Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 126: Vô đề (length: 8131)

Đợi người nhà Thỏa gia đi hết, Hiền Ngạn tiên tôn thả lỏng thần sắc, nhìn tiểu trúc tàn tạ, hít sâu một hơi, "Nói xem chuyện gì xảy ra?"
Tứ Tự che chở Thủy Miểu Miểu, đề nghị, "Tiên tôn có thể đợi Miểu Miểu nghỉ ngơi một lát rồi hỏi không?"
"Ngươi không lẽ thật cho rằng Thỏa Viêm Quân đối Thủy Miểu Miểu làm chuyện bất chính chứ."
Tứ Tự ôm Thủy Miểu Miểu, "Không thể, Miểu Miểu thông minh chắc chắn không chịu thiệt, nói nữa nếu Thỏa Viêm Quân thật sự làm gì đó, hắn không có khả năng còn sống mà đi ra khỏi Cổ Tiên tông."
Tứ Tự ngươi càng ngày càng bá đạo, Hiền Ngạn tiên tôn nhìn Tứ Tự, "Vậy ngươi còn lo lắng."
"Miểu Miểu vết thương bị rách."
"Ngươi thật bị thương!" Hiền Ngạn tiên tôn nghiêm túc hơn mấy phần.
Tinh thần mệt mỏi qua đi, làm Thủy Miểu Miểu ở trong lồng ngực Tứ Tự có chút sức lực gật gật đầu, sau đó cố gắng chống người lên nói: "Hắn đá ta một cước còn chê bai dáng người ta, ta muốn cùng hắn không chết không thôi, a, thật là! Tiên tôn dáng người ta tệ lắm sao?"
Ngươi hỏi ta làm gì! Hiền Ngạn tiên tôn lùi lại một bước, ta làm sao biết! Ta có thể biết sao! Được rồi, có lẽ hắn thật sự biết.
Bất quá Thủy Miểu Miểu không có đoạn ký ức đó.
Hiền Ngạn tiên tôn ho khan vài tiếng, che giấu đi sự xấu hổ, "Vậy ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta lát nữa sẽ hỏi."
"Không được hỏi ta!" Nhắc đến chuyện này Thủy Miểu Miểu liền nổi giận, một tay nắm lấy khung cửa, dừng bước chân Tứ Tự lại, "Hỏi Cửu Trọng Cừu đi, nếu không phải hắn mộng du, sẽ có cái đống lộn xộn này sao!"
Mộng du? Mình mộng du sao! Người sớm đã tỉnh nhưng cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ còn cách giả vờ ngủ Cửu Trọng Cừu hoảng sợ, hắn sao lại không biết mình có thói quen mộng du.
"Đúng, những sách trên mặt đất đó, tiên tôn ngươi nên điều tra kỹ." Thủy Miểu Miểu đột nhiên nhớ tới phản ứng của thanh đao đó, lên tiếng nhắc nhở.
Sách bị rải rác được mang đi, một lát sau tiểu trúc lộn xộn được dọn dẹp sạch sẽ, lại một lát sau Cửu Trọng Cừu bị đưa đi.
Một loạt chuyện này cuối cùng rồi sẽ có kết quả, chỉ là không biết ai cười ai khóc... "Hiền Ngạn tiên tôn có khi nào là đem Cửu Trọng Cừu xử lý rồi không?" Ba ngày không nhìn thấy Cửu Trọng Cừu, thấy Tứ Tự đưa đến chén thuốc, Thủy Miểu Miểu cuối cùng không nhịn được mà hỏi.
"Miểu Miểu ngươi đang nghĩ cái gì vậy, làm sao có thể." Tứ Tự bị ý tưởng của Thủy Miểu Miểu chọc cười, "Cửu Trọng Cừu công tử dù gì cũng là đồ đệ của tiên tôn."
Tứ Tự đặt chén thuốc xuống bàn, ra hiệu Thủy Miểu Miểu lại đây.
"Trong số những cuốn sách đó có một quyển bị bỏ rơi ma dẫn, dựa theo liều lượng đó thì Cửu Trọng Cừu đã sớm phát điên, hiện tại bất quá chỉ là đi cai nghiện thôi."
