thủy Miểu Miểu chỉ chỉ mắt mình.
Làm văng một chút nước thuốc, Mục Thương cố định tay."Khi nào khỏi hẳn thì tính, giờ cứ bịt mắt đã, bên ngoài sắp có gió, chúng ta về phòng thôi."
Thủy Miểu Miểu gật gật đầu, giơ hai tay ra.
Mục Thương ngẩn người một chút, vội vàng đặt ấm thuốc xuống bếp, ôm Thủy Miểu Miểu xuống.
Sau khi đặt chân xuống đất, Thủy Miểu Miểu mới ý thức được có chút không phải, mấy hôm nay bị nuôi quá kĩ rồi sao! Nhanh như chớp đã chạy về nhà.
Hắn vừa mới xoay người cầm cái ấm thuốc thì Thủy Miểu Miểu đã chạy mất, Mục Thương nhìn mà trong lòng có chút thất vọng, mắt nàng thật sự là sắp khỏi rồi... có lẽ phải nói lời tạm biệt thôi.
Hắn vẫn muốn làm vài việc cho Thủy Miểu Miểu nữa.
Đợi đến khi Thủy Miểu Miểu uống thuốc xong, nằm nghỉ một lát, Mục Thương xoay người đi tìm An Tuyệt lão.
"… Cho ta mượn nửa nén hương."
An Tuyệt lão nhìn bóng lưng rời đi của Mục Thương, tên đồ đệ này là nhất định không muốn vào Thần Ma giới sao? Nhưng mà biện pháp thì người nghĩ ra cả thôi, An Tuyệt lão quay đầu liếc nhìn ngôi nhà gỗ nhỏ nằm trong thung lũng, cười quái dị.
Mấy ngày nay Mục Thương có vẻ rất bận rộn, Thủy Miểu Miểu lén xuống giường, mở cửa.
"Tiểu ca ca!"
Thủy Miểu Miểu đột ngột xuất hiện sau lưng, làm Mục Thương giật mình run lên.
"Tiểu ca ca, mấy ngày nay ngươi toàn đi làm xích đu hả?"
"Hả? Ừ ừ." Mục Thương liếc nhìn xích đu phía sau, gật đầu "Muốn thử không?"
"Cho nên, mấy ngày nay người ngươi toàn mùi máu tanh, là lúc làm xích đu bị thương à?"
Mùi máu tanh, nặng lắm sao? Mục Thương cúi đầu ngửi thử, hắn băng bó rất cẩn thận mà.
"Tiểu ca ca?"
"Ách, là, không phải" thấy Thủy Miểu Miểu cau mày, Mục Thương vội vàng sửa lời "Không phải, là cá."
Mấy ngày nay có ăn cá sao? Muốn bịa cũng nên bịa một lý do tốt hơn chứ.
"Thật mà." Mục Thương vung cánh tay lên "Một cái xích đu nhỏ không thể làm bị thương được, đúng là cá đấy, ta câu được cá, định hầm canh cá, nhưng cá không hợp tác, không ngoan ngoãn để ta giết nên mới dính máu một thân, hơn nữa lại còn tanh quá, làm ra canh lại không nuốt nổi nên ta đổ hết rồi, chỉ là mùi tanh một lát chưa tan đi."
Thủy Miểu Miểu nửa tin nửa ngờ chấp nhận đáp án này, "Nhưng mà..."
"Cái kia!" Mục Thương đột nhiên lớn tiếng nói, cắt ngang suy nghĩ của Thủy Miểu Miểu, tiến lên nắm lấy tay Thủy Miểu Miểu. "Thử xem cái xích đu này thế nào?"
"Tuyệt vời." Ngồi lên xích đu, Thủy Miểu Miểu nhún nhảy "Có đung đưa được không?"
Đi ra sau lưng Thủy Miểu Miểu, Mục Thương nhẹ nhàng đẩy lên.
"Thích thật! Ta càng ngày càng ngưỡng mộ tiểu ca ca ngươi."
Xích đu càng lúc càng cao, Thủy Miểu Miểu cười càng lúc càng tươi, Mục Thương đứng bên nhìn Thủy Miểu Miểu đang bay lên trên cao, như muốn khắc nụ cười kia vào lòng.
"Đợi khi nào mắt ta khỏi, ta sẽ biểu diễn nhảy dây hoa thức cho tiểu ca ca xem."
Mục Thương giữ cho xích đu đứng yên, nhìn Thủy Miểu Miểu cười trìu mến.
Từ trong ngực lấy ra một thứ, ngồi xổm trước mặt Thủy Miểu Miểu, đưa cho nàng.
Thủy Miểu Miểu sờ cái đồ vật sột soạt trong tay "Đây là?"
"Bùa bình an."
Bùa bình an kiểu này hả? Nhét bùa vào trong ngực, Thủy Miểu Miểu định trêu chọc vài câu.
"Mấy ngày nữa ta sẽ nhờ sư phụ đưa ngươi về Thần Ma giới."
Nụ cười cứng đờ trên mặt "Nhưng, ta, mắt ta vẫn chưa khỏi hẳn."
"Sư phụ nói chén thuốc này có thể dừng, sau đó có thuốc nhỏ mắt cao cấp, ngươi phải về Thần Ma giới tự đi mua, ở đây không tìm được đủ dược liệu."
"Vậy sao." Cô còn tưởng uống thuốc không thôi là có thể khỏi chứ."Vậy tiểu ca ca ngươi không đi cùng sao?" Cô vẫn còn đang chờ thị lực hồi phục, ghi nhớ lại dáng vẻ tiểu ca ca mà!
Mục Thương trầm mặc cúi đầu xuống, Thần Ma giới không thuộc về nơi đó.
Viện một lý do không thể đi cùng, Mục Thương ngẩng đầu nhìn Thủy Miểu Miểu, đang định nói thì đã thấy sắc mặt Thủy Miểu Miểu trắng bệch, vẻ mặt hoảng sợ nhìn ra phía sau hắn.
Tay trái siết chặt lấy thủy doanh ẩn trong tay phải, cô nghe thấy, cô biết có nguy hiểm, đó là nguy hiểm gì, dùng tâm nhãn nhìn, phía dưới màu đen xuất hiện một vật màu trắng dài ngoằng, làm người ghê tởm.
Là một con cự mãng sao? Thủy Miểu Miểu không dám nghĩ tới khả năng đó, nhưng không thể khống chế được, những hồi ức tồi tệ trong mê chướng ồ ạt xông vào đầu óc.
Thủy Miểu Miểu muốn hét muốn chạy trốn, muốn để tiểu ca ca tránh ra, nhưng nỗi sợ hãi bóp nghẹt lấy cô, khiến cô ngoài việc ngồi yên trên xích đu thì chẳng thể nhúc nhích được gì.
Quay đầu lại nhìn, đúng là con cự mãng trong mê chướng, làm sao nó ra khỏi mê chướng được, Mục Thương không kịp nghĩ nhiều, đứng dậy, ôm Thủy Miểu Miểu từ xích đu xuống.
Cự mãng dùng đầu húc nát xích đu, những mảnh gỗ bay tứ tung.
Mục Thương ôm Thủy Miểu Miểu trong lòng, lăn lộn trên mặt đất, né tránh cái đuôi vung tới của cự mãng.
An Tuyệt lão đâu! Mục Thương nhìn xung quanh, trước kia không muốn hắn xuất hiện thì hắn cứ như bóng ma, bây giờ cần thì lại không thấy bóng dáng đâu.
Mục Thương nhìn con cự mãng đang thè lưỡi nhìn mình chằm chằm, nó vẫn nhớ, nhớ ai đã chém bị thương nó, hắn đã dụ được nó tới đây.
Nhưng, cự mãng chậm rãi chuyển đầu sang, nhìn Thủy Miểu Miểu trong lòng Mục Thương.
Cái bùa bình an kia!
Không hề do dự, Mục Thương bò dậy từ dưới đất, kéo Thủy Miểu Miểu bỏ chạy.
Bây giờ sức hút của Thủy Miểu Miểu cũng không kém hắn bao nhiêu, mà lại không thể trông cậy vào An Tuyệt lão được, Mục Thương nhìn về phía đuổi phàm chướng cách đó không xa.
Theo lý thì, con cự mãng không ở trong mê chướng thì không thể nào qua đuổi phàm chướng để vào Thần Ma giới được.
"Miểu Miểu không sao, chạy nhanh lên." Mục Thương vừa nói vừa đẩy Thủy Miểu Miểu về phía trước "Vào được Thần Ma giới là tốt rồi, nó không đuổi vào được."
Người thường thì không thể nào chạy nhanh hơn rắn, Mục Thương đẩy Thủy Miểu Miểu về phía trước.
"Chạy nhanh đi, đừng dừng lại."
Cảm thấy tay Mục Thương buông lỏng, Thủy Miểu Miểu nắm chặt tay hắn, cô không vĩ đại, cô cũng sợ chết, nhưng không có tiểu ca ca, chắc chân cô đã mềm nhũn, không chạy nổi vài bước.
Cố gắng giữ bình tĩnh, theo thủy ẩn doanh lấy ra hai lá bùa tăng tốc, dán vào người tiểu ca ca và cô.
Cự mãng thấy con mồi ngay miệng, đã vậy còn "vụt" một tiếng bay đi, liền giận dữ, xoay người vung đuôi ra.
Vừa mới cùng tử vong lướt qua, Mục Thương mở mắt, Thủy Miểu Miểu đang nắm chặt tay Mục Thương "Ta không buông tay, ngươi cũng không được buông tay."
Phía sau tiếng gió cuốn theo bụi đá đánh tới, Mục Thương bảo vệ Thủy Miểu Miểu sau lưng, từng cái từng cái đón lấy.
Cự mãng nhìn hai người bay ra ngoài, ngẩn người, hình như nó đang giúp họ, họ hình như càng ngày càng xa hơn.
Lực quán tính cộng thêm lá bùa tăng tốc, hai người trực tiếp lao về phía đuổi phàm chướng.
Thủy Miểu Miểu dễ dàng tiến vào đuổi phàm chướng, chỉ là trên tay cảm thấy một lực cản.
Hắn chưa từng biết người không có tiên duyên vào Thần Ma giới lại đau đến thế, như bị hàng ngàn hàng vạn dao cạo thịt, hắn muốn hất tay Thủy Miểu Miểu ra, cuối cùng lại nắm càng chặt.
"A a a a!"
Tiếng hét xé lòng xé dạ làm Thủy Miểu Miểu ngây người, có thứ gì đó nóng hổi lướt qua tay, Thủy Miểu Miểu nghĩ đến một khả năng, buông tay ra, Thủy Miểu Miểu từ dưới đất bò dậy, ra sức đẩy Mục Thương đang mắc kẹt ở đuổi phàm chướng ra.
Tiểu ca ca không có khả năng có tiên duyên sao?
Không kịp nghĩ nhiều, nếu tiểu ca ca không vào được Thần Ma giới thì sẽ phải đối mặt với con cự mãng kia.
Hành động nhanh hơn cả suy nghĩ, thủy ẩn doanh biến thành trường kiếm, Thủy Miểu Miểu nhảy ra khỏi Thần Ma giới.
Ngửi thấy mùi hôi thối kia, nghe thấy tiếng "Tê tê", sợ hãi hóa thành một bàn tay lớn, siết chặt trái tim của Thủy Miểu Miểu.
Cô vẫn là không thể chống lại được, Thủy Miểu Miểu lao tới trước mặt Mục Thương, dù thế nào, cho dù cô yếu đuối thì cũng coi là một tu sĩ.
Mở to hai mắt nhìn, con cự mãng máu me đầm đìa đang kề ngay trước mặt, Mục Thương nhận lấy trường kiếm từ tay Thủy Miểu Miểu, ôm lấy Thủy Miểu Miểu, ra sức vung kiếm.
Kiếm rất sắc bén, dễ như trở bàn tay đã chẻ đôi con cự mãng, máu phun ra ngoài, xối ướt hai người.
Con cự mãng đã chết, nhưng quán tính không dừng lại, một lực đè như núi Thái Sơn ập xuống.
Dùng hết hơi tàn cuối cùng, Mục Thương ném Thủy Miểu Miểu đang hôn mê vào Thần Ma giới, trường kiếm trong tay hóa thành ánh bạc đuổi theo.
"An Tuyệt lão!" Mục Thương giận dữ hét lên.
Cự mãng không có đè trúng người, An Tuyệt lão dễ dàng nhấc cái đầu rắn to hơn cả hắn lên, vẻ mặt tươi cười nhìn Mục Thương nửa thân trên đang dính đầy máu và nhơ nhuốc ở ngoài đuổi phàm chướng "Đây là đã xảy ra chuyện gì, mà trông chật vật thế kia?"
"Ngươi muốn làm gì!"
