Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người - Chương 825: Vô đề (length: 8546)

"Lão bản nương." Thanh toán tiền phòng và tiền ăn xong, Thủy Miểu Miểu hỏi dò lão bản nương, "Gần đây ở đây có xảy ra chuyện thú dữ làm người bị thương không ạ?"
Lão bản nương người rất hòa ái, khẽ lắc đầu, "Hi thành chúng ta rất an toàn, không có chuyện đó đâu."
Vậy được.
Thủy Miểu Miểu có chút thất vọng, điều này có nghĩa, nàng phải đi vào sâu hơn nữa, mới có thể tìm được đủ để gọi đ·a·o ra, cần m·á·u lượng.
"Cô nương muốn đi đâu?" Thấy Thủy Miểu Miểu buồn bã, lão bản nương tốt bụng hỏi.
"Đi săn ạ."
"Đến Hi thành đi săn?" Lão bản nương vừa cười vừa hỏi, "Hi thành nổi tiếng là nơi an nhàn đấy."
Nói thẳng ra là tài nguyên xung quanh nghèo nàn, với lại gần ma vực nên người qua lại càng ít, nhưng đồng thời Hi thành lại là thành trì hòa bình nhất, vì ít có tranh chấp.
Thủy Miểu Miểu cũng muốn biết mình đang nghĩ gì, nhưng trước tiên nàng phải gọi đ·a·o ra đã, dã thú bình thường thì vô dụng.
Nếu không nàng sẽ đi tìm một nhà đồ tể, mượn h·e·o nhà họ đ·â·m vài đ·a·o cho xong.
Dù sao Thủy Miểu Miểu đã quyết định, nếu như gọi đ·a·o ra, mà phương vị vẫn còn ở phía trước, nàng sẽ không đi tiếp.
Trải tấm bản đồ lên quầy hàng, Thủy Miểu Miểu hỏi đường lão bản nương.
"Nếu ta muốn tìm kỳ thú hoặc dị thú thì nên đi hướng này ạ?" Thủy Miểu Miểu nhìn địa đồ rồi nói, "Đi vào dãy núi Dừng Đốt?"
Lão bản nương xem bản đồ, lại nhìn Thủy Miểu Miểu thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, bèn chỉ một con đường trên bản đồ, "Thật ra ta khuyên cô nương nên đi hướng này."
"Nhưng như vậy là gần ma vực rồi?"
Lão bản nương vội giải t·h·í·c·h, "Dãy núi Dừng Đốt là địa bàn của người Thỏa gia, người Thỏa gia không thích người ngoài đặt chân."
Thỏa gia!
Có phải gia tộc của Thỏa Viêm Quân không?
Thì ra tại Hi thành, Thỏa gia không được tính vào tiên môn bách gia sao? Sao không chuyển đến chủ thành?
Thủy Miểu Miểu hơi nhíu mày.
Trong lời miêu tả của lão bản nương, Thỏa gia còn đáng sợ hơn cả ma vực.
Không biết là do ức h·iế·p đến mức nào, mà lão bản nương chỉ đường thà gần ma vực còn hơn là đến dãy núi Dừng Đốt.
Thấy lão bản nương nói thật lòng.
Không phản bác, Thủy Miểu Miểu cảm ơn lão bản nương, cất bản đồ rồi rời khỏi kh·á·c·h sạn.
Ngoài đường có vài người qua lại, trông khá nhàn nhã.
Thủy Miểu Miểu lại nghĩ toàn chuyện Thỏa gia, chuyện Thỏa Viêm Quân.
Nàng luôn không chủ động đi hỏi thăm tin tức về Thỏa Viêm Quân, nhưng tin này lại lọt vào tai nàng, khiến Thủy Miểu Miểu bồn chồn không yên.
Thỏa thị nhất tộc cũng kỳ quái thật.
Phủ đệ lại không ở Hi thành, mà nằm trong dãy núi Dừng Đốt, xem như chiếm trọn một ngọn núi, cực kỳ bá đạo, không cho người ngoài đặt chân.
Nghe ngóng thêm thì ra người Hi thành đều sợ Thỏa gia, nhưng bảo Thỏa gia làm chuyện gì t·á·n t·ậ·n l·ươ·ng t·â·m thì họ lại không nói được.
Dù sao ai cũng khuyên Thủy Miểu Miểu, thà gần ma vực cũng đừng gần dãy núi Dừng Đốt.
Thảo nào tiếng tăm không tốt, toàn là lũ dã man, xem ra dọa dân Hi thành sợ khiếp vía, Thủy Miểu Miểu thầm nghĩ trong lòng, vừa lật đi lật lại tấm bản đồ.
Nàng cũng do dự lắm chứ, từ khi biết người Thỏa gia ở dãy núi Dừng Đốt, nàng hơi chùn bước, chắc sẽ không xui xẻo gặp phải đâu.
Mà cái đó vẫn còn là thứ yếu.
Chủ yếu là lần chia tay quá tệ hại.
Đến giờ Thủy Miểu Miểu vẫn chưa hiểu, sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Thỏa Viêm Quân hắn, chưa thể nói là y·ê·u t·h·í·c·h, chắc vẫn chưa đến mức đó, có lẽ là hảo cảm thôi, rốt cuộc là nó sinh ra từ đâu?
Lần gặp kia chẳng phải gà bay c·h·ó sủa gì cả.
Thủy Miểu Miểu không thích mấy vụ oan gia ngõ hẹp, nàng chuộng kiểu mưa dầm thấm lâu hơn.
Còn Thỏa Viêm Quân, trong cuộc sống tĩnh lặng như nước đọng của hắn, trước nay chưa có gà bay c·h·ó sủa.
Không phải là không ai ném đá xuống hồ, nhưng đến gợn sóng cũng không có, còn Thủy Miểu Miểu chỉ đi ngang qua hồ thôi mà đã gây sóng to gió lớn.
Chuyện này nói không rõ, chỉ là hai người tính cách trái ngược nhau hoàn toàn, nên chắc chắn mãi mãi đi n·g·ư·ợ·c lại · · · · · · Thủy Miểu Miểu rất bực bội, lật bản đồ "phần phật".
Không phải tự luyến, mà cứ như lời nàng nói thì chờ Thỏa Viêm Quân tỉnh táo lại, nhất định muốn b·ó·p c·h·ế·t nàng mất, khi đó hảo cảm còn đâu nữa.
Chỉ là sợ bị b·ó·p c·h·ế·t nên Thủy Miểu Miểu cảm thấy tốt nhất là không nên dây dưa gì nữa, không làm bạn bè được thì làm người qua đường, mong mỗi người mạnh khỏe.
Cuối cùng Thủy Miểu Miểu vẫn chọn đi dãy núi Dừng Đốt.
Vì con đường lão bản nương chỉ quá xa, nhiều yếu tố bất định, càng nguy hiểm hơn.
Thủy Miểu Miểu chỉ muốn giải quyết nhanh chuyện của đ·a·o rồi về sớm, Ngưng Si còn đang đợi nàng ở Cổ Tiên tông đó!
Hướng dãy núi Dừng Đốt tiến tới.
"Tê ~"
Thủy Miểu Miểu lấy áo choàng t·h·i·ê·n vũ ra mặc, biết giờ gần đông rồi, nhưng vừa đặt chân vào dãy núi Dừng Đốt, đã cảm giác nhiệt độ giảm đột ngột năm sáu độ.
Lạnh khiến người ta r·u·n lên.
Phải nhanh tìm con mồi, gọi đ·a·o ra, giải quyết rắc rối này.
Cảm giác vẫn được nữ thần may mắn chiếu cố.
Chưa đi sâu lắm, Thủy Miểu Miểu đã gặp một con báo thú lạc đàn, hai bên nhìn nhau, tứ phía nguy cơ, nhưng tất cả đã kết thúc, rất gọn gàng.
Đầu lìa khỏi cổ, báo thú trừng đôi mắt to tướng, đến c·h·ế·t cũng không hiểu.
Con người này trông yếu ớt, rõ ràng chỉ cần vung tay nhẹ một cái là có thể đập c·h·ế·t nó, vậy mà góc áo nàng cũng không dính.
Thân thể khổng lồ còn thở dốc, nhưng báo thú đã c·h·ế·t, đầu thân chia lìa.
Đứng trên vũng m·á·u, Thủy Miểu Miểu lạnh lùng nhìn đ·a·o hư ảnh trước mặt, giây sau như bị nhập, ch·ố·n·g nạnh giậm chân.
"Đừng lượn lờ nữa! Đi lên phía trước là ma vực đó, ta không đi đâu! Đừng để đến lúc ngươi không tìm được đồ, rồi ta k·é·o cả mình vào!"
"Ngươi cũng đừng có oán khí, ta cũng nghe lời ngươi dẫn ngươi ra ngoài tìm đàng hoàng rồi, không tìm được thì chỉ có thể nói duyên ph·ậ·n hai ngươi còn thấp, ép buộc không được, để lần sau vậy."
Thủy Miểu Miểu cảm giác đ·a·o như lườm mình một cái, nhưng không sao, đắc ý nói, "Dù sao ngươi đã lập t·h·i·ê·n đạo thề rồi, giờ trừ Cửu Trọng Cừu chủ động triệu hoán thì ngươi không được xuất hiện hay kh·ố·n·g chế hắn nữa."
Đ·a·o im lặng du đãng dò xét xung quanh, không nhịn được chửi, "Vô sỉ!"
"Ta chỗ nào vô sỉ?" Thủy Miểu Miểu phản bác chắc nịch, rõ ràng một bả đ·a·o không đấu lại người, "Ta đâu có lập thệ, nhưng ngay cả khi không có lời thề trói buộc, ta vẫn dẫn ngươi ra đây, tìm khắp đến biên giới ma vực, ta tốt lắm rồi, ai còn tốt hơn ta nữa!"
Đ·a·o thực im lặng, nhưng, "Đừng đi lên trước nữa, vào trong đi."
Đ·a·o chỉ con đường vào rừng sâu núi thẳm, Thủy Miểu Miểu xem, nụ cười trên mặt lập tức đóng băng, "Ngươi có phải cố ý không!"
Nàng càng không muốn đi, đ·a·o cứ nhất định chỉ vào đó.
"Không phải không muốn đến ma vực nên ngươi vui sao? Hình như ngươi vừa nói trừ ma vực ra chỗ nào cũng được mà."
Thủy Miểu Miểu nghi đ·a·o đang mỉa mai mình, nhưng nghĩ lại chắc nó không có chỉ số thông minh cao thế, bèn hơi p·h·át đ·i·ê·n hỏi, "Rốt cuộc ngươi đang tìm gì?"
Chính đ·a·o cũng không rõ, trước kia nó cảm ứng được rõ ràng lắm, nhưng từ khi rời khỏi Cách Vân Khuyết thì mọi thứ đã thay đổi.
Trong t·h·i·ê·n địa đều bị bao phủ mơ hồ, không phân biệt được đâu là gốc, đâu là đường về.
Nhưng đ·a·o không cam tâm, nó chỉ có thể chọn nơi nồng nàn nhất, vì thế từ bỏ phía đông nam mà nó cảm ứng được trước.
Mà đến gần khu rừng này, cảm giác như mọi thứ lại sáng suốt, nhưng cũng càng thất vọng, cái khí tức hung thần vốn có, mang hơi ấm áp nuôi nấng, không phải thứ đ·a·o khao khát.
Nhưng đ·a·o chỉ muốn giằng co với Thủy Miểu Miểu.
( hết chương này ).
Bạn cần đăng nhập để bình luận