"Vậy cũng may phát hiện ra, biết là ai làm không? Thái Trí sao?" Thủy Miểu Miểu nhớ lại lúc ở Nhân Cảnh Tiểu Trúc đã nhìn thấy Thái Trí.
"Không có cách nào xác định được, Thái Trí bị người khống chế hoàn toàn không có ký ức, còn Phan Tiểu Sương thì vẫn còn dính líu đến tiểu thư Tĩnh Xảo Nhi."
"Haizz." Thủy Miểu Miểu thở dài một hơi, năm mới này thật không thuận.
"Được rồi, đừng nghĩ những chuyện này nữa, ngồi xuống đây, ta bắt mạch cho ngươi."
"Ta không có khó chịu, vì sao lại phải bắt mạch?" Mặc dù hỏi như vậy, Thủy Miểu Miểu vẫn là ngoan ngoãn ngồi vào ghế, vươn tay ra.
"Dù gì cũng ở lại phòng của Cửu Trọng Cừu, ít nhiều gì cũng hít phải một chút rơi ma dẫn, bắt mạch cho an tâm chút."
"Còn may." Sau khi xác nhận xong Tứ Tự mới yên tâm, đưa chén thuốc trên bàn đẩy về phía trước, "Uống hết hai chén thuốc này là có thể rồi."
Lại là uống thuốc, Thủy Miểu Miểu đã quen rồi, chính mình theo trong thủy doanh ẩn lấy ra mứt hoa quả dự trữ.
"Tứ Tự lẽ nào ngươi có sở thích thuốc đắng sao!"
Nâng chén thuốc lên, Thủy Miểu Miểu trêu chọc một câu, biểu cảm một bộ dáng anh dũng hy sinh, uống một ngụm thuốc, nhanh chóng nhét mứt hoa quả vào miệng.
Thuốc của Tứ Tự quả thật một lần một lần càng đắng.
"Cái thuốc này Cửu Trọng Cừu phải uống bao lâu vậy? Ta muốn xem biểu tình của hắn quá."
"Cửu Trọng Cừu công tử không uống thuốc." Tứ Tự thu bát lại, "Hắn hút quá nhiều, có một thủ pháp loại bỏ khác."
"Đả trụ." Thủy Miểu Miểu làm động tác, thân thể ngả về sau, một mặt cự tuyệt, "Ta không muốn biết thủ pháp của các ngươi, Cửu Trọng Cừu biến mất một ngày đã bị gói thành cái bộ dạng ma quái kia rồi, biến mất mấy ngày nữa chắc còn khiếp nữa!"
"Đừng để bị ngã." Tứ Tự cười khẽ.
Lần này có thể nói là ôn nhu hơn chú Lôi đình phệ cốt nhiều, lần này không cần phải tiêu hao một bình thập phương linh nhũ.
"Kỳ thật Cửu Trọng Cừu công tử còn muốn cảm tạ Miểu Miểu ngươi đó."
"Ta? Không phải ta phát hiện ra sách có vấn đề, cảm tạ đao đi!"
Tứ Tự thu liễm ý cười lại, "Miểu Miểu ngươi phải nhớ kỹ, Cửu Trọng Cừu công tử là kiếm tu, không dùng đao."
Sững người một chút, Thủy Miểu Miểu trịnh trọng gật đầu, giơ tay, thề, "Là ta không cẩn thận lời nói, sẽ không tái phạm."
Thấy Thủy Miểu Miểu lĩnh ngộ nhanh, Tứ Tự lại trở về cái đề tài trước đó, "Trong số quyển sách có vấn đề đó, có kẹp một mảnh lá cây cổ thụ đã héo khô làm phiếu tên sách, là do Miểu Miểu đưa cho."
"Phiếu tên sách! Hắn thế mà còn giữ." Thủy Miểu Miểu có chút kinh ngạc, "Ta cho rằng theo tính tình hắn chắc đã sớm ném đi đâu rồi chứ!"