Mục Thương cố gắng đứng dậy, vừa khẽ động thì đau thấu xương.
Đồ đệ của hắn đúng là thông minh, chỉ một lát đã đoán ra là hắn làm vỡ mê chướng, và cự mãng là do hắn dụ vào thung lũng.
Vẻ mặt An Tuyệt lão vẫn không thay đổi, cười như mây trôi nước chảy.
"Ta là đang rèn luyện cho ngươi thôi, ngươi đã bái ta làm sư phụ thì ta tự nhiên phải có trách nhiệm, chẳng qua chỉ là một con mãng thôi mà, trong Thần Ma giới nguy hiểm hơn nhiều, gặp nguy hiểm còn chưa kịp kêu cứu đã chết rồi."
Vung tay lên, trên bầu trời xuất hiện ảo ảnh Thủy Miểu Miểu "Thử nghĩ xem, cô nương này sau này sẽ gặp chuyện gì ở Thần Ma giới?"
An Tuyệt lão cười nham hiểm, ảo ảnh rất tàn nhẫn, Mục Thương nhắm mắt lại, An Tuyệt lão liền dùng pháp thuật ép buộc hắn.
Một lát sau, trong mắt Mục Thương dường như chỉ còn một mảnh huyết hồng... "Nói không chừng một ngày nào đó, cô nương này sẽ tan xương nát thịt, mà ngươi lại hoàn toàn không hay biết đang ở đây chơi xích đu."
Ở đó còn có xích đu nữa sao, Mục Thương ngây ngốc cười, ngôi nhà gỗ đó đã sớm bị cự mãng biến thành đống đổ nát rồi.
An Tuyệt lão thu hồi pháp thuật.
Mục Thương nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống, hồi lâu sau, cảm xúc suy sụp mà nhận thua nói: "Ta sẽ không cướp tiên duyên của người khác."
"Không cướp, không cướp." Mục Thương cuối cùng cũng chịu khuất phục, An Tuyệt lão cười vui sướng, ném cái đầu rắn trong tay đến bên người Mục Thương, tung bụi mù lên.
"Ăn đi."
Ăn cái gì? Mục Thương chậm rãi chống người dậy, nhìn con cự mãng chết không nhắm mắt kia.
Một đạo tâm pháp bị An Tuyệt lão truyền vào đầu Mục Thương.
"Ăn con cự mãng này đi, đồng thời vận chuyển tâm pháp, đúng vậy, phải ăn sống."
Mục Thương nôn ọe một trận, không muốn nhìn con cự mãng kia lấy một cái.
"Ngươi đã không muốn cướp người, vậy chỉ còn cách cướp súc sinh thôi!" An Tuyệt lão thích thú với sự bất hạnh của người khác "Không muốn làm người nữa sao, tự ngươi chọn đi."
Một hồi sau, An Tuyệt lão quay lưng đi, ôm cây nôn khan một trận.
Tên nhóc này được đấy, không hổ là đồ đệ của ta!
Nhưng, ghê tởm cũng đúng là ghê tởm thật.
"Một con thì có vẻ không đủ." An Tuyệt lão lẩm bẩm, Mục Thương hướng về đuổi phàm chướng mà đi.
"Làm gì!" An Tuyệt lão quát lên.
"Ngươi gạt ta." Mục Thương quay đầu lại, ánh mắt u ám nhìn An Tuyệt lão.
"Đương nhiên là không có, nhưng chỉ có chút ít tiên duyên này, đuổi phàm chướng bài xích ghê lắm, vừa rồi đau vẫn chưa đủ sao! Ta đang tìm cho ngươi vài con, kiên nhẫn chờ đi."
"Ta muốn xác nhận Miểu Miểu an toàn."
"Ta xác nhận cho." Thân ảnh An Tuyệt lão biến mất tại chỗ, lát sau lại xuất hiện.
"Chỉ là hôn mê thôi, ngươi không cần phải lo."
Mục Thương không tin An Tuyệt lão, không nói lời nào, tiếp tục đi về phía đuổi phàm chướng.
Đưa tay đánh ngất Mục Thương, An Tuyệt lão nhấc Mục Thương lên như xách một con gà.
Hắn cũng không gạt người, Thủy Miểu Miểu thật chỉ là ngất đi thôi, hơn nữa gần đây hình như có người đang tìm cô ấy, nơi này không nên ở lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận