Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 11: Vô đề (length: 7909)

"Cộc cộc, cộc cộc" một tràng tiếng gõ cửa truyền đến, Thủy Miểu Miểu từ trong mộng bừng tỉnh.
"Tê ~~" Thủy Miểu Miểu đỡ cổ, khẽ nhúc nhích một chút liền bị trẹo cổ.
Hôm qua lật sách, lật qua lật lại rồi gục xuống bàn ngủ, mãi đến trước khi ngủ Thủy Miểu Miểu cũng không biết rõ ràng quyển « Thần Ma giới lộng lẫy » này rốt cuộc có bao nhiêu trang.
Thật sự là muốn xé nó đi, Thủy Miểu Miểu gãi đầu một cái rồi đứng dậy ném cuốn sách qua một bên, xé thì nhất định không thể xé, chỉ có thể không thấy mới được.
Vỗ vỗ hai má cho tỉnh táo, Thủy Miểu Miểu mở cửa phòng, không ngoài dự đoán là Cung Cách.
"Sớm nha!" Thủy Miểu Miểu vẫy tay, ném cho cái liếc mắt đưa tình mà nàng tự cho là đúng.
Cung Cách như không thấy, vẫn bình thường nói: "Thủy Miểu Miểu tiểu thư, bữa sáng của ngài."
"Cám ơn, xin hãy gọi ta là Miểu Miểu." Thủy Miểu Miểu mỉm cười, mời Cung Cách đi vào.
"Lát nữa sẽ có người đưa ngài đến quảng trường Đằng Long." Cung Cách đặt khay lên bàn, không cho Thủy Miểu Miểu cơ hội nào, vội vàng rời đi.
Thủy Miểu Miểu buồn bực uống cháo, chính mình thật sự là gây phiền phức cho người khác vậy sao?
Việc Thủy Miểu Miểu có chọn người để làm phiền hay không Cung Cách không biết, Cung Cách chỉ biết mặt mình có lẽ là bị bỏng rồi, làm tạp dịch nhiều năm như vậy rồi mà • • • • • • Thật ra thì ngay từ đầu Thủy Miểu Miểu hiểu lầm, quy tắc thảo luận tạp dịch leo núi, không đủ năng lực chẳng khác gì người hầu, tạp dịch thật ra là đệ tử có địa vị thấp nhất trong Tiên minh, vừa phải tu luyện vừa phải hoàn thành quy định lao động.
Tạp dịch có nhất đẳng tạp dịch, nhị đẳng tạp dịch, tam đẳng tạp dịch, cấp bậc càng cao thì thu hoạch tài nguyên tu luyện càng nhiều, còn nhất đẳng tạp dịch bề ngoài là đệ tử ngoại môn, trở thành đệ tử ngoại môn thì không cần lao động nữa.
Tuy rằng bây giờ Cung Cách là nhị đẳng tạp dịch, nhưng ở Tiên minh vẫn là nhiều nhan nhản, cho nên từ xưa tới nay chưa từng có ai đối với hắn vẻ mặt ôn hòa nhỏ nhẹ nói chuyện như vậy.
Cung Cách có thể ở trong lời nói thả thính của Thủy Miểu Miểu mà duy trì không hề dao động, nhưng không có nghĩa là có thể che giấu một số phản ứng tự nhiên, ví như là mặt đỏ.
Một cô gái là làm sao có thể đem hai chữ "gả, cưới" treo ở bên miệng, cho dù những cô nàng mà trước đây mình gặp qua, người nào cũng muốn trèo cành cây cao kia, cũng đều kín đáo, huống chi bản thân mình có gì hay để trèo, Thủy Miểu Miểu còn được quản sự dặn dò phải chăm sóc thật tốt, nghe nói tiên duyên của nàng đặc biệt cao • • • • • • Ăn điểm tâm xong Thủy Miểu Miểu bị người đưa đến quảng trường Đằng Long bắt đầu làm chuẩn bị cho việc phân chia.
Thủy Miểu Miểu vốn tưởng rằng phân chia rất đơn giản, ngươi đi đâu ta theo đó, nói chuyện tùy tiện là được chứ sao, ai ngờ lại còn phải kiểm tra trước, cầm kỳ thư họa, đao thương kiếm kích, búa rìu câu liêm từ từ đều cùng nhau lên.
Bận rộn một ngày, trời tối đen mới miễn cưỡng kết thúc.
Tự vỗ vai mình, Thủy Miểu Miểu lầm bầm: "Sao không thấy Hoa Dật Tiên hoặc là Lam Quý Hiên đâu?"
"Bọn họ là thế gia, đã sớm chọn tông môn tốt rồi, mấy ngày sau chỉ là làm chút dáng để bảo đảm Tiên minh công bằng mà thôi."
"À!" Đá vào người Chúc Dực bất thình lình xuất hiện, Thủy Miểu Miểu ôm ngực nói: "Ngươi dọa ta!"
"Xin lỗi." Chúc Dực không nghĩ sẽ dọa Thủy Miểu Miểu, không biết làm sao.
"Thôi, ta rất rộng lượng." Thủy Miểu Miểu khoát tay một cái nói: "Cũng không biết ta sẽ bị phân đến đâu."
"Ngươi không xem điểm kiểm tra này sao, ngươi cùng những người không có gia thế nhưng tiên duyên không tồi, đều phải đợi đến khi thi đấu giữa các tông môn kết thúc, xem tông môn xếp hạng trước sau, rồi từ các tông môn chọn lựa, bài kiểm tra này chỉ là cho bọn họ tham khảo thôi, dù sao với tiên duyên của Miểu Miểu, ai còn thèm xem mấy thứ tham khảo này chứ."
"Tức là nói mấy cái tông môn sẽ đánh nhau vì bọn ta, bỗng dưng thấy mình thật là lợi hại." Thủy Miểu Miểu gật gù đắc ý nói.
Chúc Dực cười lắc đầu không nói gì, tiên duyên cao có nhiều chỗ tốt nhưng cũng không ít phiền phức, nhất là với người như Thủy Miểu Miểu, không có quyền không thế, các tông môn phức tạp • • • • • • Chính mình nên nhắc nhở như thế nào đây, Chúc Dực nhìn Thủy Miểu Miểu với bóng lưng vô tư kia, ở trong lòng thở dài, mình vòng vo nói nhiều về tông môn, sự tình của thế gia như vậy, nhưng Thủy Miểu Miểu vẫn vô tư như vậy, tính tình này không biết là tốt hay là xấu nữa.
Người phía trước vô tư Thủy Miểu Miểu không phải không nghe ra ý tứ ngoài lời của Chúc Dực, tiên duyên tốt mấy cũng không thể so với những thế gia kia được, nhưng mấy cái này có quan hệ gì với mình chứ?
Sống lại một đời, mình chính là muốn gả chính mình đi, nghĩ nhiều vậy làm gì, làm một kẻ ngốc bạch ngọt là được, tiện tay hái một đóa hoa dại bên đường, Thủy Miểu Miểu đợi Chúc Dực, "Vốn tưởng rằng nơi ta ở không tệ lắm, đi dạo một hồi mới thấy thật tệ, buổi tối đến đèn đường cũng không có."
Đi đến sau lưng Thủy Miểu Miểu, Chúc Dực nghe được lời oán thán của Thủy Miểu Miểu, định thi triển một pháp thuật có tác dụng chiếu sáng, thì trong bóng tối một điểm sáng bồng bềnh bay tới.
"Cung Cách!"
Chúc Dực còn chưa kịp nhìn rõ thì Thủy Miểu Miểu đã lên tiếng.
Cung Cách xách theo một ngọn đèn lồng đi tới, liếc nhìn Thủy Miểu Miểu cười hì hì đang nhìn mình, ánh mắt rơi xuống người Chúc Dực phía sau Thủy Miểu Miểu.
Đặt đèn lồng xuống, Cung Cách ôm quyền chắp tay nói: "Gặp qua Chúc Dực sư huynh."
Chúc Dực không quen Cung Cách, nhưng nhìn y phục hẳn là tên tạp dịch, liền gật gật đầu, không nói gì, ngược lại Thủy Miểu Miểu tiến lên nhặt đèn lồng lên huơ huơ, nói: "Cung Cách là tới đón ta sao?"
Quả nhiên quen thuộc từ trước, Chúc Dực nhìn Thủy Miểu Miểu cứ như muốn nhào lên người Cung Cách, có hơi nghi hoặc một chút, rốt cuộc lời của mình có tác dụng gì không, vừa rồi còn dặn Thủy Miểu Miểu phải cẩn thận, thế gia không dễ sống chung, xoay mắt Thủy Miểu Miểu liền ở chung cùng một tạp dịch • • • Thấy tay Thủy Miểu Miểu sắp nắm Cung Cách, Chúc Dực vội ho một tiếng.
Cung Cách luôn không có phản ứng lúc này lui lại một bước, Thủy Miểu Miểu không nhìn thấy, nàng đang quay đầu nhìn Chúc Dực: "Chúc sư huynh?"
Một tiếng ho khan này ngược lại nhắc nhở Thủy Miểu Miểu, thân thể của Chúc Dực còn chưa hồi phục hẳn, nhiệm vụ bảo vệ thì lại mệt nhọc, không hảo hảo nghỉ ngơi sao được, "Trong đêm gió lớn, sư huynh không cần đưa ta nữa, mau về nghỉ đi, đã có Cung Cách rồi!"
Sắc mặt của Chúc Dực khó coi đi mấy phần, biết Thủy Miểu Miểu quan tâm mình, nhưng sao lời này nghe quái dị vậy chứ?
Chẳng lẽ mình đã nói sai gì sao? Thủy Miểu Miểu lấy cùi chỏ đụng đụng Cung Cách, Cung Cách hướng bên cạnh dời một bước, ôm quyền nói: "Chúc Dực sư huynh chăm sóc Thủy Miểu Miểu tiểu thư là nhiệm vụ mà quản sự giao cho."
"Đã bảo là kêu ta Miểu Miểu." Thủy Miểu Miểu ở một bên chen lời, bị Chúc Dực liếc cho một cái.
"Vậy thôi, trời tối rồi, hai người cẩn thận trên đường một chút." Chúc Dực mệt mỏi nói, Thủy Miểu Miểu nếu thích tên tạp dịch gọi là Cung Cách này, thì cứ tùy nàng đi, dù sao mình cũng biết tên tạp dịch này, nếu không tốt thì đổi đi là được.
"Vậy chúng ta đi trước, sư huynh tạm biệt." Thủy Miểu Miểu khoát khoát tay, xách đèn lồng một mình đi trước.
Cung Cách thấy vậy vội vàng thi lễ, không đợi Chúc Dực trả lời, xoay người đuổi theo Thủy Miểu Miểu, "Thủy Miểu Miểu tiểu thư, đèn lồng để ta xách cho tốt hơn."
"Gọi ta Miểu Miểu."
"Thủy Miểu Miểu tiểu thư, đường tối mời đi chậm một chút."
"Gọi ta Miểu Miểu."
"Thủy Miểu Miểu tiểu thư..."
"Gọi ta Miểu Miểu."
Âm thanh càng lúc càng xa, Chúc Dực không khỏi cảm thán nuôi một cô em gái đúng là mệt thật!
Bạn cần đăng nhập để bình luận