"Cũng may Cửu Trọng Cừu công tử không có ném, nếu không đều không thể sống đến bây giờ." Tứ Tự nhìn về phía bên ngoài viện, xuyên qua khung cửa sổ, giống như nhìn thấy cây cổ thụ bị tuyết trắng bao phủ kia, hơi than thở nói: "Cây cổ thụ này ở Nhân Cảnh Tiểu Trúc, tuổi tác rất xưa, có tác dụng trừ tà tĩnh tâm, nhiều năm như vậy liền không ai nghĩ đến dùng nó làm phiếu tên sách, cũng nhờ phiếu tên sách kia, ngăn cản bớt phần nào tác dụng của rơi ma dẫn, chỉ là đáng tiếc, sau khi sách mở ra, phiếu tên sách cũng theo đó hóa thành tro, Cửu Trọng Cừu công tử biết được sau, có vẻ có chút thương tâm."
"Một cái phiếu tên sách thì có gì mà phải đau lòng." Thủy Miểu Miểu cảm thấy có chút buồn cười, hào khí nói: "Ngươi giúp ta chuyển lời cho hắn, chờ hắn trở về ta lại làm cho hắn một cái là được" Thủy Miểu Miểu cắn đầu ngón tay, nghĩ đến Cửu Trọng Cừu bị quấn thành xác ướp, dáng vẻ có một bụng ý kiến với mình lại không thể phát tiết, tươi cười rạng rỡ.
"Viết là "Bên trong có con mèo bệnh, người sống chớ sờ", bất quá phải đợi đến mùa thu, hiện tại lá cây cổ thụ đều đã tàn rồi."
"Nô nhất định sẽ chuyển lời chi tiết."
Mùa đông này, những sự việc ở Hậu sơn, trên cơ bản đều dừng lại, Thủy Miểu Miểu ở trong Nhân Cảnh Tiểu Trúc sống cuộc sống như ở nhà.
Tuyết bắt đầu tan, Cửu Trọng Cừu vẫn chưa trở về Nhân Cảnh Tiểu Trúc, ngược lại là tin xử phạt Thái Trí và Phan Tiểu Sương đã xuống, Thái Trí vì trúng rơi ma dẫn, trực tiếp bị trục xuất khỏi tông môn, còn Phan Tiểu Sương thì bị giáng thành đệ tử ngoại môn.
Cảm giác sự tình cuối cùng cũng phát triển theo chiều hướng tốt hơn thì lại nhận được tin Phương Từ sắp rời đi.
Đi đến hoang vu lịch luyện? Để hiểu biết về hoang vu, Thủy Miểu Miểu một lần nữa cầm lấy quyển « Thần Ma giới lộng lẫy » đã phủ đầy bụi.
Sau khi tìm hiểu, Thủy Miểu Miểu lo lắng một ngày, nghĩ có nên khuyên Phương Từ không, đang sống cuộc sống yên ổn thì thôi, cứ nhất quyết phải chạy đến nơi nguy hiểm.
Bất quá về sau suy nghĩ một chút, Thủy Miểu Miểu lại gác tâm tư đó qua một bên, đây là Thần Ma giới, bọn họ là người tu hành, nếu đi ngược dòng nước, thì không tiến ắt lùi.
Vì có thể gả đi một cách an toàn, bản thân không cũng bắt đầu sớm luyện kiếm, muộn luyện đao rồi sao?
Mình không có lập trường để khuyên Phương Từ, vậy chỉ có thể cầu bình an cho hắn, mình cũng không muốn mất đi sư điệt đáng yêu này... ai, trong tiềm thức của mình đã xem Phương Từ là sư điệt rồi sao? Trên Giới Luật đường náo loạn như vậy, hình như cũng chỉ có thể xem là sư điệt thôi.
Vậy thôi vậy, sư điệt, nguyện thần phù hộ cho con lên đường bình an, cũng không biết bên Tĩnh Xảo Nhi sẽ có phản ứng gì, nàng sẽ đợi Phương Từ sao?
Thôi, chuyện của mình còn chưa giải quyết xong đây, lười quan tâm đến bọn họ làm gì, dù sao nếu thực sự ở bên nhau, chỉ cần không mời mình làm người nhà là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận