Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 371: Vô đề (length: 8089)

"Ngươi sao lại phải như thế." Thủy Miểu Miểu bất đắc dĩ nói: "Ngươi đều gọi ta một tiếng tỷ."
Thủy Miểu Miểu vốn vẫn đang chờ Huyên Nhi mở miệng, nhưng không biết tại sao, lập tức liền biến thành tràng cảnh này.
"Thật!" Huyên Nhi ngẩng đầu lên chờ mong nhìn Thủy Miểu Miểu.
Thủy Miểu Miểu gật đầu, "Ta sẽ đi hỏi Chính Vĩnh sư huynh, rốt cuộc đương thời cự tuyệt, hắn không tặng cũng không quan hệ, ta có thể tìm hắn mua, ngươi có thể trước lên tới sao?"
Cũng là Thủy Miểu Miểu nghĩ quá mức đơn giản ngây thơ, nàng cho rằng nàng cùng Huyên Nhi tại Gia Hữu bí cảnh bên trong cũng coi như là cùng chung h·o·ạ·n nạn, nhưng các nàng chỉ mới quen biết đã mang mục đích tính.
Sau này đủ thứ chuyện, Thủy Miểu Miểu có lẽ không biết, nàng không quan tâm cùng bởi vì không hiểu cho nên đối với những trân bảo kia không để vào mắt, tại người ngoài xem tới, chính là đang khoe khoang cảm giác ưu việt.
Đương Thủy Miểu Miểu càng hào phóng, Huyên Nhi liền càng tự ti.
Hai người chung sống càng trở nên không bình đẳng.
Huyên Nhi bắt đầu xem xét kỹ hết thảy, Tam Thủy tỷ có nhiều người sủng ái như vậy, ngay cả một tông chi chủ Hiền Ngạn tiên tôn đều đối nàng chiếu cố có thừa, mà chính mình vì cứu nương thân, không thể không ăn nói khép nép lại phí hết tâm tư.
Mình và Tam Thủy là hai người qua đường, lấy được Không Ngân Yến rồi, cũng không cần gặp lại nữa.
Thủy Miểu Miểu nhìn vòng tay bên trên cổ tay, "Cái này ngươi cầm về đi."
Huyên Nhi buông tay ra đứng lên, kiên quyết không chịu thu hồi, Không Ngân Yến là đồ vật nàng cầm đổi lấy, như vậy liền không bị thiệt.
"Nhưng là, cái này "
Mặc dù cái gia hỏa tự xưng là "Thần" kia thực sự rất hố, nhưng Gia Hữu bí cảnh trước đây tín dự cũng khá, đồ vật này có khả năng liên quan đến thứ quan trọng nhất trong lòng ngươi.
Nhưng vẫn là Thủy Miểu Miểu phí hết cả lời, Huyên Nhi vẫn là không muốn nhận.
Được thôi, vậy ta trước bảo quản giúp ngươi, Huyên Nhi không nhận, Thủy Miểu Miểu lại có thể thế nào, "Trước trở về thuyền đi thôi, bên ngoài lạnh lắm."
Gật đầu, Huyên Nhi đỡ Thủy Miểu Miểu, hướng vào trong thuyền đi đến.
"Chân đã không đau nhiều lắm." Thủy Miểu Miểu nói, nhưng Huyên Nhi vẫn là cố chấp đỡ nàng.
Thủy Miểu Miểu thở dài, không biết Huyên Nhi đang giở trò gì, cũng chỉ có thể nghe theo nàng.
Vòng tay trên cổ tay bị Huyên Nhi thắt có hơi chặt, Thủy Miểu Miểu cúi đầu đ·á·n·h giá, nhìn kỹ một chút bộ dáng cũng được, giản lược hào phóng.
Thủy Miểu Miểu đem tay trái nâng đến bên tai đi lòng vòng, vật trang trí trên vòng tay này rõ ràng là cái lục lạc, vì cái gì không kêu lên tiếng đâu?
Hư?
Cái này mới chưa được một ngày mà!
Xem ra "Thần" kia quả nhiên không đáng tin cậy · · · · · · "Miểu Miểu tỉnh rồi sao?"
Ngoài cửa truyền đến giọng của Tứ Tự, Thủy Miểu Miểu "Bịch" một tiếng lập tức mở mắt ra, không phải chuyện tỉnh hay chưa tỉnh, là nàng căn bản không ngủ.
Vì cái gì không ngủ đâu?
Bởi vì trong đầu có thêm rất nhiều đồ vật kỳ quái, tỷ như một c·ô·ng p·h·áp gọi « s·á·t thân nguyên t·h·iện tạo hóa ghi chép », cả đêm, tại trong đầu nàng cứng rắn tuần hoàn p·h·át lại cả đêm.
Thủy Miểu Miểu không hề khoa trương nói, nàng đã thuộc làu làu.
Nhưng có ích lợi gì đâu?
Nàng có phải là người sẽ chủ động tu luyện đâu? Đừng đùa như vậy chứ!
Thủy Miểu Miểu nhìn chằm chằm nóc g·i·ư·ờ·n·g ngẩn người, nàng không nghĩ đến g·i·ư·ờ·n·g, nàng muốn ngủ, nhưng nhắm mắt lại, trong đầu liền tự động p·h·át « s·á·t thân nguyên t·h·iện tạo hóa ghi chép ».
Ngoài cửa lại có động tĩnh mới, là giọng của Tứ Tự, hẳn là đang nói chuyện với ai đó, "Tam Thủy hẳn là còn chưa tỉnh, lát nữa "
"Ta dậy rồi, các ngươi chờ ta một lát."
Tứ Tự nếu gọi ta Tam Thủy, vậy hẳn là Huyên Nhi ở bên ngoài.
Thủy Miểu Miểu đứng dậy xuống g·i·ư·ờ·n·g, đi vài bước, hơi nhíu mày, chân này là chưa khỏi hẳn sao? Rõ ràng hôm qua đã không đau nhiều như vậy rồi mà.
"Miểu Miểu ngủ không ngon?"
Tứ Tự xem quầng thâm mắt dưới mắt Thủy Miểu Miểu, quan tâm dò hỏi.
"Ta ngủ vẫn ổn." Thủy Miểu Miểu lắc đầu, chuyện này dăm ba câu cũng nói không rõ ràng, cho nên nàng lựa chọn lờ đi, kéo Tứ Tự vào nhà.
Tứ Tự đi lấy chậu rửa mặt bên tr·ê·n giá, chuẩn bị đi múc nước cho Thủy Miểu Miểu rửa mặt.
Huyên Nhi đi theo sau lưng Tứ Tự, nhưng không đi vào.
"Ta chuẩn bị đi." Huyên Nhi nhìn chằm chằm mũi chân nói.
Hôm qua Thủy Miểu Miểu đã hỏi Bách Lý Chính Vĩnh.
Bách Lý Chính Vĩnh đối với chuyện này hào phóng, nói Không Ngân Yến tặng cho sư muội, sư muội muốn dùng để làm gì đều được, nhưng đáng tiếc, Không Ngân Yến không mang theo người, hắn sẽ gửi trực tiếp về Cổ Tiên tông.
Thủy Miểu Miểu liền giữ lại địa chỉ của Huyên Nhi, đợi về Cổ Tiên tông, sẽ gửi lại cho nàng.
Nghe được đáp án, Huyên Nhi kỳ thật tối hôm qua đã muốn rời đi, nhưng dù sao cũng là nửa đêm canh ba, cũng có chút nguy hiểm, vì vậy sáng sớm hôm nay liền đến chào từ biệt.
Thủy Miểu Miểu còn chưa kịp phản ứng.
"Tại Gia Hữu bí cảnh bên trong cũng lãng phí rất nhiều thời gian, ta nhớ nương thân, ta muốn nhanh đưa đồ tìm được bên trong Gia Hữu bí cảnh cho nương thân, mặc dù không thể khỏi hẳn, nhưng cũng có thể làm dịu ốm đau một hai phần."
Huyên Nhi đều nói như vậy, mình tựa hồ không có cách nào ép nàng ở lại.
"Vậy thì ở lại ăn chút điểm tâm, một lát nữa ta đưa ngươi."
"Không cần." Huyên Nhi lắc đầu, liếc nhìn, mở cửa, đi tới chỗ Nguyệt Sam, "Ta nghĩ, ta vẫn là nhanh chóng đi thì hơn, cám ơn Tam Thủy tỷ đã chiếu cố ta."
"Bạn của Tam Thủy không thể chậm trễ được." Tứ Tự đi theo phía sau Tam Tam, thân thể khổng lồ của Tam Tam vừa xuất hiện liền chắn mất bóng dáng của Nguyệt Sam.
"Hãy để Tam Tam mang Huyên Nhi cô nương đi dùng bữa sáng trước, một lát nữa để Tam Tam hộ tống Huyên Nhi cô nương về Hữu Hưởng hương, địa giới này trước mắt người còn quá nhiều và hỗn loạn."
Lời của Tứ Tự làm người khác không tìm ra được sai sót.
Huyên Nhi yên lặng cùng Tam Tam đi xuống lầu, cùng với Nguyệt Sam đi tới, vừa vặn là hai con đường, chưa từng chính diện chạm mặt.
Thủy Miểu Miểu xoa nhẹ mặt, là vì một đêm không ngủ sao, sao lại cảm giác như đang xem cung đấu vậy.
"Nô tỳ hầu hạ Miểu Miểu rửa mặt?"
"Ách, không cần, ta tự mình làm được." Thủy Miểu Miểu vừa định nói với Tứ Tự như vậy, muốn nhận chậu đồng trong tay Tứ Tự, Nguyệt Sam tiến lên, nhanh chân đón lấy chậu đồng.
"Vậy nô tỳ đi phòng bếp xem xem."
Ngồi trước gương, Thủy Miểu Miểu dùng khăn lau mặt, nhìn phía sau, thuận theo mái tóc của Nguyệt Sam, nói thầm, "Các ngươi đều mắc cái chứng gì vậy, lúc nào cũng thích không tha cho mái tóc của mình, ta không phải chỉ là tạo kiểu tóc xấu xí một chút thôi sao, Cửu Trọng Cừu rất thích buộc nơ con bướm lên đầu ta, Tứ Tự thích móc lục lạc lên đầu ta, còn ngươi thì sao Nguyệt Sam?"
"Miểu Miểu, ngươi nói gì vậy?"
"Không có gì." Thủy Miểu Miểu ném khăn vào chậu đồng, nhìn Nguyệt Sam trong gương, "Ngươi chải lâu lắm rồi, tóc ta đâu có rối đến mức, đến giờ vẫn còn chưa chải kỹ nữa sao?"
Khóe miệng Nguyệt Sam khẽ cười, buông tay xuống, sợi tóc mềm mại của Thủy Miểu Miểu làm người yêu thích không buông tay, "Miểu Miểu muốn chải kiểu gì, có trâm cài hoa hay đồ vật gì đó không?"
Đêm qua nghe Ám Nguyệt nói, Nguyệt Sam vẫn luôn không yên lòng, lần này tới chải đầu là muốn mượn cớ xem trâm cài hoa và đồ trang sức của Thủy Miểu Miểu.
"Đeo trâm cài hoa gì chứ, ta bây giờ dị ứng với hai chữ "trâm cài hoa", cài cái trâm này lên là được, ta đi ăn đồ, đói quá." Thủy Miểu Miểu đưa cây trâm duyệt thấm luật cho Nguyệt Sam, thúc giục Nguyệt Sam, Nguyệt Sam cũng không tiện nói gì thêm.
Hai người khoác tay nhau ra khỏi phòng.
"Hiền Ngạn tiên tôn sớm ạ." Thủy Miểu Miểu vẫy tay với Hiền Ngạn tiên tôn trên lầu.
Hiền Ngạn tiên tôn gật gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người Nguyệt Sam.
Nguyệt Sam bị nhìn có chút chột dạ, che n·g·ự·c lại, nghiêng người sang, buổi sáng vội quá, quên đem uẩn linh châu thả trong phòng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận