Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 210: Vô đề (length: 9831)

"Ngươi là ai của ta! Dựa vào cái gì quản ta! Ta thích khóc thế nào thì khóc thế đó!"
Thủy Miểu Miểu vồ lấy chiếc khăn tay Thỏa Viêm Quân đưa tới, khoa trương lau nước mũi, làm Thỏa Viêm Quân buồn nôn.
"Ta quen biết sư phụ ngươi."
Trọng điểm của ta là cái này sao! Ai muốn ngươi trả lời! Thủy Miểu Miểu trợn mắt trắng, ném trả khăn tay cho Thỏa Viêm Quân.
"Việc ngươi quen Văn Nhân Tiên có liên quan gì đến ta!"
"Văn Nhân Tiên là sư phụ ngươi, ta quen hắn, chiếu cố ngươi là lẽ đương nhiên."
"Ngươi gọi cái này là chiếu cố ta!"
Thủy Miểu Miểu trừng to mắt nhìn Thỏa Viêm Quân, dùng tay quệt vết m·áu tươi bên mép, lặng lẽ đưa tay ra ngay dưới mí mắt Thỏa Viêm Quân.
Thỏa Viêm Quân ngước đầu nhìn trời, chắc chắn hành động nào cũng có một điểm sai lầm, nhưng việc này không ảnh hưởng đến toàn cục.
"Nên biết rằng, trên đài luận võ, nếu không phải ta nhúng tay, ngươi cũng không đột phá thuận lợi như vậy."
"Vậy thì sao?"
Thủy Miểu Miểu vung vẩy tay dính m·áu về phía Thỏa Viêm Quân, khó chịu hỏi: "Ngày đó nếu ta không đả tọa đột phá, thì sẽ nổ c·h·ế·t sao!"
"Chuyện đó thì không." Thỏa Viêm Quân thành thật đáp: "Dù không rõ vì sao trong người ngươi lại tụ tập nhiều linh khí như vậy, nhưng hiển nhiên là có thứ gì đó giúp ngươi san sẻ, nhưng nếu lần này không đột phá, khiến linh khí nghịch kinh mạch, thì khó có thể đột phá trong thời gian ngắn, đến lúc đó, ngươi sẽ bị những người xung quanh bỏ lại."
"Ta! Cám ơn ngươi nhé!"
Nếu không phải đau điếng người, Thủy Miểu Miểu đã nhảy dựng lên chỉ vào mũi Thỏa Viêm Quân mà mắng cho hả giận rồi, nàng còn ước gì chậm một chút nữa kìa.
"Vậy thì, ta nhận lỗi rồi, tạ ơn cũng nói rồi, đợi về Cổ Tiên tông, ta bảo Văn Nhân Tiên mời ngươi ăn bữa cơm coi như bồi tội, ngươi có thể giơ cao đ·á·n·h khẽ tha cho ta một m·ạ·n·g, đừng xuất hiện trước mặt ta nữa được không."
Việc này, dường như không thể.
Thỏa Viêm Quân nghiêm túc suy nghĩ một giây, cúi xuống đ·á·n·h giá Thủy Miểu Miểu, lắc đầu.
Hắn không hề che giấu dục vọng của mình, đối với Thủy Miểu Miểu có chút hứng thú, chỉ là vì sao ư?
Thỏa Viêm Quân quy hết thảy cho Văn Nhân Tiên, hắn muốn hết thảy những gì Văn Nhân Tiên có, và đương nhiên bao gồm cả đồ đệ của hắn.
Nhưng mặc dù hắn có thể vượt qua nửa cái Thần Ma giới, chỉ vì tìm k·i·ế·m Tàng Quân k·i·ế·m nổi danh sánh ngang với bội k·i·ế·m của Văn Nhân Tiên, không có nghĩa là hắn có thể tùy tiện tìm được một Thủy Miểu Miểu khác.
Vậy nên thừa lúc Văn Nhân Tiên bế quan, đem Thủy Miểu Miểu mang đi là lựa chọn tốt nhất.
Thỏa Viêm Quân lại đưa Tàng Quân k·i·ế·m ra.
"Lên đây, ta đưa ngươi về, chỉ là e rằng thời gian này Đông Uyển về không được đâu."
Phía đông chẳng phải là chỉ Đông Uyển thôi sao, Thủy Miểu Miểu ngồi thẳng dậy, mắt sáng rực nhìn Thỏa Viêm Quân hỏi: "Sao lại không về được! Đông Uyển có vấn đề gì à!"
"Trời tối là ta không tìm được đường đến Đông Uyển, hỏi thăm Huyền Đô cư sĩ rồi, hắn bảo Đông Uyển chính là trung tâm của Đào Hoa Nguyên, trời tối sẽ tự động mở cơ chế phòng ngự, người ngoài tìm không ra đường cũng là phải."
Nghe những lời này có vẻ hợp tình hợp lý, Thủy Miểu Miểu nghĩ bụng nếu không khôi phục ký ức, chắc cô đã tin rồi.
Đau điếng, Thủy Miểu Miểu run rẩy đứng lên.
"Ta đỡ ngươi."
Ngươi bảo ngươi, rõ ràng là không thể chạm vào nữ giới, vì sao cứ khăng khăng muốn đỡ ta.
Mắt trợn trắng nhìn Thỏa Viêm Quân đưa tới Tàng Quân k·i·ế·m, Thủy Miểu Miểu lắc đầu, thôi vậy, để tránh lát nữa lại bị đạp cho một phát.
Bị cự tuyệt, Thỏa Viêm Quân cũng không ép, ngược lại thi triển t·h·u·ậ·t p·h·áp.
Một giây sau Thủy Miểu Miểu đã bay lên không trung, kinh hãi nhìn Thỏa Viêm Quân, không biết hắn lại định giở trò gì.
"Thả lỏng chút đi, thấy ngươi thế này tự về cũng không được, vả lại chỉ mỗi một chân thôi, ta cũng đâu có vận dụng linh lực, Văn Nhân Tiên hắn bớt xén tài nguyên tu luyện của ngươi chắc?"
Vừa nãy ngươi còn bảo là bạn bè của Văn Nhân Tiên, giây sau đã chê bai hắn rồi, hay nhỉ?
Thủy Miểu Miểu ôm chặt váy, cố gắng hít sâu, bình tĩnh, đừng nổi nóng, ngươi đ·á·n·h không lại hắn.
"Hiện giờ Đông Uyển là x·á·c định không vào được, vậy ngươi về đâu?"
Thỏa Viêm Quân đang điều khiển Thủy Miểu Miểu lơ lửng trên không, bỗng nhiên quay đầu lại hỏi.
"Nếu ngươi thật sự muốn đưa ta, vậy đưa ta đến Hồng Vũ Hiên đi."
"Hồng Vũ Hiên?" Thỏa Viêm Quân khựng lại, ngoắc ngón tay, k·é·o Thủy Miểu Miểu đang lơ lửng trên không xuống trước mặt, "Khi nào thì ngươi có chỗ ở ở Hồng Vũ Hiên vậy? Ngươi thân với Phù Lệnh Quân lắm à?"
"Chắc vẫn chưa tính là thân, chỉ là ta bị thương, lại còn bị thương thêm, ở Hồng Vũ Hiên, tiện thể dưỡng thương, cũng tiện Phù Lệnh Quân chăm sóc."
"Chăm sóc?" Thỏa Viêm Quân nghe như chuyện cười, cười lạnh một tiếng, "Một tên què đến bản thân còn lo chưa xong, mà còn chăm sóc được ai."
"Phù Lệnh Quân am hiểu y thuật."
"Y thuật á, hắn giỏi y thuật thì sao không tự chữa chân cho mình đi!"
"Ngươi bị ăn p·h·áo à?"
Ta nói một câu ngươi cãi một câu, ta đến hoa cả mắt rồi đây này.
Không ngờ Thủy Miểu Miểu đột nhiên nổi đóa, Thỏa Viêm Quân nghẹn họng, khẽ nhíu mày.
"Khuyên ngươi một câu, đừng lại gần Phù Lệnh Quân quá, bên người hắn không ít phiền phức đâu."
Thấy Thỏa Viêm Quân có vẻ hơi giận, Thủy Miểu Miểu liền đổi mặt tươi cười, biết thời thế mới là tuấn kiệt, rốt cuộc hiện tại chỉ cần Thỏa Viêm Quân thay đổi ý định, cô liền rớt máy bay ngay.
"Vậy xin hỏi Diệc Yêu linh quân định đưa ta đi đâu? Ta mệt lắm rồi đây."
Trên trán Thủy Miểu Miểu lấm tấm mồ hôi mỏng, dưới ánh trăng, sắc mặt trắng bệch che đi chỗ bị Thỏa Viêm Quân đ·ạ·p.
"Ngươi đúng là quá yếu."
Thỏa Viêm Quân cau mày, hắn là cường giả, những người hắn giao tiếp cũng là cường giả, hắn sớm đã quên mất nên ở chung với người yếu như Thủy Miểu Miểu ra sao.
Đôi lúc hắn vẫn không hiểu lắm, vì sao Văn Nhân Tiên lại thu nhận đồ đệ như vậy, nhìn thôi đã thấy phiền, nhưng thỉnh thoảng lại khiến người ta lo lắng, khiến người ta muốn nắm c·h·ặ·t trong tay xem thử.
"Vậy thì Hồng Vũ Hiên đi."
Thỏa Viêm Quân nhất thời cũng nghĩ không ra chỗ nào khác, rốt cuộc y thuật này nọ là phải tiếp xúc gần gũi với người ta, hắn lười học, học cũng vô dụng...
"Ổn thôi, chỉ là hơi xuất huyết trong."
Trong sương phòng ở Hồng Vũ Hiên, Phù Lệnh Quân thu tay lại, "Ta vừa hay có sẵn t·h·u·ố·c dán, dán một liều, bạt một chút, dưỡng thêm rồi sẽ không sao."
Lấy t·h·u·ố·c dán ra, để lên đầu g·i·ư·ờ·n·g của Thủy Miểu Miểu, Phù Lệnh Quân điều khiển xe lăn xoay người rời đi.
Tầm mắt dừng ở Phù Lệnh Quân đang tựa vào tường ngoài cửa.
Thủy Miểu Miểu rời khỏi Hồng Vũ Hiên nửa đêm, hắn biết, nhưng nàng đi đâu thì Phù Lệnh Quân không hề hứng thú.
Không ngờ rằng, chỉ hơn một canh giờ, đã tự làm mình b·ị· ·t·h·ư·ơ·n·g, còn được Thỏa Viêm Quân đưa về.
Vì tò mò, Phù Lệnh Quân hỏi: "Tam Thủy bị t·h·ư·ơ·n·g thế nào?"
Nghe thấy lời của Phù Lệnh Quân, Thỏa Viêm Quân bỗng nhiên bật cười.
Gọi Thủy Miểu Miểu là Tam Thủy, xem ra đúng là không thân thiết gì cho cam.
"Ta sơ ý đạp trúng."
Phủi cánh hoa không biết rơi xuống từ lúc nào trên người, Thỏa Viêm Quân nhếch mép, buông lại một câu rồi dứt khoát bỏ đi, thậm chí còn không thèm liếc nhìn Phù Lệnh Quân lấy một cái.
Nhìn bóng lưng rời đi của Thỏa Viêm Quân, Phù Lệnh Quân cảm thấy trong lòng ngổn ngang trăm mối, rốt cuộc hắn nên lý giải câu nói kia như thế nào.
Tam Thủy chọc đến Thỏa Viêm Quân ư?
Nhưng chỉ bị đạp cho một phát thì có phải hơi nhẹ quá không, đừng nói đến chuyện còn đưa cô ta về đây, gõ cửa phòng ta, quấy rầy để ta chữa thương cho Tam Thủy.
Còn nụ cười cuối cùng kia, lại là ý gì?
"Ta hiểu rồi!"
Đợi Thỏa Viêm Quân đi xa, tuyển khí sư không yên phận ở bên cạnh truyền âm: "Nhất định là Tam Thủy đi câu dẫn Thỏa Viêm Quân nên mới bị Thỏa Viêm Quân đ·á·n·h."
Ngươi làm sao lại ra cái kết luận ấy hay vậy.
Phù Lệnh Quân không hỏi ra miệng, tuyển khí sư đã như tâm hữu linh tê giải thích: "Tuy không biết tên Thỏa Viêm Quân đó có mị lực gì, nhưng dạo gần đây có rất nhiều nữ tiên chạy theo hắn, Tam Thủy cũng không chừng là một trong số đó."
"Chuyện Thỏa Viêm Quân đ·á·n·h g·i·ế·t nữ tu đâu phải chuyện lạ gì, vậy nên ca à, loại nữ nhân lẳng lơ như thế giữ lại làm gì, vứt sớm cho rảnh."
Nhân lúc tuyển khí sư truyền âm, vận dụng linh lực, Phù Lệnh Quân dễ như trở bàn tay điều khiển xe lăn chèn qua chân Thỏa Viêm Quân, đồng thời cấm khẩu hắn.
"Ngươi không thấy những kẻ chạy theo Thỏa Viêm Quân đều là người của Hợp Hoan tông sao? Sao lại lôi Tam Thủy vào, hơn nữa ngươi bảo là đ·á·n·h g·i·ế·t, những nữ tiên theo đuổi Thỏa Viêm Quân đâu chỉ bị mỗi một cước nhẹ nhàng vậy thôi, nhẹ thì kinh mạch toàn thân phế bỏ, nặng thì c·h·ế·t không t·o·à·n ·t·h·â·y."
"Còn nữa nhớ kỹ, loại từ lẳng lơ này về sau không được nói lung tung, Tam Thủy cho dù thật sự đi theo đuổi Thỏa Viêm Quân, đó cũng là chuyện bình thường, có cớ gì mà lẳng lơ?"
Tuyển khí sư bị cấm khẩu mở to hai mắt nhìn, không thành tiếng nói, "Ca huynh có phải mù không, huynh không thấy ả Tam Thủy kia đang câu dẫn huynh à!"
"Phù Lệnh Quân ~" trong phòng vang lên giọng nói nũng nịu của Thủy Miểu Miểu, "Cái miếng t·h·u·ố·c dán này ta không rõ cách dùng, ngài có thể giúp ta một chút được không?"
Thấy chưa! Ta đã bảo ả đang câu dẫn huynh rồi mà, ca đừng đi vào! Vào là ra không được đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận